Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam
28. CHƯƠNG II: MẤT MÁT - Hồi 10.6: *GIẢI CỨU*
– Khẩn trương lên! – Việt hét
Tôi hấp tấp bắn tên truy cản đám người chết, cứ 1 con ngã xuống thì 3 con lại nhào đến, không thể chống chọi nổi. Những cành cây có lá cháy rực bắn khỏi thân cây như hỏa tiễn phóng ra xung quanh, chúng đập mạnh vào tay làm tôi cảm thấy đau nhói, bất giác mũi tên và cung đều rơi xuống mặt cầu.
– Mẹ kiếp, không kịp đâu. Nhảy!!
Đại Bàng lập tức vỗ vai tôi đốc thúc, vị chỉ huy đứng sững người không kịp cất lời đã thấy anh bật nhảy khỏi cầu bộ hành lao xuống mặt đường. Trong tích tắc anh ngoái lại nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói: “Muốn chết hay sao mà còn không nhảy?”, khổ nỗi tôi vẫn đang ôm tay theo phản xạ chẳng kịp làm gì, lần này 10 phần thì đến 8,9 phần là tiêu đời.
1 quả lựu đạn được nén về phía lũ xác sống làm tôi hốt hoảng!
-Nhảy mau! – ông Dũng hét lớn
Tôi vội vã lấy lại cung ném xuống mặt đường, không chậm trễ bắt chước Đại Bàng, nhưng ngặt nỗi tôi không phải là lính đặc công, cú chạm đất làm đầu gối tôi gần như tê dại, 2 chân run lẩy bẩy, không thể 1 chốc 1 nhát mà chạy nhanh được, chỉ cố hết sức nhặt lại cây cung. Tiếng nổ vang lên khiến lũ xác sống bắn dạt tứ phía, Đại Bàng xuất hiện sừng sững như 1 ngọn núi tức tốc xốc tôi lao đi. Những con ở dưới này thấy đồng bọn chết tan tác, nỗi hận như được vặn giây cót, chúng quyết tâm nhào tới lấy bằng được tính mạng chúng tôi, có con bị sức công phá của lựu đạn bay xuống làm đứt cả 2 chân, xương đùi quặp vào trong, máu chảy be bét, rồi dường như cả bàn chân, lồng ngực, thậm chỉ cả đầu bị dập nát khiến ngôn ngữ hình thể hết sức ghê rợn. 1 số con tốt số hơn thì lê lết bằng đôi tay với cái đầu vặn sang 1 bên, mồm miệng lúc nào cũng khè khè khoe cái lưỡi dài nhọn teo tóp. Bọn chúng lập tức chạy ào về chỗ chúng tôi, 1 chất lỏng nhày nhụa đen không phải đen, mà vàng cũng chẳng phải vàng văng ra từ mồm chúng cứ tưới lên mặt đường. Trên mái nhà, ông Dũng đã vừa kịp trèo lên, cây cầu bị thủng 1 lỗ lớn xem chừng như sẽ đổ sập, tất cả chỉ còn đứng trên mái nhà trơ mắt ếch nhìn, tôi không còn thời gian để mà quan sát nữa, cố gắng chạy nhanh về phía trước băng qua cả hàng cột cờ. Tất cả các lối vào của Trung Tâm Chiếu Phim Quốc Gia đều được lắp đặt cửa kính cường lực tự động, chúng sử dụng 1 bộ phận điện tử và hệ thống cảm biến nhiệt. Có tất cả là 3 cửa dẫn vào: 1 bố trí ở trục đường Láng Hạ và 2 chiếc còn lại tiếp giáp với con phố Thái Hà. Nhưng vấn đề bây giờ chính là mạng lưới điện toàn thành phố đã bị mất, việc cậy cửa phải tốn thêm 1 khoảng thời gian và như vậy thì chúng tôi chết chắc.
– Mẹ kiếp!
Đại Bàng lộ rõ vẻ cáu gắt, cửa vào song song với con phố Láng Hạ đã bị chặn lại từ bên trong, chắc hẳn nhóm người sống sót đã cố gắng cầm cự trong đó. Tôi vừa di chuyển vừa bắt não phải hoạt động, lũ người chết phía sau như 1 cơn lốc muốn thổi bay cả 2.
– Tôi có cách này.
– Nói!
– Chạy đến cửa vào đối diện khu vực phát vé gửi xe trước đã!
