Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!! - Trang Sơ
Chương 2: (H??)
“Thư Miu?”
“Biệt danh đó bố.”
“Ừ.”
Hắn nhận lấy đĩa rau từ tay tôi rồi chậm rãi đặt cẩn thận lên bàn ăn. Rất nhanh lại xán đến ôm eo tôi từ phía sau, cái cằm vline của hắn cứ lười biếng tựa lên vai tôi.
“Tâm Cún.”
“No.”
“Tâm Husky.”
Nghĩ nghĩ cái bản mặt nồi kiểu “Mày thấy mặt tao giống yêu quý mày lắm hả Sen?” của con Husky mà lại đem đi so sánh với khuôn mặt đáng yêu của mình, tôi cực bất mãn.
“Ừ thì Cún -_-.”
Wait! Tôi cảm thấy không ổn cho lắm! Tại sao làm người không thích mà lại thích làm chó mèo chớ!!
Tôi đang đứng đợi nước sôi thì bất ngờ, Vương Thư chuyển sang bế tôi lên đặt lên bàn ăn gần đó. May không đụng phải đĩa rau.
“Cái thằng hâm này!” – Tôi trách yêu hắn.
Hắn nhe răng.
“Cạp cạp.”
“Cạp cái mông! Hôm nay không được!” – Tôi kiên quyết từ chối lời gợi ý của hắn.
“Cạp cái mông.”
Hmmmmmmmmmmmmmmm. Tôi lỡ mồm.
“Thư, em nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.”
Hai tai mèo con của Vương Thư ủ rũ não lòng muốn chớt. Hắn gật đầu, nhân cơ hội tôi không để ý là lại nhằm cái cổ tôi liếm dài một đường.
Mọe nó tê hết cả người!
Sau khi an ổn trải qua bữa tối, tôi mới nghiêm túc phát giấy mời họp gia đình cho hắn.
Ngồi tự kỉ trong phòng ngủ chán chê, đến khi đầu va phải thành giường tôi mới sực tỉnh.
Ngay lúc này mới thấy cái con mèo biếng lười kia lê lết vào.
“Đồng chí Thư đến muộn.. Oáp, 30 phút.”
Tôi khó chịu ngó cái điệu vuốt vuốt chỉnh mái, chỉnh chán mái lại chỉnh quần chun kéo cao lên của hắn.
Đang muốn xổ một tràng giáo huấn thì hắn lại cắt ngang.
“Tóm gọn bằng 2 câu.”
“Anh không báo cáo cho em biết cái gì cả! Anh nói xem anh còn giấu em cái gì!”
Vương Thư ngồi xuống sàn gỗ, cẩn thận nhích lại gần tôi.
Chắc mẩm mèo con cũng đã cảm nhận được ngọn lửa bùng cháy, sự giận dữ của cún con.
Để xem cái tên họ Sở này định dỗ dành tôi ra sao, hừ!
“Muốn xem bằng khen không?”
“…”
Lộn bàn! Hắn cố tình đúng không?? Đúng không??
Không chọc tôi ói máu ngày nào hắn sẽ ói máu thay ngày đấy đúng không??
Calm down!
Hít một hơi sâu nén lửa xuống, tôi hết sức nhẹ nhàng đưa cho hắn tờ giấy đã đánh máy sẵn.
“Cấm bỏ xuống! Đọc mau!”
“….” – Xé?
“Cung kính mời Thư-sama đọc ạ.”
[Bản nội quy gia đình:
+ Yêu nhà, yêu cửa. Phải tôn trọng lẫn nhau.
Đặc biệt nhắc nhở đồng chí Thư: Cấm được lái tên Tâm! Cấm được gọi Tâm như gọi chó! Đuổi cũng không được như đuổi chó! THAY NGAY CÁI ẢNH ĐẠI DIỆN TRONG DANH BẠ NGAY VÀ LUÔN!
+ Học tập(đã gạch bỏ). Thực hiện nghĩa vụ lao động thật tốt. Phải công bằng phân công!
Đặc biệt nhắc nhở đồng chí Thư: Không được đùn đẩy bắt Tâm rửa bát suốt ngày! Không phải ề à chán ra không đem ra! Đợi người ta rửa sắp xong mới tậu thêm đống bát từ đâu ra! Áo khoác to sụ tuần giặt 1 lần thôi!
+ Biết đau xót cho kinh tế gia đình! Cấm lãng phí năng lượng điện, lượng nước!
