Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!! - Trang Sơ
Ngoại truyện 2: Chuyện về cuộc sống ở chung (phần 2)
Nhìn đồng hồ lúc này là 9 giờ sáng, tức là tận 4 tiếng sau hắn mới lết về nhà.
Các bạn nghĩ tôi sẽ tùm lum tùm loa túm hắn khóc tức tưởi như mấy bà vợ cuồng ghen sao?
No no no, tôi là con người thời đại mới hơn nữa lại là thằng đàn ông thế kỉ 21! Tuyệt đối không cho phép mình vứt hình tượng như thế!
Được lắm Vương Thư, tôi sẽ điều tra kĩ vụ này, rồi cứ chờ đấy, tôi sẽ đưa ra bằng chứng sắc đáng để anh ngậm họng luôn!
Gia Phong Tâm nói được là làm được!
[ Xin lỗi, anh bận không thể nhận máy. Hẹn em chiều nay gặp nhau ở quán Cà Phê xxx nhé. ] – Tôi nhắn lại tin này cho “Em yeuuuu” của hắn.
Rất nhanh liền có hồi đáp thế nhưng lại là cả dòng tiếng Pháp khiến tôi bối rối vl : [ Trình của em còn kém, anh viết bằng tiếng Pháp được không? ].
Google-sama thẳng tiến!
No no no, Google nhiều khi cũng lừa dối nhau lắm, lỡ dịch sai thì chết!
“Anh Tâm?”
“Anh đây anh đây!!!”
May quá là may, nãy còn sợ là thằng Vân bắt máy chứ không phải Vương Ngân!! Hết hồn hà!!!
“Sao vậy anh… a ui…”
Chờ đã nhớ lại nào… Nãy Vương Thư nói… bọn này là người… người…
WTF? WTF? WTF? ლಠ益ಠ)ლ What what?? ლಠ益ಠ)ლ ლಠ益ಠ)ლ
Xem nào, hôm nay phát hiện chồng ngoại tình, phát hiện em chồng yêu phải kẻ thù. Ngày méo gì vậy trời ơi???? Mà thế bất nào, chúng nó lại yêu nhau được mới sợ cơ??
TRỜI ƠI QUÊN MẤT! BÉ NGÂN VỪA KÊU MỘT TIẾNG ĐAU! TRỜI ƠI CÚC HOA EM TÔI!
“Từ từ nào, cứ nằm yên đừng nhúc nhích, anh hiểu mà, hiểu mà.” – Vì anh là người từng trải nhóc ạ! -“Ờm ừ cái kia… em với Thu Vân…”
“Á á đừng mà á ui~!!” – Tiếng bé Ngân la thất thanh.
AAAAAAAAAAAAAA!!!!! Ngân em yêu!!!
“Khụ khụ… anh biết là mình đang làm phiền hai đứa, nhưng mà chuyện này căng lắm rồi…”
Tôi nghe thấy tiếng xột xoạt của chăn, tiếng bụp bụp của gối bông va chạm với cơ thể người. Tưởng sẽ là một màn tiểu thụ giận dữ đánh tiểu công, nhưng không, đằng này bé Ngân luôn miệng xin tha tội.
THẰNG VÂN BẠO CÚC BÉ NGÂN thì chớ? Nó còn không thèm chịu trách nhiệm? Còn bắt bé Ngân cầu xin???
Lộn cái bàn!
Tôi nhanh nhẹn vơ lấy chiều khóa xe, cái áo khoác tạm rồi đi vội đến nhà Vương Ngân.
Gấp gáp nhấn chuông liên tục, lòng tôi như lửa đốt! Vương Ngân từ tấm bé đã là viên ngọc trân quý nhất thế gian trong mặt mọi người rồi! Thế bất nào lại rơi vào tay cái thằng ôn con mắc dịch kia chứ!
Nhấn chán rồi thì tôi chuyển sang đạp cửa để rồi khi cửa bất ngờ mở, tôi theo đà suýt thì phi trúng cước vào… chỗ hiểm của người mở.
“Vương Ngân đâu!” – Tôi cáu giận quát.
“…”
Thu Vân chẳng nói chẳng rằng, gượng gượng gạt tôi tránh sang một bên rồi rời đi thật nhanh. Ngoái ra, nhìn thấy dáng hình cao lớn ấy đang lấy cánh tay che ngang mặt, đi lại khập khiễng thật kì quái.
Chết quên! Mình đến đây để xử lí n–
“Anh Tâm.”
Theo chất giọng lảnh lót đáng yêu thân thuộc, tôi thấy Vương Ngân khoanh hai tay dựa cửa nhìn tôi, à không, nhìn ra phía cửa mỉm cười?
Có gì đó không đúng thì phải, sai sai thế nào ấy….