Tôi không nói thêm nữa, tăng tốc thật nhanh vì cảm nhận được sự nguy hiểm áp sát, anh ta cũng không có thời gian mở miệng hỏi thêm lao vọt lên trước. Bọn xác sống như đàn bò tót bị kích động, 2 đôi tay không ngừng với ra như cặp sừng hung hãn nhằm húc lấy cả 2. Chúng tôi cuống cuồng chạy đến lối vào đã định, và mối nguy hiểm chẳng những chưa có dấu hiệu dừng lại mà còn tăng thêm bội phần. 1 lũ người chết khác đột ngột hiện ra trước mặt, chúng ở rải rác bên trong khu vực để xe, đặc biệt có 1 con đang nằm trên bồn hoa bố trí dọc chiều dài cụm rạp, 1 phần thân thể đã bị đứt lìa, máu từ ổ bụng quệt vung vẩy khiến những thảm cỏ nhuốm 1 màu đen xì, chúng dính vào nhau thành từng búi dài như 1 đám thép sợi nhọn hoắt, nó gào rú lên rồi lăn xuống cố gắng lết về phía chúng tôi đánh động tất cả các con còn lại, nhưng trong khoảng khắc đấy, tôi thấy rõ mồn một phần đốt xương sống lộ ra sau lưng nó bị những búi cỏ quấn lại, con xác sống cố gắng vẫy vùng như cổ vũ cho lũ đồng minh ồ ạt từ phía nhà xe chạy về.
– Bắn đi!!
Tôi chỉ lên phần mái che đua ra được bố trí ngay trên cửa vào, chúng được cấu tạo bằng các thanh thép chữ I lắp đặt song song cách đều theo 2 phương, sử dụng bu lông liên kết vào những tấm kính trắng thành 1 khối thống nhất có tác dụng làm giảm tối đa nhiệt độ của ánh sáng mặt trời xuyên qua, chúng giống như những tấm lưới hình ô vuông trong bàn cờ vua đủ rộng để tôi chui lên. Đại Bàng hiểu ý lập tức rút khẩu K59 giã giòn 2 phát liên tiếp cũng là lúc tôi bật nhảy mượn phần đá Granite lát trang trí dốc từ trên xuống dưới ngay cạnh cửa vào bám lên thanh thép. Tiếng vỡ kính rơi mạnh xuống đất thành những mảnh nhỏ sắc nhọn, mồ hôi mồ kê tôi bắt đầu thấm ướt đẫm lưng áo, tôi vứt cây cung lên trước rồi khẩn trương hét gọi Đại Bàng trèo lên. Anh cũng chẳng muốn ở dưới để làm món chính cho chúng thêm 1 giây nào nữa, lập tức bật nhảy 1 tay bám lấy tay tôi, tay còn lại bám vào thanh thép, cả thân người đu lên linh hoạt đến bất ngờ. Chẳng mấy chốc cả 2 đã thoát khỏi cơn đại nạn tưởng chừng như sẽ chết. Chúng tôi 1 người nằm, 1 người thở trên phần mái che nhìn xuống qua tấm kính trong suốt. Lũ xác chết ở trong khu vực gửi xe và cả đám đuổi theo chúng tôi từ trên cầu vượt bộ hành tất cả đều lúc nhúc ở dưới, những mái tóc bê bết bẩn thỉu cùng với nhiều hốc mắt kinh tởm cứ người lên nhìn cả 2 chằm chằm. Nhưng hình như nhìn xem chừng không đúng lắm bởi tôi thật sự chẳng nhìn được con ngươi chúng, mà thay vào đó là 1 thứ gì đó mờ đục, xám xịt.
– Lũ chó chết, vì lũ khốn chúng mày mà Sư Tử, Cá Mập phải chết!!
Đại Bàng nằm xuống không ngừng nguyền rủa, tôi cũng chỉ biết ngồi dựa lưng vào phần vách kính phía sau thở hổn hển, ánh mắt không ngừng quan sát mặt đứng kiến trúc cụm rạp suốt thời gian qua. Có thể nói rằng, nơi này chiếm 1 vị trí không nhỏ trong suốt cả tuổi thơ tôi, là những lần được thưởng thức vô số những thước phim bom tấn cùng bạn bè, người yêu trong 1 không gian lạ lẫm lại sang trọng. Âm thanh của giàn Dolby 7.1 giật đùng đùng khắp phòng chiếu mang 1 cảm giác cực kỳ thích thú, nhưng có lẽ nó chỉ còn là miền ký ức xa vời. Xung quanh không có tiếng nói nào ngoại trừ thứ ngôn ngữ của đám người chết, tất cả nằm im và buộc phải quấn lên mình chiếc khăn bụi trắng, cả bộ quân phục của chúng tôi cũng phải chịu chung số phận. Trước mặt tôi, 2 chiếc cột tròn kết cấu dựng từ mặt bằng tầng 1 lên đến tầng 3, xuyên thẳng qua mái che này liên kết với phần mái thép trên cùng chìa ra chạy dọc theo toàn bộ chiều dài trục Thái Hà, cấu tạo rất giống với lam gió, chúng như đang gồng gánh chống đỡ cho cả công trình, hình ảnh không khỏi làm tôi liên tưởng đến chính mình và Đại Bàng. Toàn đội giờ đã bị chia cắt, chẳng biết bên trong còn những điều khủng khiếp gì đang chờ đợi. Tôi cố gắng chùi sạch lớp bụi bám trên vách kính nhìn vào, nhưng đáng tiếc bầu trời đã bắt đầu chuyển sang màu xanh pha tím.
Ngay bên trái tôi là phần tường có tác dụng bao che được xây dựng theo hình cánh cung uốn ra ngoài phục vụ cho việc lắp đặt cầu thang xoáy ốc dẫn lên phòng chiếu số 1 đã tróc lở từng mảng sơn và xuất hiện nhiều đám nấm mốc xanh trắng, chức năng của rạp là 1 công trình công cộng phục vụ tập thể nên thiết kế chủ đạo đương nhiên là vách kính và các vật liệu trong suốt, nhằm tối giản diện tích, đem đến cảm giác rộng rãi và mục tiêu thiết yếu là trở thành điểm nhấn của không gian đô thị. Những ô kính được lắp đặt phần lớn ở chỗ khán giả có thể nghỉ chân vãn cảnh phố phường hoặc ngồi chờ đến suất chiếu nhưng bây giờ khu vực đó đã bị che lấp bởi 1 hệ thống rèm cửa cỡ lớn vô tình gây khó khăn cho chúng tôi trong việc quan sát, nhận định tình hình, chẳng có gì hơn ngoài 1 màn trắng khổng lồ. Cả 2 buộc phải tìm cách khác để đột nhập.
– Alo? Chúng tôi đã tiếp cận địa điểm an toàn. Chỉ Huy?.Chỉ Huy?….Khốn nạn!
Anh vứt phăng thiết bị liên lạc làm tôi chợt để ý, cái của tôi cũng chẳng phát hiện được 1 thứ âm thanh nào.
– Chắc hẳn là do vụ nổ vừa nãy rồi! – tôi nói
– Chúng ta cần phải khẩn trương kiểm tra lại vũ khí! – Đại Bàng mở lời
Tôi cảm thấy cơ thể cũng dần hồi sức nên nhanh chóng kiếm tra lại 1 lượt.
– Chỉ còn đúng 8 viên đạn và hơn chục mũi tên. – tôi nói
– Như thế là chúng ta có 18 viên, ngoài ra là 2 con dao, đèn pin và 1 quả lựu đạn, 1 vài vật dụng cần thiết. Mẹ kiếp! Chẳng biết bên trong số lượng lũ khốn ấy là bao nhiêu đây?
– Anh nghĩ mọi người sẽ tiếp cận cụm rạp này bằng cách nào?
– Chắc chắn là từ trên tầng mái nơi này, mong rằng họ sẽ ứng cứu chúng ta càng sớm càng tốt.
– Vị trí hiện tại của tôi và anh đang cố thủ là mái che tầng 1 tiếp giáp với tầng 2 bên trong, diện tích sàn hơn 120 mét vuông, bao gồm các hạng mục như quầy giải khát, nhà vệ sinh, sảnh chung, khu vui chơi, chưa kể đến số lượng các phòng chiếu đã được xây dựng thêm, nhóm người kia đang ở chỗ quái quỷ nào đây?!
Cả 2 vò đầu bứt tai, tạm thời chưa nghĩ ra cách gì…
– Nếu tôi chẳng may có xảy ra chuyện gì, cậu sẽ phải giết tôi trước đấy!
Đại Bàng nói như sẽ cầm chắc cái chết vậy.
– Đừng nói vậy, anh là người đã được huấn luyện cơ mà. Chúng ta sẽ sống sốt thôi.
– Cậu có biết bản chất của chủ nghĩa anh hùng là gì không?
– …..
– Là sự hy sinh đấy, nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, hãy để tôi ra đi như 2 người đồng đội của tôi.
– Làm ơn đi, tôi không phải là người chuyên đi lo hậu sự đâu!
Đại Bàng chợt phì cười.
– Điều cần thiết bây giờ là chúng ta cần phải tìm được cách vào trong, tôi đã xem xét rất kỹ mặt bằng kiến trúc của cụm rạp này. Chúng ta không thể phá lớp kính bị rèm che ngay khu vực ngồi chờ dành riêng cho lối lên phòng chiếu số 1 bởi nếu như có lũ xác sống mai phục thì quả thật là thiếu khôn ngoan. Do đó, mục tiêu tiếp cận của chúng ta chính là..
– Chỗ kia phải không?
Anh chỉ tay về phía phần tường uốn hình cánh cung đã được lắp đặt vách kính phía ngoài, sát trong là cầu thang xoáy dẫn lên phòng chiếu số 1, chỉ duy nhất chỗ đó là nơi có thể đột nhập và quan sát được cho đến lúc này.
– Cậu cũng thông minh đấy!
Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy trang bị lại khí giới, cây compound bow này trở nên cực kỳ bất tiện. Không còn cách nào khác tôi đành phải vác lên vai khẩn trương nép sát người, bám tay vào những đường chỉ lồi trang trí bên ngoài công trình, 2 chân co lên nhích từng bước di chuyển. Phía dưới lũ xác sống nhanh chóng rời khỏi lối vào đuổi theo chúng tôi, hàng chục cánh tay gầy gò đồng loạt với lên hòng xé xác.
Thân người cả 2 chênh chếch theo hình chữ V và những ngón tay đã bắt đầu có dấu hiệu đau nhức, chúng tôi cố gắng đẩy nhanh tiến độ bởi chẳng ai lại muốn đứt gánh giữa đường. Nhưng đám chỉ lồi lõm bằng gạch vữa chết tiệt này cứ to nhỏ 1 cách bất thường làm Đại Bàng đi trước rất khó có thể bám chắc, hơn nữa bầu trời đang dần chuyển về màu đen đặc càng hạn chế khả năng quan sát sự vật xung quanh. Chợt tiếng động phát ra, 1 phần vữa rơi xuống khiến anh trượt tay làm tôi hoảng hồn.
Nhưng may mắn thay, mọi chuyện vẫn ổn.
– Chúng ta phải nhảy thôi. – Đại Bàng thúc dục
– Nhưng khoảng cách vẫn chưa cho phép, nếu chúng ta nhảy luôn e rằng…
– Không thể đi tiếp được nữa đâu. Tôi sẽ hành động trước, cậu phải cố gắng lên.
Nét mặt tôi lộ rõ vẻ lo lắng
– Chúng ta buộc phải dùng súng bắn vỡ lớp kính chỗ cầu thang thôi.
Chẳng đợi tôi trả lời, 1 phát súng đã nổ lên kèm theo tiếng kính vỡ toang. Tôi nhăn mặt chau mày nhìn anh nhảy vút sang 1 cách thần tốc bám lên khung nhôm lắp đặt ngay bên dưới, cả thân người lặng lẽ nhào lộn vào trong, chỉ mất một vài giây người lính ấy đã biến mất khỏi tầm mắt.
Mọi hành động xảy ra chưa đến 2 phút làm tôi thầm bội phục, nhưng cảm giác khẩn trương bị đánh bay bởi lũ xác sống phía dưới, chúng kéo đến mỗi lúc 1 đông hơn thậm chí cả lũ chó chết cũng không ngừng sủa inh ỏi. Nếu cứ tiếp tục bám trụ trên này e rằng muốn thoát khỏi đây còn khó hơn lên trời chứ chưa nói đến chuyện giải cứu. Đại Bàng chợt nhô hẳn đầu ra khỏi ô cửa kính ra hiệu cho tôi nhảy sang, tiếng chó sủa lớn xen lẫn tiếng rít của đám người chết khiến tôi nôn nao cả người, tôi cố gắng định thần trở lại, hít 1 hơi dài rồi tung người hết cỡ nhảy sang nắm lấy tay anh trèo vào.
Bên trong vốn dĩ không có ánh sáng giờ lại thêm bầu trời lúc này đã tối khiến cho mọi chuyện đã khó lại càng khó hơn gấp bội. Tôi khẩn trương bật đèn pin chuyên dụng lắp vào cung, nhanh chóng xoay ngược chiếc mũ lưỡi trai để tiện cho việc quan sát, những giọt mồ hôi dính trên ngọn tóc không ngừng chảy xuống ướt đẫm vai áo, tôi chợt nhận ra không gian trong này thật quá sức ngột ngạt.
– Giờ ta nên đi đâu đây hoa tiêu?
Đại Bàng giắt chiếc đèn pin lên mũ, tay cầm con dao hỏi với giọng trầm đục.
– Chắc chắn không thể là tầng 1 bởi chúng ta không biết có lũ xác sống dưới đó không. Lựa chọn bây giờ chỉ là tầng 2 hoặc tầng 3, nhưng bất kể tầng nào cũng sẽ đầy rẫy nguy hiểm.
– Ý cậu là chúng ta buộc phải án binh bất động?
– Ý tôi là chúng ta cần phải ưu tiên nhiệm vụ, không nên di chuyển lên tầng 3 để gặp những người còn lại, đông người càng dễ đánh động lũ xác sống nếu có, dù sao đi nữa cũng cần phải chia ra nếu muốn lục tung hết mọi chỗ trong này. Tóm lại, tôi nghĩ nên kiểm tra 1 lượt ở tầng 2 rồi mới lên tầng 3.
– Nhưng với 2 người chúng ta liệu sẽ đối phó nổi? Hơn nữa, giả sử khi tìm ra nhóm người cầu cứu kia thì làm sao để có thể liên lạc được với mọi người còn lại đây?
– Tôi không biết nữa, tình hình đến lúc này thật sự rất khó nói, và việc đưa ra quyết định chẳng hề dễ dàng. Tôi chỉ nói lên quan điểm của mình khi nghĩ tới Sư Tử và Cá Mập..
– 2 người đồng đội của tôi, họ đã chết 1 cách đau đớn vì cái nhiệm vụ này. Tôi hiểu ý cậu, dù sống hay chết cũng không thể để sự hy sinh của họ trở nên vô ích!
– Được rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi!
Đôi chân tôi cùng Đại Bàng lặng lẽ bước từng bước trên bậc thang dẫn xuống tầng 2 rạp chiếu phim, ánh đèn thưa thớt chốc chốc lại lia xung quanh quan sát, điều nổi bật duy nhất mà tôi có thể thấy là những đám bụi bặm đang không ngừng chuyển động trong không gian tối om. Những tấm poster, áp-phích về thể loại kinh dị, ma quỷ bố trí đầy trên tường phòng chiếu số 2 đột nhiên hiện ra trước mắt chúng tôi làm cảnh vật càng tăng thêm vẻ ma quái, chúng cách đều nhau và được bọc trong 1 khung mica chằng chịt vết xước, đằng sau là 1 lớp ván gỗ tối màu khiến những khung ảnh này dường như nổi ra bên ngoài hơn.
Đại Bàng ra hiệu dừng lại khi chúng tôi đã ở bậc cuối cầu thang. Đối diện ngay bên trái chính là quầy giải khát và khu vực ăn uống kèm ngồi chờ suất chiếu, nếu đi hết khu vực này và rẽ phải sẽ là sảnh chung dẫn xuống cầu thang tiến ra cửa vào song song với phố Láng Hạ, còn bên phải chỗ chúng tôi đang đứng là hàng lang dẫn thẳng vào cửa phòng chiếu số 10. Nếu tính từ cửa số 10 đấy thì có 2 không gian giao thông chủ yếu. Không gian đầu tiên và cũng là ngắn nhất chính là con đường đi thẳng đến chỗ chúng tôi, còn không gian thứ 2 được bố trí bên phải phòng chiếu là sảnh chung bao gồm khu vực ngồi chờ, nhà vệ sinh nam, nữ và các phòng chiếu khác, bên trái chỉ là tường vách kính. Riêng tầng 2 này đã được thiết kế tới 5 phòng chiếu, 2 quẩy giải khát, 2 nhà vệ sinh và 4 hành lang giao thông, xung quanh là các khu vực ngồi chờ và những công trình trang trí phụ trợ.
– Đại Bàng, vì không gian tối om hơn nữa chúng ta lại càng không thể tùy tiện nên tôi tạm chia ra 4 hành lang di chuyển. Hành lang thứ nhất chính là từ cửa phòng chiếu số 1 đến chỗ chúng ta và quầy giải khát, vuông góc ngay sau đó là hành lang số 2 dẫn đến cầu thang thoát ra cửa Láng Hạ, hàng lang số 3 là không gian bên tay phải phòng chiếu số 10, còn hành lang thứ 4…
– Là không gian đối diện quầy giải khát thứ 2, được bố trí sát cạnh cầu thang xuống cửa Láng Hạ đã bị chặn, cắt qua cả 2 hàng lang thứ hai và ba. Tại nút giao giữa hành lang thứ tư này và thứ ba chính là cầu thang dẫn lên tầng 3, phải không?
– Đúng vậy, nó đồng thời cũng là không gian trước cửa vào phòng số 2. Nói cách khác, nếu hành lang thứ 2 chúng ta không thoát xuống cầu thang dẫn ra cửa vào Láng Hạ ở tầng 1 thì hành lang thứ tư nằm ngay bên phải.
– Để dễ hiểu thì cứ coi như phòng chiếu số 2 là trung tâm, và chúng ta đang ở phía đối diện cửa vào, còn 4 hàng lang lần lượt sắp xếp ở 4 góc, hành lang thứ hai và ba vuông góc với hành lang thứ nhất, cũng là vị trí hiện tại của chúng ta, hàng lang thứ 4 giao với hành lang thứ hai tại cầu thang dẫn xuống tầng 1, giao với hàng lang thứ ba tại cầu thang dẫn lên tầng 3, xung quanh là những công trình phụ trợ.
– Hướng di chuyển của chúng ta sẽ bắt đầu từ hành lang thứ nhất này cắt sang hàng lang số 2. Nơi này thật sự quá rộng so với tôi và anh.
– Được rồi, ngay khi chúng ta bước xuống giữa hành lang thứ nhất này thì cậu lo cánh phải còn tôi lo cánh trái.
– Anh đã xem Don’t Breathe chưa?
– Giờ là lúc để nói chuyện này sao?
– Mong rằng chúng ta sẽ không phải đón nhận kết cục giống họ. Bắt đầu thôi!
Cả 2 lập tức đứng quay lưng vào nhau. Tôi đã thủ sẵn thế giương cung đề phòng bất trắc, ánh đèn pin lắp trên cung lia nhanh sang 2 bên rồi lên cả trần nhà, 1 bức tường phòng chiếu chạy dài và hàng ghế so-fa nằm yên, bên cạnh vẫn là vách kính nhìn ra khu vực gửi xe phía dưới. Phạm vi tỏa sáng của đèn có hạn nên tôi không thể quan sát được phòng chiếu số 10.
– Trống trải. Đại Bàng, bên anh thì sao? – tôi nói rất khẽ
Khoảng cách của chúng tôi vốn dĩ vẫn chưa cách xa nhau lắm nhưng vẫn phải cẩn thận.
– Quẩy giải khát và khu vực ăn uống đối diện cũng trống trơn. Hãy lặng lẽ tiến về chỗ tôi, vì khoảng cách mục tiêu phía cậu khá xa nên chúng ta sẽ cùng kiểm tra hành lang thứ 2 trước.
Tôi khẩn trương hạ cung bước lùi trở lại, Đại Bàng giữ nguyên vị trí quan sát đợi tôi cắt băng qua mặt.
Đột nhiên, anh lao đến ngay trước mắt tôi che đi nguồn sáng tôi lắp trên cung, tay kia cũng nhanh chóng tắt đèn pin trên đầu. Không gian bỗng chốc tối đen cả lại!
– Có tiếng động!
(tiếc gì 1 dấu sao đề cử để động viên tác giả các bạn nhỉ? Dấu sao tuy nhỏ nhưng điều đó cho thấy bạn quan tâm đến câu chuyện đó. Và tác giả cũng rất vui nếu được kết bạn, làm quen với bạn qua facebook: https://www.facebook.com/longpham2810
Và bạn cũng đừng quên lên wall tác giả viết những dòng suy nghĩ, cảm nhận về câu chuyện để hối thúc tác giả mau ra chap mới nghen. Mãi yêu đọc giả)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!