Ebolavior - Chương 24: Mất mát – hồi 10.1: *giải cứu*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Ebolavior


Chương 24: Mất mát – hồi 10.1: *giải cứu*


– Chú nghe cho kỹ nhé, về chủng loại thì cung gồm có 3 loại đó là Long Bow, Recurve Bow và Compound Bow. Trên tay chú đang cầm chính là Compound Bow, 1 loại cung săn bắn cũng có thể gọi là cung trợ lực..

Tôi ngắm nhìn cây cung, khá nặng. Dây cáp được quấn vào 2 ròng rọc trông khá rối rắm..

– Sở dĩ gọi là trợ lực vì sức mạnh của cung sẽ tăng lên trong khi chỉ cần dùng 1 lượng nhỏ sức kéo, nhờ vào hệ thống trợ lực gồm các ròng rọc, cam, dây cáp, phù hợp với người có thể trạng hạn chế như chú. Nhờ vậy chú chỉ cần tập trung vào việc ngắm mục tiêu cho chuẩn xác, nếu các loại cung khác càng kéo càng nặng, thì Compound Bow muốn đạt đến đỉnh điểm, chỉ cần 20, 30% sức kéo. Chú rõ chứ??

– Vâng anh! Vậy còn cái màu xanh trong túi kia là??

Tôi chỉ tay vào và mong chờ lời giải đáp, anh đứng lặng lẽ 1 lúc rồi cầm nó lên ngắm nhìn, có vẻ như chiếc cung màu xanh dương này gợi nhắc đến điều gì đó không vui.Tôi để ý kỹ thấy nó đơn giản và không phức tạp như Compound Bow, ở 2 đầu được uốn cong khá chuẩn xác.

– Nó à?

Anh bặm môi rồi tiếp tục trả lời

– Chiếc cung này thuộc loại Recurve Bow. Cậu có thể thấy 2 đầu cánh cung được uốn cong ngược lại, khiến cho sức mạnh của cung tăng lên rất nhiều. Người Mông Cổ, Turkey, Hungary, Hàn Quốc là những chiến binh đã sáng tạo ra và trở nên lừng danh với loại cung này. Về sau Recurve Bow được làm thành 3 đoạn, gọi là Takedown Recurve Bow..

Anh bất ngờ đưa cung ra trước mặt, chẳng mấy chốc phần thân cung và 2 cánh cung bao gồm cả dây cung đã bị tháo rời.

– Nó sẽ tiện cho việc lau chùi và để vào hộp đựng chuyên dụng. Đây là dòng cung khá nặng chỉ dành cho những ai ở mức SemiPro sử dụng, với chú thì nên sử dụng Compound là hợp lý. Recurve Bow có lẽ hơn Compound Bow ở thiết kế đơn giản, cầm rất chắc chắn và dẻo dai, còn lại thì tùy vào kỹ năng người sử dụng, nhưng cũng cần cộng thêm các trang bị để khi bắn đạt đến độ chính xác cao nhất. Những ai lần đầu sử dụng Compound Bow cũng đều cảm thấy khó khăn về tính phức tạp và cơ cấu của nó nhưng về sau họ lại lấy đó là 1 niềm vui, mong rằng với chú cũng sẽ như vậy…

Anh cất chiếc recurve bow đi và lấy ra 1 cái ống..

– Mũi tên thì cũng có nhiều loại nhưng chủ yếu được làm bằng sợi cacbon hoặc sợi thủy tinh giúp giảm trọng lượng bản thân và để khi bắn có thể bay xa hơn. Hãy cẩn thận với chỗ này nhé!

– Chỗ nào ạ?

Anh liền chỉ tay vào đầu mũi được bọc bằng kim loại rất sắc

– Đầu mũi thường có cấu tạo độc đáo ba cạnh với khả năng sát thương rất lớn. Người bị bắn trúng sẽ không dám rút mũi tên ra bởi chúng sẽ xé nát thịt, gây mất máu và dẫn đến tử vong nhanh!

