Ê, Nhók! Tao... Yêu mày!
Chương 1
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường mới của Lưu Ly. Vì trường cũ phải
sữa chữa nên nó phải chuyển đến trường mới học, trường này có lẽ cũng
không dễ để vào vì đó là trường chuyên rất nghiêm và cũng thoải mái.
Vì học lực cực giỏi nhất khi ở trường cũ nên hiệu trưởng đã giới thiệu
nó vào học ở môi trường mới nó nào biết sẽ như thế nào, vẫn ung dung vô
tư không biết được rằng ngôi trường mới nó sẽ gặp những người mà nó
không muốn gặp không thể vô tư quậy phá như trường cũ. Nó sẽ phải đối
mặt nhiều thứ .Tuy nhiên ngày đầu tiên đi học có lẽ nó không gặp được
may mắn :
– Mama sao không kêu con dậy !!!! -Tiếng la của nó khi nó đang rối rắm thay đồ, đánh răng, mang giày.
– Mama la khản cả cổ con vẫn không chịu dậy đấy chứ ! – Mama nó nói vọng lên phòng.
– Thôi trễ giờ rồi con phải đi học đây! Vừa nói vừa chạy ra cổng.
– Con không ăn sáng àh ??
– No !! Thanks. Nó rất giỏi ngoại ngữ. Từ khi bước vào cấp ba thì nó
muốn tự lập vì thế nó đã chuyển ra ở riêng và đi làm thêm. Chỉ những hôm
rãnh rỗi nó mới ghé nhà, vì tối hôm qua đi làm thêm về tối thấy nhà vẫn
sáng đèn nên vào rồi ở lại ngủ luôn còn bình thươờng nó ở chung cư một
mình. Ngoài giờ đi học thì nó thường xuyên ở chỗ làm thêm.
Nó 3
chân bốn cẳng chạy tới trường, vừa đi nó vừa nghĩ ” Cầu Chúa mong cho
chú bảo vệ yêu dấu đừng đóng cửa ” . May cho nó là Chúa đã kịp nghe thấy
lời nó, nó vừa đến thì cửa sắp đóng. Tình thế hết cách nó cũng không
muốn làm nổi bật trước trường mới đặc biệt là ngày đầu tiên nhưng thôi
đành nó phi thân qua khỏi cái cửa luôn 1 sự thật kinh khủng nhưng có
thiệt là đôi giày thể thao yêu dấu của nó bay thẳng vào mặt của 1 anh
chàng.
Trời ạ nó nhớ là đã cột chặt đôi giày rồi mà, sao Chúa
không thương cho trót nó. Cũng mai là nó vào trễ mọi người đã tập hợp
hết chứ không chắc nó thành tâm điểm chú ý từ lâu. Sau bao lời than vãn
với Chúa, nó mới phát giác ra sự đóng băng của một người giữa tháng 9
nắng hơi gắt này. Nó thầm nghĩ chắc anh chàng bảnh bao này cũng đi trễ
như nó. Nó mừng vì nó không phải là người suy nhất đi trể, còn có cả một
nhóm ba chàng trai và một cô gái này.
– Xin lỗi !- Giọng vẫn
không có chút hối lỗi nào. Thuở giờ nó không thích hai từ xin lỗi, nhưng
thôi lịch sự một chút vẫn tốt hơn khi nó chỉ vừa chân ướt chân ráo và
ngôi trường này.
– Xin lỗi là xong à!! Này cô nhóc !! Cô tưởng
bộ đồ này rẻ lắm sao ?? Cả người cô đền cũng không hết đồ cho tôi. –
Long ngông nghênh trả lời, bình thường thì sẽ chẳng bao giờ nói chuyện
đến một con bé hơn cái vẻ ” bình thường” bên ngoài của nó, tuy nhiên nó
đang ăn mặc giống con trai nhưng vài sợi tóc lộ ra sao cái nón đen nên
trông nó trở thành một con bé ” bất bình thường “. Nắng bỗng gắt hơn một
chút khi hai đôi mắt viên đạn chạm nhau nhưng ở đâu đó trong đầu cả hai
người này văng vẳng tiếng sấm báo hiệu một giông bão.
Chưa bao
giờ Long nổi giận với một cô gái nào vì chỉ cần một cái nháy mắt là họ
đã chết mệt xếp hàng đi theo. Nhưng hôm nay chắc nó xui chàng ngủ không
đủ giấc nên sáng dậy không ai dám lại gần mà nó thì phăng thẳng giày vào
mặt chàng.
– Chứ anh muốn gì nào ?? – Nó ngước mắt lên hỏi vẻ
khinh khỉnh mấy tên nhà giàu mà với nó được hiểu là ” đẳng cấp của sự
chảnh ” chứ không phải là đẳng cấp giàu có quái gì hết.
– Tôi
muốn cô …..Này này !! – Vì Long chưa nói hết câu thì nó đã đi mất tiêu
rồi còn đâu nữa mà nói nào!! Để lại Long đứng giữa sân trường đầu đang
bốc khói.
Còn nó vừa vào đến lớp thì chạy thẳng vào lớp, nghe
thầy chủ nhiệm giới thiệu 1 hồi thì nó cũng đã an tọa vào vị trí của nó
ngồi không bao lâu thì bỗng :
– Mời cậu và cô vào lớp – Tiếng thầy giáo.
Long, Phong, Hải, Trúc bước vào khiến cả lớp nhốn nhào lên vì 3P và một công chúa đều cùng học 1 lớp. Thầy giáo nói :
– Từ nay các bạn này sẽ học lớp của chúng ta đấy !!!!!
Các girl trong lớp cứ nhìn 3P mãi còn các boy thì nhìn Trúc, chỉ có nó
là khum đầu xuống nấp sau cuốn vở mỏng tanh. Trời xuôi đất khiến thế nào
mà Long lại được thầy sắp ngồi trước nó chứ , Phong’Hải ngồi ở phía
sau và Trúc ngồi chung với nó cả bọn vây kín lấy nó.Long bước xuống nở
một nụ cười “nham nhở ” có lẽ đối với nó nham nhở nhưng với bọn con gái
choai choai trong lớp vì đó là ” nụ cười thiên thần “. Thật tình thì
nhìn kĩ cả bọn cũng đẹp trai lắm nhìn cũng sáng sủa nhưng không biết sao
mà kiêu ngạo, hách dịch đến thế.
Đặc biệt là cái tên cao kều,
mái tóc đen óng vuốt keo sững lên, ánh mắt một mí có chút buồn những
vẫn thu hút khi nhìn thẳng vào. Khiến người ta mỗi khi nhìn vào như bị
xoáy sâu khó bước ra. Sóng mũi cao đôi lúc nhăn nhăn lại vẻ khó chịu vì
bàn ghế dính vết bụi, đúng là bọn nhà giàu không thích nghi đc gì cả. ”
Trời ạ !!! Sao phải học chung với cái tên sao chổi đáng ghét ấy vậy ???
“. Nó lầm bầm rồi lườm Long một phát. Nhưng đáp lại cái lườm ấy thì bằng
một cái hất tóc hách dịch nhất mà nó thấy từ trước đến nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!