Đặc biệt nhắc nhở đồng chí Thư: Ngưng việc sạc Ipad xuyên màn đêm! Ngưng bật điều hòa xuyên mùa! Giảm bớt số lần tắm xuống 2 lần! Vâng, ngày chỉ cần tắm 3 lần thôi!
+ Biết nhẫn nại, kiềm chế!
ĐBNNĐCT: Tâm đã bảo mai đi làm là mai phải đi làm! Đừng có cãi bướng, đừng có đè người ta raaaaaaaa!!!
+ Trung thành với lí tưởng sống thanh cao, phải thật thà khai báo lỗi lầm, nhất cử nhất động.
ĐBNNĐCT: Đừng có mà lén lút làm bất cứ cái gì! Phải khai báo! Không được giấu giếm!
– Chịu trách nhiệm thi hành: Sở Vương Thư, Gia Phong Tâm.
– Bản nội quy này sẽ có hiệu lực 7 ngày bắt đầu từ hôm nay ngày DD/MM/YY.
– Các điều lệ còn thiếu sẽ sớm được bổ sung thêm.]
Tôi dồn tâm huyết gõ máy ra cái bản nội quy này, mà hắn mảy may không liếc lấy một chữ!
“Tâm.”
Tôi leo lên giường, tự dùng chăn cuộn mình thành cái nem, tôi nép mình vào một góc, nhất quyết không thèm đoái hoài đến hắn.
Vương Thư cũng theo lên, tiện tay tắt luôn đèn, mất dậy nhất là đứng mà dùng ngón chân, vâng mợ nó là ngón chân chọt chọt má tôi!!!
Mợ nó, ngón tay còn tạm chấp nhận!!
“Một quả cầu bay lên trời không ai mời đi sinh nhật, ô kê cắt xoẹt.”
Nghe thấy thế, hắn khẽ cười ha ha rồi mới nằm xuống ôm gọn lấy tôi.
“Mai sẽ rửa bát cùng Tâm, không sạc xuyên màn đêm,…,…”
“Hừ.”
Tay hắn đặt lên đùi tôi, cái tay ấy rất ư là linh động, sờ tới sờ lui vượt qua mọi ngăn cản của tôi.
Để rồi không biết từ khi nào hắn đã thành công gạt bỏ hàng tiền ngự a.k.a chăn em yêu của tôi ra.
Mặc kệ có bị quyết liệt đẩy ra xa, hắn cứ lì lợm trườn cái tay mất nết vào trong áo ngủ của tôi. Tay tôi áp ngực hắn lại thành đặt lên vai hắn, kéo hắn lại gần mình hơn.
Môi hắn mạnh mẽ dán chặt môi tôi, lưỡi hắn cùng lưỡi tôi quấn lấy nhau uyển chuyển, tay hắn hơi dùng sức cấu ngực tôi một cái làm tôi vừa kêu “Ưm” một tiếng thì lại bị cái hôn làm cho trôi xuống.
Tưởng như nhiệt độ trong phòng tăng thêm vài chục độ không bằng!
“Yêu Tâm.”
Lời thủ thỉ đong đầy ngọt ngào kề sát tai khiến tôi sướng rơn. Tôi tự giác đặt tay lên nơi đó của hắn, cách một lớp vải mà vẫn cảm nhận được độ gấp gáp nóng bỏng chỉ chực chờ phun trào ấy.
Tim tôi đập thình thịch nôn nao sắp chết.
Đầu hắn ghé vai tôi, cái kia khó nói của hắn cứ thế mà cọ cọ khiến tôi muốn điên theo.
“Em yêu Thư. A…. Từ… từ… đừng… a a…”
Nương theo từng nhịp sảng khoái hắn đem đến, tôi cứ thế mà đắm chìm đê mê đến loạn.
“Yêu Tâm, yêu Tâm, yêu… yêu…” – Vương Thư cứ nhẩm đi nhẩm lại một lời gợi tình.
Cái thèm muốn của bản thân trỗi dậy điều khiển tôi cố gắng gần gũi hắn thật nhiều, da tôi như muốn dính lấy da hắn, nóng lại càng thêm nóng.
Dù tim lúc này rất bấn loạn, nhưng cả hai lại có chung nhịp đập yêu thương.
Kể rằng, tối ấy con mèo bự(lại) đã ức hiếp cún nhỏ một trận hoành tá tráng.
_____ _______________
Sơ: Hết rồi = )) đừng có kéo nữa :v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!