Ý! Quên chính sự!
“Vương Ngân, em rảnh không?”
“Em có, anh cứ ngồi ghế, đợi em thay đồ chút.” – Nói xong nó vào lại phòng, rất nhanh đã quay lại, nói tiếp, giọng có chút lạnh -“Có chuyện gì thế?”
Ừ ờ, trừ những lúc làm moe ra thì Vương Ngân dường sẽ đeo lên thần thái thanh thoát, sang choảnh boy của nhà họ Sở.
“Em thạo tiếng Pháp đúng không? Dịch hộ anh cái này với.”
“Đưa em.”
Tôi cứ thế mà đưa điện thoại hắn cho Vương Ngân mà quên rằng….
“Anh yêu?” – Vương Ngân dụi dụi mắt xem lại lần nữa, không tin nổi lặp lại -“Anh yêu?”
Éc éc, tôi quên mất vụ này! Mắt tôi tự giác nhìn xuống thảm lông trắng muốt, môi mím lại. Mãi lúc sau mới đánh liều cười khà khà, đập vai Vương Ngân một cái, làm bộ dáng nghiêm túc.
“Cái đó, cái đó là tiểu tiết! Tiểu tiết thì không nên để ý! Bé ạ!”
“… Okay.” – Tuy không biểu diễn ra mặt nhưng tôi biết nội tâm của em nó là: Cần Lời Giải Thích? -“Kiểu là người này không hiểu dòng chữ anh nhắn cho, anh có thế viết bằng tiếng Pháp để người ta hiểu không?”
“À à à.”
Tôi gật đầu răm rắp, tự chửi mình ngu vcl, nói tiếp.
“Em nhắn lại cho người ta bằng tiếng Pháp hộ anh được không?”
Sau đó tôi phong Vương Ngân làm thông dịch viên luôn. Không ngờ Vương Ngân giỏi thật, chả cần dùng cuốn từ điển, google-sama mà vẫn dịch với gửi ngon lành cành đào.
“Người ta vẫn đang trên máy bay, tầm 6 tiếng nữa mới đến thành phố A được. Với cả mù đường, anh có thể đến đón ở sân bay không?”
“À à.”
Nhận lại điện thoại, tôi nhanh chóng cất lại vào túi, nhìn đồng hồ cũng thấy đã muộn nên xin ra về.
Được rồi, đợi đấy ông bắt tận tay đôi gian phu râm phụ các người, ông cho lên thớt!
“Phong Tâm.”
Ôi cha mẹ ơi! Khắc vừa nãy giọng điệu nó y hệt Vương Thư làm tôi hết hồn!
“Hả?”
“Anh không biết là… à mà thôi.”
Sau đó thì nó đem cánh cửa đóng lại che luôn cánh môi cười tà tà…
Ớn lạnh sống lưng mất thôi, tôi cảm thấy bé Ngân dạo này nguy hiểm ngầm kiểu gì ấy!
Kì quái, giờ mới để ý đây là lần gửi tin nhắn đầu tiên giữa hai số máy này… Không lẽ chỉ mới quen nhau, trao đổi số điện thoại chứ chưa kịp chim chuột thì đã bị tôi phát hiện?
Đề phòng bất trắc, tôi tính xóa sạch đống tin nhắn vừa nãy, thì, đống tin nhắn đã biến mất! Xem nào, rõ ràng hôm nay chỉ đưa cho Vương Ngân cầm, vậy thì chính là Vương Ngân đã xóa hết giúp tôi?
Hahahahaa ngoannnnn~ Đợi anh tử hình lũ kia sẽ thưởng em ~.
“Cười gì?”
“Ối cha mẹ ơi!!!”
Nhanh tay cầm lại cái điện thoại vừa trượt khỏi tay may mà kịp lấy đùi kẹp lại, tôi toát cả mồ hôi.
Trời trời, cứ như tôi đang ngoại tình chứ không phải hắn vậy! Sao cứ phải thấp thỏm lo sợ thế này!
“Về sớ–“
“Điện thoại.” – Lúc hắn giật lại điện thoại từ tay tôi thì mới nói câu này, xong, chỉ vẻn vẹn ném lại câu – “Trưa, tối không ăn cơm nhà.”
Thế đấy, chồng với chả cái, chán ơi là chán cơ…. Chắc đi đón bạn nhỏ bồ nhí đây mà :), fine, fine, FIRE!
—–Tường thuật vụ bắt gian của người vợ “đáng yêu”—–
12:30 – 1x/x/2xxx
– Chồng không ở nhà, tự túc là hạnh phúc, thế nhưng vì lười nên đồng chí Tâm quyết định gọi pizza ăn.
12:40 – Cùng ngày.