Anh lấy cây compound bow trên tay tôi, nhanh nhẹn lắp tên làm mẫu..

– Cũng như những môn thể thao khác, điều đầu tiên chú cần làm là phải khởi động thật kỹ, nhất là phần ngón tay và cánh tay, vì đây là những phần dễ chấn thương nhất. Để có thể bắn chính xác và hiệu quả, chú cũng phải học cách giương cung và nhắm bắn. Tất cả đều là những thao tác rất quan trọng vì nếu cầm lệch cung, đường đi của mũi tên sẽ bị dịch chuyển, chưa kể đến việc nhắm bắn sai mục tiêu. Nếu phải đối mặt với lũ xác sống ngoài kia, thì hậu quả chú rõ rồi chứ??

– Vâng anh…

Giọng anh dứt khoát, nghiêm túc khiến tôi tập trung tinh thần

– Ngay cả việc cầm cung và dây cung, cũng phải có quy tắc. Về tay cầm cung, đa phần thường dùng tay trái, và cách cầm chính xác nhất là hướng bàn tay vuông góc 90 độ so với thân cung. Tay phải cầm dây cung chỉ được dùng ba ngón tay giữa và kéo dây cung đến khi dây chạm vào mũi. Điều quan trọng là cánh tay giương cung phải luôn thẳng chính diện so với mục tiêu. Chú cần phải làm quen với mũi tên vì như thế mới làm chủ được hướng và tốc độ bay của nó. Hãy thử đi!

Tôi nhận cây compound bow, cố gắng làm theo những gì đã được học, tay cầm cung lắp tên và kéo dây, 1 cảm giác sượng sùng khó tả. Anh nhìn qua rồi chỉnh lại cho tôi những động tác chưa chuẩn kỹ thuật. Xong xuôi, đi ra từ chỗ tôi đứng đúng 5 bước chân, cả 2 khuôn mặt đối diện nhau..

– Bắn anh đi!!

– Anh đùa em sao? – tôi ngạc nhiên, tay vẫn giương cung

– Không! Hãy ngắm cho chuẩn vào!

– Nhưng ở khoảng cách gần như thế này, sẽ xảy ra chết người đó!!

– Hãy tin anh và bắn đi!!

1 sự điềm tĩnh đến lạ, mồ hôi mồ kê tôi chảy nhễ nhại trên trán. Tôi run lẩy bẩy nhắm mắt thả dây cung.

Tôi nhanh chóng mở mắt, nó thậm chí còn chưa tới được người anh mà kêu leng keng dưới đường pitch..

– Đâu phải ai cầm cung cũng bắn được đâu, hãy dành thời gian làm quen trước đã. Chú nên nhớ nhắm bắn và phán đoán hướng là một trong những yếu tố quyết định kết quả mũi tên. Khác với việc bắn súng, các cung thủ khi bắn phải tính toán được lực kéo, tốc độ bay của tên, những yếu tố khách quan như lực cản của không khí, gió. Bài toán này rất hóc búa với những người trẻ lần đầu làm quen với bộ môn này, nhưng nếu luyện tập thường xuyên, sẽ dễ dàng có được những mũi tên bay đi đẹp và chính xác. Lời khuyên hữu ích cho chú là hãy tập bắn cung ở vị trí từ gần tới xa..

– Thật đúng là 1 môn học phức tạp!

– Chú bỏ cuộc rồi sao?

– Không anh! – tôi lúng túng đáp

Anh nở nụ hiền hòa bước tới nhặt lại chiếc mũi tên

– Lại đây nào!!

Cả 2 tới gần thành khán đài, anh lấy đầu mũi tên vẽ 1 vòng tròn lớn và 2 vòng tròn nhỏ bên trong.

– Bây giờ chú sẽ luyện tập với bức tường này!! Hãy bước đi 5 bước và tập lại kỹ thuật giương cung cho thật chuẩn nhé!

Tôi nghe theo lời anh, chuẩn bị giương cung lên tập

– Ấy quên quên!

Anh vội vã chạy lại

– Cầm lấy mũi tên đã! Chú phải chú ý tuyệt đối không được giương cung bắn khi không có tên, vì sẽ xảy ra hai trường hợp sau: thứ nhất, dây cung sẽ đứt và gây nguy hiểm cho mắt. Thứ hai là do không có lực cản, dây cung dễ dàng gây tổn thương cổ tay. Hãy tập thói quen nhắm bắn bằng 2 mắt trước. Được rồi đó, chú thực hành đi!

Tôi giương lại cung, kéo mũi tên bằng 3 ngón. 1 cảm giác đau tức dữ dội, tôi thả tên bay đi, vội vã xoa mạnh vùng mạn sườn.

– Chưa quen đấy thôi! Thông thường thì cần có thêm 1 số phụ kiện nhưng anh muốn chú hãy vừa tập bắn và kết hợp rèn luyện cơ thể. Cố gắng lên nào!

Tôi cứ lắp tên và giương cung ngắm bắn. Những mũi tên lao đi yếu ớt và rõ ràng chệch khỏi mục tiêu

– Chú có biết bắn cung là một môn thể thao đòi hỏi sự chính xác, sức mạnh, và cả sự kiên trì cũng như chắc chắn không? Những người theo đuổi bộ môn này thường là những người rất điềm tĩnh, cứng rắn, quyết đoán, mạnh mẽ, kiên trì và rất tỉ mỉ. Họ không những theo đuổi cái đẹp, cái thanh tao trong những đường cung sắc sảo, mạnh mẽ mà con theo đuổi cả sự hoàn hảo. Hoàn hảo trong bắn cung thể hiện ở sự kết hợp tinh tế, hài hòa giữa dáng đứng, sức mạnh tinh thần cũng như thể lực. Tuy tên bay thẳng nhưng nó mang theo rất nhiều đường cong đẹp tuyệt mỹ.

– Có lẽ em đã quá hấp tấp.

– Nào, giương lại cung đi!

Tôi lập tức làm theo

– Bây giờ hãy tập trung và dồn hết ý chí vào mũi tên nhắm đến mục tiêu. Cố gắng thở chậm, chậm thôi, đừng nghĩ gì cả và cứ để đầu óc trống rỗng, chỉ cần tập trung vào hơi thở và đẩy tên đi..

Tôi cố gắng buông bỏ mọi suy nghĩ và tập trung vào hơi thở. 2 mắt vẫn ngắm bắn, cả người tự nhiên có 1 cảm giác nhẹ nhàng lạ lẫm. Chiếc cung dường như đang hòa cùng nhịp điệu của cơ thể, lúc tôi thở ra cũng là lúc mũi tên lao đi vun vút!!

– Tốt lắm!! Tuy không trúng mục tiêu nhưng có sự mạnh mẽ và dứt khoát trong đó! Chú làm anh bất ngờ lắm đấy, mới buổi đầu mà đã có thành quả ngay rồi!

Anh vỗ vai tôi chia sẻ niềm vui, tôi cũng cảm thấy bất ngờ và khá là tự hào.

– Được rồi, cho đến khi cô phụ trách quay lại, chú hãy luyện tập đi nhé!

Anh quay bước đi ra chỗ cô lính nói gì đó. Xong xuôi cả 2 bước ra cổng biến mất. Tôi cố gắng giương cung ngắm bắn nhưng những lần sau khi không có anh mọi thứ lại trở về như cũ.

– Chắc là chó ngáp phải ruồi..

Khi bầu trời rộng lớn trên đầu có tín hiệu đóng sập cửa ngăn cách những mảng màu tươi sáng ban chiều, tôi mới dừng lại bởi cảm giác nhức mỏi. Bắn cung thật không dễ dàng như tôi vẫn tưởng, có lẽ 1 phần do trong đầu chất chứa nhiều suy nghĩ, tôi cố gắng thả lỏng mình rồi cất cung và tên trở lại túi..

1 bức tường bị đục vài chỗ bởi đầu mũi tên, xung quanh là quang cảnh sân vận động cùng với bảng tỉ số trơ trọi. Bỗng chốc tôi thấy mình thật nhỏ bé kèm theo sau 1 cảm giác lạc lõng mênh mông…

– Đã tập xong rồi sao..? – cô phụ trách tiến lại gần

– Vâng!

– Cậu tập luyện như vậy vì đam mê hay vì cảm hứng nhất thời??

Tôi đón nhận 1 câu hỏi khá là mù mờ..

– Thật sự tôi cũng không biết nữa.

– Hãy từ từ, cảm hứng hay đam mê cũng cần phải có người dẫn dắt. Ta đi thôi!

Tôi đưa lại cô túi đồ của anh Trung..

– Cô có biết người đàn ông lúc nãy dạy tôi đang ở đâu không?

– Có lẽ anh ta đã trở về nhà thi đấu!

– Vậy chắc hẳn cô biết anh ấy là ai chứ??

Tôi tò mò muốn tìm hiểu bởi những nghi ngờ thôi thúc.

– Anh ấy biết cậu là người tinh ý sẽ nhận ra sự việc. Anh ấy cũng bảo rằng cậu sẽ tò mò muốn hỏi tôi về việc anh là ai? Chỉ là anh ấy muốn cậu hiểu rằng không phải tự nhiên mà anh muốn dạy cậu, mỗi con người trong xã hội luôn có 1 mắt xích liên kết với nhau theo cách nào đó. Có thể anh thấy được thứ gì đó trong con người cậu hoặc chỉ đơn giản là sự đồng cảm. Và…

– Và gì nữa??

– Quá khứ của mỗi con người, có lẽ tốt hơn hết là nên chôn vùi lại..

– Ừm..tôi hiểu

– Nhân tiện, đấy là câu của anh ấy, tôi chỉ trích dẫn lại.

– Cám ơn cô!

Chúng tôi khép lại cuộc nói chuyện. Bước chân 2 người vang vọng trong cổng dẫn ra sân vận động, trên đầu những bóng đèn tuýp nhấy nháy rồi tắt hẳn. Tôi cố gắng nheo mắt để tóm lấy 1 điểm sáng phía trước nhanh chân thoát ra khỏi “con đường hầm”

*1 tháng sau*

– Cố lên nào!

Tiếng thằng Việt động viên không ngừng sau lưng, tôi tăng tốc chạy giữa 2 hàng ghế tróc sơn. Bên cạnh, anh Trung đã nhanh chóng lao tới tay giương cung ngắm bắn. Cả 2 nhanh như cắt chĩa đầu mũi tên về phía mục tiêu.

– Vút!

Mũi tên của tôi lao đi xé gió nhắm đến hồng tâm ngay lập tức bật ra do va chạm với mũi tên của anh, nó đột ngột văng lên cao rồi rơi mạnh xuống bên ngoài đường pitch. Điểm chính giữa ngay lập tức được anh đóng dấu bằng 1 phát xuất thần.

– Tiếp tục hay dừng lại? – anh tỏ vẻ đắc chí

– Em chưa chịu thua đâu, mới bắt đầu thôi mà!

– Được!

Cả 2 quay trở lại bài huấn luyện! Tôi nắm chắc cây black compound bow, cố gắng đưa mắt quan sát rõ phía trước, những mảnh giấy mục tiêu được vẽ hình đầu lâu trên tầng 2 khán đài A sân vận động. Tất cả đều nằm ở những vị trí cao và khuất xa tầm nhìn, 1 số được dán ngay trên ghế, 1 số khác được treo lơ lửng ngay dưới dầm thép chịu lực của mái che công trình.

Điều khó khăn nhất là phải liên tục di chuyển theo địa hình để tìm 1 khoảng cách phù hợp ngắm bắn..

Tôi và anh đứng song song trên phần đường sau hàng ghế cuối cùng của khán đài C dẫn đến khán đài A, mặt đường nhẵn nhụi 1 màu trắng bê tông. Việt nhẹ nhàng bước tới chiếc thùng rác đặt bên cạnh 1 cây cột chống vươn cao.

– Lúc nãy là thử mà đã thê thảm như vậy, anh cố gằng đừng để thằng bạn em cảm thấy xấu hổ quá.

Anh Trung chỉ biết mỉm cười, tôi không bận tâm vì 1 phần rất muốn xem anh trình diễn khả năng.

– Như anh nói, đây là 1 bài thử thách vừa rèn luyện sức bền vừa phải tập trung tinh thần cao độ, với nó liệu có quá sức không? – Việt đăm chiêu

– Chắc là không, Long đã thể hiện 1 sự tiến bộ vượt bậc hơn tháng qua. Anh nghĩ nên giúp Long bứt phá giới hạn, cho dù có quá khả năng thì cũng tích lũy được kinh nghiệm thực tế phần nào..

– Chúc mày may mắn!

Việt cười với tôi, có lẽ là quá sức thật nhưng nếu không chấp nhận thử thách thì mãi mãi không biết mình đang ở đâu. Hơn nữa, mấy ngày qua tôi chưa lần nào được thấy anh Trung thể hiện khả năng, lần này là cơ hội ngàn năm có một.

– Bắt đầu thôi!!

– Mong rằng mày sẽ cho tao và Thu thấy được gì đó!

Nó đá chân vào thùng rác, cả 2 nhanh như cắt xuất phát!!

Thật không thể tin nổi tốc độ bứt phá của anh, tôi bị bỏ lại 1 đoạn cố gắng đuổi theo. Chẳng mấy chốc, anh đã rẽ vào hành lang cầu thang tầng 2 khu phòng chức năng!!

– Nhanh thật!!

Tôi tăng tốc, 1 mục tiêu hiện ra ngay trước lan can chiếu nghỉ!! Không chậm chễ tôi giương cung ngắm bắn!

Bất chợt anh đã đẩy tên đi từ lúc nào!

– Vẫn còn kịp!!

Tôi thở 1 hơi thật sâu, ngay tức khắc thả tên lao đi! Mũi tên của anh chỉ còn cách mục tiêu trong gang tấc!

– Chậm mất rồi!

Nó như đường đạn xé toạc tờ giấy lao qua khoảng trống giữa 2 song sắt lan can!! Tôi thất kinh khi nghe tiếng kính vỡ tan tành.

Mũi tên của anh thậm chí còn đâm xuyên qua vách kính đằng sau!

Anh thoáng bối rối, cũng may ở khu vực này không có bóng dáng quân đội hay những người tị nạn.

– Lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn…

– Đó vẫn chưa là tất cả sao??

– Tiếp đi!

Chưa cần anh nói ra câu đó, tôi đã băng qua mặt lao lên tầng 2!! Lần này quyết chiếm vị trí thượng phong! Trước mặt chẳng có 1 mục tiêu nào hiện ra, tôi vội vã chạy lên tầng 3.

Không gian im ắng xung quanh…

– Bịch!

Tiếng dậm nhảy làm tôi bất ngờ quay lại!! Anh đã đứng sừng sững ở chính giữa hành lang 1 cách khó lý giải, tay nắm chắc cây blue recurve bow!

Tôi vội vã quay lưng lao đi, trong lòng không ngừng kính nể! Cổng dẫn ra khán đài tầng 2 mỗi lúc 1 gần, phía sau anh đã đuổi đến sát nút!! Tức tốc tôi nhảy ra ngoài dẫm lên hàng ghế di chuyển!! Dáng người Việt và Thu phía dưới không ngừng theo dõi cuộc đấu.

Với thiết kế dốc xuống và phía trên cùng khán đài được lắp đặt các thanh thép tròn chịu lực cho phần mái, chiều dài khán đài có lẽ phải hơn 20 mét, tôi buộc phải di chuyển lên để tìm vị trí ngắm bắn phù hợp! Có tất cả là 8 cổng tương đương 8 mục tiêu được bố trí sẵn..

1 tờ giấy phe phẩy trên đầu! Tôi khẩn trương rút tên lắp vào cung, ống ngắm laze đã được bật sẵn. Nhanh như chớp tờ giấy đã bị xuyên thủng!!

– Được rồi!!

Tôi reo lên đầy hứng khởi, anh Trung chỉ còn cách đứng lặng nhìn..

– Còn 7 phát nữa!!

Anh tức tốc nhảy băng qua 2 hàng ghế, tôi không chậm trễ đuổi theo phía sau. Những ánh nắng chiếu xuống hàng ghế dưới cùng làm không gian đột nhiên sáng trưng 1 màu xanh dương, chúng lan tỏa như làn sóng hình ảnh lấn lướt nhịp điệu chạy.

Anh đột nhiên chuyển hướng chạy xuống làm tôi hẫng bước! Tôi chưa kịp hiểu anh định làm gì thì ngay lập tức 1 cú nhảy vọt lên phần lan can lắp trên cổng dẫn ra khán đài xuất hiện. Anh giữ thăng bằng chỉ trong tích tắc làm tôi cảm thấy cực kỳ khó tin, chỉ sơ suất 1 chút thôi là rơi ngay xuống dưới!!

Đôi tay anh nhanh như chớp lấy tên trong ống và giương cung chĩa về mục tiêu. Tôi mở to mắt nhìn dáng người đứng hùng dũng, chợt nhớ ra bài luyện tập, tôi vội vàng lắp tên vào cung hòng ngăn cản.

– Kịp không??

Tên đã lao đi, tôi gấp gáp tập trung quan sát đường bay và định vị bằng tia laze hòng phá quỹ đạo!!

Những tích tắc trôi qua thật căng thẳng! Tôi lập tức thả dây và cầu mong mọi chuyện đúng như toan tính.

Tiếng keng va chạm vang lên!! Mũi tên tôi đã đẩy bật tên của anh, cả 2 xoay vòng vòng rồi văng ra xa, chợt anh ngước nhìn về phía tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.

– Chú toàn bộc lộ khả năng ở những phút quyết định! – anh nói vọng lên

– Có lẽ may mắn đã ưu ái em hơi nhiều..

– Vậy thì để xem lần này chú xoay sở ra sao?!

Anh dứt lời bắn liên tiếp những đường tên xé gió!! Đôi tay thoăn thoắt không ngừng nhưng chẳng có cái nào trúng mục tiêu, có lẽ khoảng cách quá xa cần phải ngắm bắn!! Tôi lập tức đáp trả và kết quả nhận lại không mấy khả quan..

Từng đợt tên vẫn tiếp tục bay đến như muốn cứa rách không gian, có vẻ như anh chủ ý thử xem trình độ của tôi, bất giác chiếc ống đeo trên vai lúc này chỉ còn lẻ tẻ vài mũi. Tôi lập tức chạy thẳng vào đường tên khiến anh không kịp dừng lại.

– Nguy hiểm!! – anh hét

Căn đúng cự li, tôi bật nhảy nghiêng mình tránh né. Cả cơ thể đập xuống hàng ghế ngay dưới đường tên bay, chỉ trong 1 tích tắc mà chúng lũ lượt lao đi vun vút trên đầu thật đáng sợ.

Không còn thời gian, tôi khẩn trương đứng dậy đạp 1 chân lên sống ghế đồng thời giương cung ngắm bắn.

– Vút!!

Mũi tên của tôi theo sau anh đúng 1 giây quyết định!! Mục tiêu đương nhiên bị anh hạ gục chỉ trong chớp mắt…

– Anh thật là cao thủ!!

Tôi vừa nói vừa chạy tới chỗ anh. Những mũi tên nằm rải rác trên hàng ghế và bậc thang dẫn xuống, anh nhìn tôi cười ẩn ý rồi cũng nhanh chóng tiếp đất..

– Hôm nay chúng ta kết thúc tại đây thôi…

Anh cúi xuống nhặt lại tên

– Vâng, em cũng ê ẩm hết cả phần mạn sườn sau cú ngã vừa rồi.

– Lúc nào chú cũng hết mình như vậy à?

Anh đùa vui, cả 2 bắt đầu cẩn thận nhặt từng mũi tên..

– Không nói về việc ai hơn ai thì anh cảm thấy chú có khả năng tiếp cận nhanh đấy!

– Ý anh là khả năng đột biến??

– Ừm, đúng vậy! Nếu chú thật sự đam mê thì hãy cố gắng chăm chỉ luyện tập để bứt phá giới hạn!

– Vâng em hiểu!

– Cũng sắp đến giờ ăn trưa, nhanh nào em…

Tôi chạy thật nhanh lên hàng ghế trên cùng rút mũi tên cắm ngập vào tường, vết thủng khiến những vùng xung quanh nứt kẽ tỉa ra và 1 đám bụi rơi xuống.

– Đã xong nhanh vậy sao??

Tiếng Việt phát ra, từ trên này tôi có thể thấy 2 cái đầu lố nhố của 2 anh em nó bước ra từ cổng dẫn. Anh Trung bước đến nói gì đó khiến tôi tò mò liền chạy xuống!

– 3 người nói gì vậy??

– Anh Trung hỏi cái túi đựng đâu ấy mà.

– Đây anh!!

Thu vẫn cầm trên tay từ nãy, anh cám ơn rồi nhanh chóng kéo khóa, dòng takedown recurve bow này thật là tiện lợi so với chiếc compound bow tôi đang cầm. Chẳng mấy chốc 3 phần đã nằm gọn bên trong!

– Đưa anh cây cung của em và bó tên nào Long!!

Tôi khẩn trương đưa anh và nhặt nhạnh nốt những mũi tên còn sót lại bỏ vào trong túi, Việt và Thu cũng hợp tác cho công việc nhanh chóng kết thúc..

4 người chúng tôi đưa mắt nhìn 1 khoảng trời rộng mênh mông thẳng tắp và mang trong mình mỗi người 1 suy nghĩ. Phía xa bên ngoài khu cách ly, những tuyến phố cắt ngang nhau nằm trên từng con đường đã trở nên trơ trọi, đơn độc dưới ánh nắng nhẹ ban ngày. Sự im ắng, tiêu điều xảy ra đã quá lâu khiến tất cả nghĩ về cảnh nhộn nhịp còi xe mỗi độ tan tầm như 1 món hàng xa xỉ.

Tiếng huyên náo của từng khu chợ, chuỗi nhà hàng hay thậm chí là khu vui chơi trong công viên chắc chỉ còn là những ký ức “không thật” giữa cuộc sống này. Ánh nắng vẫn chiếu rọi chứa chan nhưng hiện thực lại được phủ 1 lớp vải cũ kỹ, rách nát, bất kỳ 1 nỗ lực nào xuyên qua đều trở nên vô dụng..

1 tháng trôi qua, tất cả đều đã thay đổi rất nhiều. Việt mặc trên người bộ quân phục lính bộ binh, 1 trong những người vượt qua cuộc tuyển chọn khắt khe của những vị chỉ huy quân đội. Dáng người nó oai phong, cơ bắp cũng phát triển hơn trước và đặc biệt đã biết sử dụng và thành thạo ở 1 mức độ nào đó các loại vũ khí quân sự. Thu cũng được tạo điều kiện tham gia vào đội ngũ quân y, phụ trách về vấn đề thuốc men và chăm sóc những người mới đến, 1 phần cũng vì em có kiến thức sẵn. Tóc Thu giờ đã dài hơn, phần mái được tết lại thành những đoạn nhỏ rẽ sang 2 bên và được buộc lại gọn gàng.

Em làm tôi cứ ngỡ như người đứng trước mặt là 1 cô công chúa trên thảo nguyên xanh rạng rỡ xinh tươi. Thu mặc trên người 1 chiếc áo trắng phối với sơ mi kẻ caro màu xanh đen, chiếc quần jeans đã bạc màu đi nhiều, lặng lẽ em đưa tay đẩy lại gọng kính đang bị lệch.

Chