Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam
30. CHƯƠNG II: MẤT MÁT - Hồi 11.2: *TRÒ CHƠI CHẾT CHÓC* (Hết Quyển 1)
– Có chuyện gì vậy? – tôi hỏi
– Mẹ kiếp, thằng ôn này sợ quá cứ lắp bắp mãi không nói được câu nào ra hồn.
– Có chuyện gì vậy?! Hãy nói cho chúng tôi biết đi! – tôi hỏi dồn dập
Tôi gặng hỏi mãi nhưng anh ta xem chừng đang thần hồn nát thần tính, mồm cứ lắp ba lắp bắp bập bập khiến cả 2 mệt mỏi vô cùng.
– Có…m..m…m…ma!
– Cái gì? – Đại Bàng ghé sát tai vào nghe kỹ
– Có..ma!
Cả 2 chúng tôi được phen ngã ngửa, nhưng lời anh ta nói cũng không phải là hoàn toàn không đúng, nhất là sau những gì đã xảy ra. Chắc chắc có gì đó mờ ám đang lẩn khuất đâu đây!
– Ma ở đâu?! – tôi hỏi
– Ở chỗ..chỗ kia. Khi em chạy ra vì buồn..buồn nôn. Liền ngồi thở 1 chút, lúc quay lại có..có thứ gì đó..huhu..tối quá..em không nhìn được..nhưng có thứ gì đó đã theo dõi em..xin 2 anh hãy…cứu em với..
Người thanh niên này có vẻ cảm thấy bất lực quá, xem ra là 1 anh chàng có tính cách khá yếu đuối ngoài đời, nếu như anh ta không khóc lóc nữa thì có lẽ khuôn mặt còn trẻ hơn so với độ tuổi. Từ nãy đến giờ chắc cũng phải chịu nhiều tổn thương tâm lý, bị trói lại suýt chết rồi đến chị gái cũng đang mất tích khiến chúng tôi ít nhiều đều cảm thấy thương tâm, anh ta thật chẳng khác gì chính tôi ngày trước. Nếu may mắn xảy ra, tất cả sẽ cố gắng cứu thoát cho người chị gái.
Vị trí của anh ta ban nãy cũng rất gần với cầu thang dẫn xuống tầng 1 thẳng ngay mắt chúng tôi, không lẽ nào “cái gì đó” mà anh ta nói đến đang ẩn nấp ở hành lang thứ 4? Không gian tại đấy chỉ là 1 quầy giải khát bố trí phía trong, 1 khu vực ăn uống rộng rãi kèm ngồi chờ suất chiếu sắp xếp 2 bên lối đi, xen kẽ ở trong khu vực ăn uống đó là các bảng điện tử dựng đứng có đèn LED trang trí xung quanh giới thiệu poster của những bộ phim mới nhất đang công chiếu, cuối cùng là rất nhiều màn hình TV lớn nhỏ được cài đặt sẵn các đoạn trailer nóng hổi nhằm kích thích thị giác người xem. Tận trong cùng bên tay trái lối đi là 2 cửa vào phòng chiếu số 4 và 6, phía trên 1 đoạn là hành lang thứ 3 – nơi bố trí 2 phòng chiếu số 8 và 10 – đồng thời cũng nằm bên tay phải lối đi này nhưng cửa vào thì lại đối diện với hành lang thứ ba, giao của 2 hành lang này chính là cầu thang dẫn lên tầng 3.
– Mẹ kiếp, 2 cậu ở yên đây để tôi đi kiểm tra. Lũ khốn kiếp này lại dám giở cả trò giả ma giả quỷ nữa à?!
Đại Bàng tay lăm lăm súng hùng hổ bước đi.
– Nguy hiểm lắm, cả 2 cùng đi! – tôi vội can ngăn
– Em cũng..đi nữa, em không muốn ở lại đâu..