– Đồng chí tâm lúc này mới chọn được loại pizza để đớp.
13:00 – Cùng ngày.
– Gia Phong Tâm xoa xoa bụng thiu thiu ngủ.
15:55 – Cùng ngày.
– Bừng tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, Phong Tâm tá hỏa, bù lu bù loa thay quần áo.
Có tin nhắn đến, vội vàng mở ra: [Bản kế hoạch Phòng vừa chuyển xuống đã xây dựng bổ sung chưa?] – Đồng nghiệp A.
16:59 – Cùng ngày.
– Vươn vai, ngáp một cái thật dài, vặn va vặn vẹo như con sâu đo.
17:37 – Cùng ngày.
– Chùi chùi khóe miệng dính nước dãi, chẹp chẹp vài cái, ngủ thêm giấc nữa.
….
18:00 – Cùng ngày.
– Phát rồ lên, tâm can day dứt thật muốn tự sát. Nhưng mà đói, nên lại lật đật xuống bếp nấu ăn.
—–Kết thúc tường thuật vụ bắt gian của người vợ “đáng yêu”—–
Ngay lúc này đây, tôi đang một tay nâng cốc cafe đắng, tay kia gõ phím như gà mổ thóc. Haizz gian dối cái mợ gì thì dẹp mợ đi, việc cần trên hết.
Đúng, bắt gian không làm việc sẽ bị trừ lương => Buồn => Bị bệnh =>Kiệt sức => Không thể lao động kiếm tiền => Thiếu tiền => Chết đói.
Suy ra, nên ở nhà làm việc tốt hơn.
“Tâm-sama, Tâm-sama, thằng chồng chảnh cún gọi, mau mau trả lời. Tâm-sama, Tâm-sa—“
“Àn nhon sê ố.”
Nghiêng đầu, nhỉnh vai kẹp lấy cái điện thoại áp tai, hai tay tôi nhanh nhẹn gõ phím lia chuột.
“Rảnh không?”
Vâng, với người khác thì kết cấu câu đủ lắm, y như rằng với tôi thì: Không mất chủ sẽ mất vị, trạng ngữ lại càng hiếm.
Thế nhưng đấy là đặc ân của Thư-sama, tôi mà đáp lại cái kiểu đó, thề, sáng mai sẽ đúng cảnh chân không chạm(nổi) đất.
“Em bận lắm.”
“Ừ.”
“Việc gì thế?”
“Bận không ra sân bay đón người được.”
Á à, ra là nhờ vợ mình đón bồ nhí, hay lắm đm Thư.
“Thôi, để em.”
Tạm gác công việc sang một bên, tôi lười biếng đứng dậy, lề mề lê lết ra khỏi nhà, phi ô tô ra sân bay. Nói là bồ nhí hay ngoại tình cho vui chứ, tôi tin tưởng hắn, giờ lại quay đi nghi ngờ vớ vẩn thì buồn cười quá.
Chắc chắn có hiểu lầm, tôi biết, Vương Thư có thể đã lừa dối tôi nhiều lần, nhưng khẳng định tình yêu thì chưa bao giờ.
Đường phía trước bỗng dưng bị chặn lại buộc tôi phải dừng xe. Ngay sau đó có một người đi đến gõ cửa kính xe. Tôi hạ cửa kính, không thể lường trước được người này lập tức thò tay vào dùng vải trắng bịt kín mũi tôi. Chắc chắn là thuốc ngủ, mê miếc gì đó!!
Tuy nhiên khác phim, chưa thể nào ngấm ngay được nên tôi nhân cơ hội cắn thật lực tay người này một nhát rồi cho xe chạy ngay.
“WTF?” – Tôi hét lên.
Đi được một khoảng xa xa, tôi quẹo vào một hẻm nhỏ, tay tôi run rẩy nhấn gọi cho hắn. Ngay lúc này đây tôi cần hắn nhất!
Nhưng không, ông trời phụ tôi, vang lên là giọng người phụ nữa huyền thoại.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm trong chăn ấm, quý khách vui lòng gọi lại sau mùa đông.” = )))
Gọi sang Vương Ngân, nhìn thấy số giây bắt đầu được tính – Cuộc điện được nhận, tôi vui mừng… nhắm mắt thả lòng người.
“Anh Tâm?”
“Này?”
“Anh Tâm???”
Gắng gượng mở mắt kìm hãm cơn buồn ngủ nhưng lại không thành. Không biết rằng ngoài xe đã bị vây kín bởi đám người lạ mặt.
“Trốn đâu cho thoát, phá cửa xe.”
Câu nói cuối cùng tôi nghe được trước khi phó mặc số phận cho trời lại là cái ngôn ngữ chết tiệt kia – Tiếng Pháp.
———————-Hết phần 2———————
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!