Vậy là cả 3 bước từng bước cẩn trọng tiến đến hàng lang thứ 4, tiếng xích sắt của người thanh niên va quệt dưới đất thỏa sức vẫy vùng trong không gian tối tăm, nó tản ra len lỏi mọi ngóc ngách rồi đột ngột quay trở lại thốc vào tai khiến tôi rợn cả người. Đại Bàng liền bắt anh ta đứng im để nghe ngóng động tĩnh và quan sát phía sau lần cuối cùng, không thể nào loại trừ trường hợp bị đối phương bất ngờ đánh lén, dáng người anh căng cứng như đang phải gồng mình gánh chịu 1 sức nặng vô hình đè nặng lên vai. Bản thân tôi cũng không giấu nổi sự căng thẳng lộ rõ trên gương mặt.
– Được rồi, chúng ta cùng đi tiếp nào!
Tất cả cùng nhau quay gót di chuyển sang hành lang thứ 4.
Đột nhiên! 1 thứ ánh sáng màu đỏ lửa bất thình lình xuất hiện kèm theo khói khiến tất cả hoảng hốt, lập tức lùi lại che mặt, không dám hít thở, tôi để ý thật kỹ thì ra là pháo sáng! Rồi tiếp đến 2, 3 tiếng nổ nữa, chỉ mất vài giây một nửa không gian đã nhanh chóng chìm vào làn khói đặc. Ánh sáng từ những quả pháo tỏa ra 1 cách lập lòe, đứt đoạn và rải rác bao vây hành lang, chúng tưới lên bàn ghế, tranh ảnh rồi đến những tấm bảng điện tử, màu đỏ máu như đang bao phủ lấy tất cả không gian, sự vật, con người.
Tôi cảm thấy bản thân như bị giam trong 1 căn phòng rửa ảnh, chắc chắn 2 người bên cạnh cũng có suy nghĩ tương tự.
Anh thanh niên nói đúng, có kẻ nào đó đã theo dõi chúng tôi!
Đại Bàng tay vẫn không rời súng quan sát tứ phía, tôi chỉ biết cố gắng phòng thủ phía sau, nhưng tất cả đều biết đó chỉ là hành động tự vệ yếu ớt, bởi ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào, địch ở trong tối mà chúng tôi thì đang phơi mình ngoài sáng. Chẳng qua bọn chúng chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với tất cả mà thôi.
– Mẹ kiếp, chẳng lẽ là ma thật sao?
Tôi không tin người có tinh thần thép như Đại Bàng lại có thể nói ra câu đó, liền khẩn trương quay đầu lại xem đã xảy ra chuyện gì thì 1 cảnh tượng làm tôi hồn bay phách lạc, tứ chi rụng rời, tinh thần vô cùng bấn loạn đến nỗi 2 chân không tài nào đứng vững cho nổi!
1 chiếc xe lăn không biết từ cõi nào đột nhiên xuất hiện, nó xuyên qua làn khói trắng mỏng trên không gian đi lại giữa hành lang, tiếng cót két từ bánh xe không ngừng phát ra chậm rãi cứa mạnh vào lỗ tai tôi. Nhưng đó chưa phải là tất cả, điều khiến ai nấy mặt không còn huyết sắc chính là 1 bóng đen đang ngự trị trên đó. Chúng đang chậm rãi tiến về khiến Đại Bàng muốn bắn cũng không dám, tôi đã lạnh cả sống lưng từ bao giờ còn chàng thanh niên thì chỉ biết khép nép sau lưng cả 2, anh ta ngồi phục xuống đất lẩm bẩm những câu kinh Phật.
Chiếc xe đột ngột dừng lại 1 cách kỳ lạ ngay giữa không gian di chuyển, nhìn nó chẳng khác gì 1 quả bom nổ chậm sẵn sàng cướp đi sinh mệnh chúng tôi bất cứ lúc nào. Bây giờ muốn lên không dám, lui về chẳng xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan, đường nào cũng dẫn về nghĩa địa. Ánh sáng đỏ từ mấy quả pháo vẫn tỏa ra lập lòe thử thách sự chịu đựng của 3 người, nhưng cũng nhờ nó mà mọi người mới nhìn kỹ cái bóng đen lúc nãy, chỉ là 1 tấm vải cùng màu, có điều cái thứ bên trong mà nó phủ lên đó, chúng tôi không tài nào đoán được!
– Khốn kiếp, bọn chúng lại giở trò gì nữa đây? Để tôi xem bên trong là cái thối tha gì!
– Tôi đi với anh.
Chỉ vài bước chân, tất cả lại bị giật mình bởi 1 thứ âm thanh không rõ ràng, ban đầu nhỏ nhưng rồi chợt phát to dần. Dường như là sự pha trộn của các tạp âm, nhưng mọi suy nghĩ, phán đoán đều bị dập tắt chỉ còn lại 3 khuôn mặt tái mét, sợ hãi khi chỗ mà âm thanh đó phát ra chính là ở trong tấm vải đen, ngay trên chiếc xe lăn bằng sắt lạnh lẽo.
Lúc này thì cả tôi và Đại Bàng không thể bình tĩnh được nữa, cung súng đồng loạt chĩa về “cái thứ” ẩn bên trong tấm vải, bước từng bước lại gần.
Thứ tạp âm ma quái kia bất chợt có sự biến đổi, những tiếng rẹt rẹt bé dần rồi 1 tiếng hét thất thanh kêu lên, ngay sau đó là hàng loạt các tiếng động mạnh va chạm với nhau, những tiếng đổ vỡ, và cả tiếng búa đóng rầm rập lên 1 thứ vật liệu nào đó, chúng tôi quá đỗi kinh sợ khi hình dung đến chuyện đã xảy ra, 1 tiếng ho khù khụ đột ngột chen vào lấn át các tạp âm đó.
” Xin chào, những chiến sĩ tinh nhuệ! Các người không biết tôi. Nhưng tôi biết các người đã quay lưng lại với sự sống chết của người dân trong thành phố này. Và giờ tôi muốn chơi 1 trò chơi, nếu không tham gia, sẽ có người phải chết!
Hãy nhìn xung quanh, có 1 người phụ nữ đang ngồi bên trong khu vực ăn uống. Thiết bị cô ta đeo trên đầu được cố định với 1 thanh sắt đút trong cổ họng. Khi đồng hồ bấm giờ chạy hết, 1 can dung dịch H2SO4 đậm đặc trên trần rạp sẽ đổ thẳng vào thanh sắt qua phễu lọc, kết cục nội tạng cô ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Chỉ có duy nhất 1 chiếc chìa khóa có thể mở thiết bị đó và giải cứu cô ta, đồng thời kết thúc trò chơi này. 3 người đang nằm trên bàn kia, họ đang rất tỉnh táo, hãy nhìn đi. Rõ ràng là tôi không hề nói dối!
Có điều 3 con người này đều đã bị nhiễm máu của đám người chết, sự biến đổi sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Chiếc chìa khóa cứu sống cô ta đang nằm ở trong bụng 1 trong số họ. Sao nào? Liệu các người có sẵn sàng đánh mất đi nhân tính của chính mình chỉ với 1 lý do đơn giản rằng họ sắp trở thành xác sống?
Đêm nay, các người sẽ phải trả lời tôi.
Người phụ nữ này sống hay chết, tùy các người lựa chọn. Lưu ý nho nhỏ là trên trần rạp và xung quanh đều được bố trí TATP, bất cứ 1 nỗ lực nào không tuân thủ luật chơi sẽ làm phát nổ can dung dịch axit, nhưng tôi cảnh báo các người, đó chưa phải là điều tồi tệ nhất đâu! Tốt hơn hết là hãy chọn nhanh lên! Nếu chậm 1 giây chắc chắn cô ta sẽ không sống sót nổi đâu!”
Dường như đó là toàn bộ nội dung của đoạn ghi âm ma quái bởi chẳng có thêm 1 thứ tạp âm nào phát ra nữa cả.
– Khốn nạn, mày có giỏi thì ra đây chém nhau với tao! Sao phải làm cái trò giả thần giả quỷ này?! – Đại Bàng tức giận hét to
– Dù sao thì chúng ta cũng biết đối tượng là 1 kẻ bệnh hoạn có vấn đề về tâm thần. – tôi nói
– Thật táng tận lương tâm, không thể nào em tham gia vào cái trò chơi kinh tởm này đươc. – người thanh niên tiếp lời
Đại bàng chẳng nói chẳng rằng, chạy đến giựt phắt tấm vải đen phủ trên xe lăn xuống, 1 khuôn mặt của người đàn ông đã chết làm tôi hoảng sợ, mắt ông ta vẫn còn mở to, mồm bị khâu với 1 tấm da rách rưới qua những đường chỉ xiêu vẹo, dường như trước khi chết 2 cánh tay ông ta đã bị đóng đinh chặt vào thành xe, từng đoạn nhỏ rỉ máu ra xung quanh khô đặc, quần áo trên người đã bắt đầu hoen ố, bốc mùi khó ngửi, chỉ còn lại đôi chân tật nguyền teo tóp như khúc gỗ mục. Đoạn ghi âm hóa ra được phát từ 1 chiếc điện thoại được nối với dây rồi vòng qua cổ người đàn ông. Nhưng đặc biệt có 1 điều nghi vấn làm tôi suy nghĩ mãi không thông, đó là làm thế nào chiếc xe lăn này lại có thể tự ý di chuyển. Tôi liền cúi xuống quan sát thật kỹ bên dưới, ngay lập tức mọi chuyện đã sáng tỏ! 2 bánh xe phía sau được nối với dây cót thông qua 1 chiếc hộp nhỏ lắp đặt ngay trên khung, chỉ cần kéo dây ra là chiếc xe có thể di chuyển 1 đoạn tương đối mà không cần phải dùng tới bất kỳ 1 lực đẩy nào cả.
– TATP là gì vậy các anh? – người thanh niên bỗng mở lời
– Là 1 loại thuốc nổ rẻ tiền và rất dễ điều chế nhưng lại có sức công phá cực kỳ mạnh, thành phần chủ yếu chính là H2O2 (hydrogen peroxide) hay thường được biết với cái tên thông dụng khác là ô-xy già. TATP sau khi điều chế thành công tồn tại ở dạng bột tinh thể màu trắng giống như đường, tên tiếng anh đầy đủ của nó là triacetone triperoxide và đang trở thành công cụ ưa thích của bọn khủng bố, đặc biệt là IS.- Đại Bàng trả lời
– Hóa ra là vậy. Kẻ gây ra chuyện này chắc hẳn là người rất có đầu óc. – tôi tiếp lời
– Dù không muốn nói ra nhưng chúng ta tuyệt đối không được xem thường, điểm đặc biệt của TATP chính là không cần lửa để kích nổ bởi nó vốn có bản chất bất ổn! Nói cách khác, bất cứ 1 tác nhân nhiệt độ hay ma sát nào đều có thể khiến nó phát nổ, thậm chí chỉ là 1 va chạm đủ mạnh. Kẻ đứng đằng sau chuyện này, hoặc hắn là kẻ rất may mắn, hoặc là rất tự tin vào khả năng của mình.
– Việc chế tạo TATP giống như chơi với 1 con dao 2 lưỡi sao? – tôi hỏi thêm
– Đúng thế!
Tiếng âm thanh cao vút chợt thúc thẳng vào lỗ tai cả 3, nó phát ra từ khu vực ăn uống, chúng tôi nhanh chóng quay lại quan sát. 1 chiếc đồng hồ điện tử đang đếm ngược trong không gian tối tăm khiến tất cả tái mét!
3 phút!
Mẹ kiếp! Như vậy là trò chơi đã bắt đầu! 3 phút để định đoạt sự sống chết của một người phụ nữ xa lạ và một nhóm người khác, đúng là 1 tên tội phạm nguy hiểm!
Tôi gấp rút bật đèn pin cùng Đại Bàng và người thanh niên khẩn trương tiến vào trong kiểm tra. Hắn ta thật sự không hề nói dối, 1 người phụ nữ đang ngồi bất động tại trung tâm khu vực ăn uống, ngay bên dưới là khung sắt được cấu tạo bo tròn như hình trụ, đáy dưới nhỏ hơn đáy trên, màn hình TV được lắp đặt vây xung quanh đã vỡ vụn.
Toàn bộ phần đầu cô ta bị cố định bởi 1 thiết bị kỳ lạ khiến cả khuôn mặt buộc phải ngửa lên.
Chính giữa là 1 ống sắt đường kính khoảng 10cm đang cắm trong miệng, đầu còn lại xuyên qua khoảng trống của giá sắt lên tận trần rạp. Bề mặt ống đều được bọc 1 lớp giấy bạc. Rất có thể bên trong chính là TATP! Cô ta cũng bị tra
tấn giống hệt người đàn ông trên chiếc xe lăn, 2 cẳng tay bị đóng đinh dính chặt lấy thành ghế, phần chân chống đỡ phía dưới được liên kết với 1 tấm bản bằng kim loại thành 1 khối cứng và đồng nhất. Dù có cố di chuyển cô ta cũng không thể nào đủ thời gian, hơn nữa còn bị vướng bởi thanh sắt đang đút trong cổ họng, chỉ có thể dùng cưa cưa bỏ đi nhưng trong công trình công cộng này biết tìm đâu ra dụng cụ đấy, cho dù có thì vẫn không thể nào làm được vì ma sát sẽ làm phát nổ đống hóa chất. Phía trên, những tấm trần của hệ khung xương vách thạch cao đã bị tháo bỏ, chỉ còn lại những thanh ty-răng, thanh chính và thanh phụ liên kết với các tăng-đơ làm giá đỡ cho can dung dịch axit, xung quanh là những gói giấy bạc nhỏ hình vuông được xếp rải rác, trên dưới đâu đâu cũng là TATP, chỗ này thật chẳng khác gì 1 ổ bom khổng lồ. Ngay cạnh hệ thanh liên kết, những chiếc máy lạnh âm trần nối ống gió cũng bị thay thế bởi 1 loạt các kết cấu cơ học khác dẫn về chuông điện trong đồng hồ. Với 1 hệ thống phức tạp như vậy, việc giải cứu người phụ nữ này gần như là bất khả thi!
Cả 3 chúng tôi chứng kiến mà trong lòng không khỏi xót xa cho nỗi thống khổ mà người phụ nữ đó phải chịu đựng.
Tôi ngoái nhìn đồng hồ, 20 giây nhanh chóng trôi qua.
2 phút 40 giây.
– Nếu phá hủy chiếc đồng hồ thì sao? – tôi hỏi
– Tuyệt đối không được, chúng ta chưa thật sự biết rõ về hệ thống này. Với cái đầu bệnh hoạn như vậy, chắc chắn không chỉ có duy nhất 1 hệ thống. Nếu manh động thì cả tầng 2 này sẽ ngay lập tức nổ tung!
Tình hình bắt đầu căng như dây đàn, tôi cứ đứng chôn chân tại chỗ, Đại Bàng cố gắng quan sát hệ kết cấu nhưng xem chừng không có cách gì khác. Phải làm sao đây?!
– Chị! Trời ơi! Huhu, tại sao lại là chị tôi? Làm ơn cứu chị gái tôi với!!
Tôi và Đại Bàng nghe xong đều không khỏi sửng sốt. Người thanh niên đang quỳ dưới chiếc xe lăn nắm tay cô ta gào khóc, khuôn mặt đau đớn không sao tả xiết. Lẽ nào người phụ nữ đó chính là chị gái của anh ta? Nếu không mau chóng tìm ra cách thì kết cục sẽ rất tồi tệ.
– Xin các anh..hãy cứu lấy..chị gái của em..với..
Từng tiếng ú ớ chợt phát ra khiến chúng tôi để ý. Nó đến từ 3 chiếc bàn được đặt song song với nhau không xa chỗ chúng tôi, trên mỗi chiếc đều được phủ 1 tấm vải đỏ, không khó để nhận ra chính là loại vải che cửa vào phòng chiếu phim.
2 phút 10 giây.
Người thanh niên chợt chạy nhanh đến chỗ 3 chiếc bàn, chúng tôi cũng tức tốc đuổi theo. Anh ta nhanh chóng giật mạnh những tấm vải xuống, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng ai nấy vẫn không khỏi tá hỏa xem lẫn cả sự phẫn nộ. 3 cơ thể lõa lồ phơi bày ra trước mắt, 1 người đàn ông, 1 người phụ nữ và đặc biệt là 1 bé gái, chắc hẳn họ có quan hệ gia đình. Trên người ai nấy đều không có lấy 1 mảnh vải che thân, bên cạnh đã để sẵn 3 con dao mổ sắc lạnh! 2 tay và chân bị giữ bởi 1 tấm sắt đóng về 4 góc của chiếc bàn ăn. Tất cả thấy chúng tôi đều ra sức dãy dụa, van xin cầu cứu, đôi mắt nhợt nhạt không còn sức sống. Tiếng ú ớ mỗi lúc 1 to dần làm tôi thắc mắc.
– Tất cả bọn họ đều đã bị cắt lưỡi… – người thanh niên nói với giọng run run.
– Khốn nạn, ra mặt đi!! Tao sẽ giết mày!!! – Đại Bàng không thể bình tĩnh được nữa
Tôi cảm thấy quá kinh hãi nhưng vẫn cố gắng bước đến kiểm tra, phần còn lại bên trong đã được sơ cứu và cầm máu 1 cách qua loa nên tính mạng tạm thời được giữ lại. Nhưng họ cứ hoảng sợ dãy dụa và cất tiếng kêu ú ớ khiến tôi cực kỳ lo lắng các mạch máu cấu thành bên trong lưỡi bị xé vỡ và máu lại không ngừng chảy ra ồ ạt. Thương tâm nhất vẫn là tình cảnh của đứa bé gái. Nếu phải chịu 1 tác động mạnh lên cơ thể lần nữa thì e rằng tim sẽ bị kích thích mạnh, huyết áp tăng cao khiến máu trong mồm ộc ra, lúc đó dù có là thần y cũng không có cách nào có thể cầm máu trở lại. Nếu như mổ bụng bây giờ thì chắc chắn họ sẽ có nguy cơ chết vì đau tim.
Mẹ kiếp! Không hiểu vì sao tôi lại có suy nghĩ sẽ mổ bụng họ, cho dù họ có biến đổi thì ngay bây giờ họ vẫn là con người bằng xương bằng thịt, hành động này thật đáng phải lên án. Hắn ta dường như rất tâm đắc và chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng cho trò chơi giết người này, bỗng chốc tôi cảm thấy tất cả mọi người chẳng khác gì những con chuột tự nguyện chui vào lồng để hắn ta mặc sức tiêu khiển. Ngay từ đầu đây đã không phải là 1 cuộc giải cứu!
1 phút 50 giây.
Lại thêm 20 giây trôi qua 1 cách lãng phí. Người thanh niên đột nhiên đi đến bàn người phụ nữ, tay nhấc dao mổ lên khiến chúng tôi giật mình.
– Anh làm gì vậy? – tôi hỏi
– Còn làm gì nữa?
– Tôi yêu cầu cậu bỏ dao xuống! Chúng ta sẽ tìm ra cách khác để giải cứu chị gái cậu!
Đại Bàng cất lời chĩa súng luôn về phía anh ta. Tình hình bắt đầu có dấu hiệu bất ổn!
– Cách khác? Với khoảng thời gian chưa đầy 2 phút, xung quanh là 1 đống chất nổ, liệu anh sẽ tìm ra cách khác được không?
– Nghe tôi, chắc chắn sẽ có cách, trước mắt chúng ta cần phải đoàn kết…
– Anh câm đi! Anh nói thế mà không biết ngượng sao? Anh nói như vậy đơn giản vì người ngồi trên ghế không phải là gia đình của anh!
– Đừng làm vậy, chúng ta không thể để hắn sai khiến được… – tôi níu kéo
– Dù sao thì họ cũng sẽ biến đổi thành lũ người chết. Các anh có thể bắn em ngay tại đây, nhưng em không thể nào khoanh tay đứng nhìn chị gái mình chết trong khi biết bản thân có thể làm gì đó!
Dứt lời, anh ta đâm mạnh con dao mổ lên bụng người vợ, máu bắn cả ra ngoài khiến chúng tôi hoảng hốt, 2 ánh mắt nhìn nhau nhất thời không nói được câu gì.
– 2 anh có giúp em không?!
Anh thanh niên to tiếng, tâm trạng có lẽ đang rất bấn loạn. Người phụ nữ không ngừng gào thét kêu la, những âm thanh thảm thiết bắt đầu đứt đoạn dần rồi nhanh chóng im bặt, sự đau đớn hiện rõ khi chính mình đang bị mổ sống đến chết, ông chồng và cô con gái nằm cạnh chỉ biết quay sang nhìn 1 cách bất lực, phản ứng dãy dụa bất mãn trước cảnh chính vợ và mẹ bị người khác giết hại 1 cách ghê tởm!
– Khốn kiếp! Tôi và cậu sẽ nói về chuyện này sau!
Đại Bàng dắt khẩu K59 trở lại eo, vội vàng bước đến chỗ người đàn ông khiến tôi giật mình, trong bụng linh tính điều xấu nhất sắp xảy đến. Anh ta cũng nhấc chiếc dao mổ lên khiến tôi không thể nào nhẫn nhinh thêm được nữa!
– Anh làm gì thế này?! Chúng ta không thể đồng lõa với hắn ta được!!
– Long à, thật sự tôi cũng không có cách. Cậu nhìn xem, chỉ còn lại 1 phút 30 giây. Tôi biết cảm giác này thế nào… nhưng chúng ta sẽ sám hối sau khi kết thúc chuyện này, được không?
Đại Bàng nhìn tôi với 1 bộ mặt khốn khổ, hàng mi xụp xuống che đi những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra. Anh nhanh chóng quay lại như muốn nói với người chồng những lời sau cùng.
– Tôi không quen anh, cũng không thù oán gì gia đình anh cả. Chỉ là… có 1 người phụ nữ đang cần được cứu sống. Hãy thứ lỗi cho chúng tôi, tất cả sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt dưới âm ti địa phủ.
Máu trong bụng người đàn ông bắn ra làm tôi kinh hãi!
– Anh.. anh..xin anh..làm ơn..hãy cứu lấy chị gái..em…
Người thanh niên quay mặt về phía tôi nói trong giọng run run, gương mặt méo mó, anh ta cũng không giấu được vẻ tội lỗi, ánh mắt đã đỏ hoe. Sống mũi tôi chợt cay cay, 1 cảm giác thương tâm trào lên trong lòng khiến chính mình cũng không thể nào cầm được nước mắt, cả người nấc lên, tay chân mềm nhũn. Những giọt lệ lăn lã chã trên khuôn mặt của 1 thằng đàn ông 22 tuổi đang vội vã bước đến gần chỗ cô bé. Ngày hôm nay, là ngày mà tôi chính thức đánh mất đi sự nhân tính của mình, tôi đã thua trước 1 trò chơi thật sự cay độc, 1 trò chơi như nhát dao chém mạnh vào lương tâm đạo đức cả 3 người.
Hắn đã thắng rồi!
1 phút 20 giây.
Tôi cố gắng cầm chiếc dao mổ lên, khuôn mặt cô bé đã không còn nét trẻ của độ tuổi. Tất cả là sự nhăn nheo, xấu xí và đang sợ hãi cùng cực.
– Anh xin lỗi…anh thật sự không muốn như thế này đâu…
Đầu mũi dao đã chạm vào phần ngực, 1 cái gì đó đang cứa mạnh trong trái tim và lí trí tôi. Nó uất ức và đè nén không thể chịu nổi nhưng rồi tôi lại đưa ánh mắt đến chiếc đồng hồ.
1 phút 15 giây.
1 phút 14 giây.
1 phút 13 giây.
“Không còn cách nào khác đâu!”, tôi tự nói với chính mình và rạch 1 đường thẳng xuống đến rốn cô bé. Máu trong bụng ứa ra và cơn dãy dụa bắt đầu giảm nhanh chóng, chẳng mấy chốc nạn nhân đã bất tỉnh hoàn toàn. Những giọt nước mắt ê chề và hối hận không ngừng đổ ra, tôi cố gắng nuốt sự phẫn uất ngược vào trong để tiếp tục, đôi tay run run bắt đầu banh phần da thịt bao phía ngoài. Gan, dạ dày, đại tràng, ruột non,…những cơ quan bên trong dính đầy máu hiện ra trước mắt. Tôi cố gắng lia 1 nhát nhẹ dọc dạ dày, chợt cô bé nôn thốc ra máu khiến tôi hoảng hốt!
– Tiếp tục đi nào.
Đại Bàng thúc dục, tôi buộc phải vạch hẳn dạ dày ra thọc tay vào tìm kiếm, là 1 chất lỏng nhày nhụa màu mè tởm lợm kèm theo mùi hôi khó ngửi xông lên mũi, có lẽ là thức ăn đang trong giai đoạn tiêu hóa thành protein bởi rất nhiều các enzym khác nhau. Vài giây nhanh chóng trôi qua, nhưng tuyệt nhiên không thấy chiếc chìa khóa! Tôi vội vã tìm kiếm cả đại tràng, ruột non hy vọng may mắn sẽ mỉm cười, kết quả chỉ nhận lại những nội tạng trống không!
– Không thấy! – tôi thốt lên
– Đã kiểm tra ruột già chưa?! Có khi chiếc chìa khóa đang dính trong phân đứa bé! – Đại Bàng vừa nói vừa lia tay nhanh hơn
Mẹ kiếp, tôi không thể nào chịu đựng nổi chuyện này thêm nữa.
1 phút 5 giây.
Thời gian sắp hết, tôi không kịp suy nghĩ gì nữa, rạch ngay 1 đường từ rốn xuống đến cơ quan sinh dục. 2 tay thọc vào cắt mạnh lên toàn bộ phần ruột già nối với hậu môn.
– Bên em..cũng..không thấy.. – cậu thanh niên trả lời
– Ruột già thì sao? – Đại Bàng thúc dục
– Đã tìm tất cả rồi!!
– Mẹ kiếp, chỉ còn tôi và cậu thôi đấy Long! Nhanh tay lên đi!!
Tôi cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Lấy ngay phân bên trong ra bóp tìm chiếc chìa khóa, 1 mùi thối không sao chịu được.
– Không thấy rồi, mẹ kiếp! – Đại Bàng tức tối
59 giây.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chiếc chìa khóa chắc chắn nằm trong đống phân cô bé. Tôi cố gắng bóp nhanh chỗ chất thải này kéo theo sự trông đợi của 2 người còn lại.
1 cảm giác lạnh buốt từ não chạy thẳng xuống sống lưng khi đám phân thối hoắc nhão nhoét lần lượt tuột hết khỏi đôi bàn tay.
– Không có!!! – tôi thốt lên
Hết Quyển 1
Như vậy là các bạn vừa đọc xong quyển 1 bộ truyện Ebolavior – Truyện xác sống kinh điển Việt Nam. Mọi thắc mắc, góp ý, cũng như trao đổi làm quen vui lòng để lại bên dưới ô comment. Chân thành cảm ơn tất cả đã theo dõi.
Tác giả: fantawoai
Gmail: [email protected]
Facebook: facebook.com/longpham2810
Fanpage: facebook.com/ebolavior
Link đọc quyển 2: http://santruyen.com/ebolavior-2-truyen-xac-song-kinh-dien-viet-nam.html
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!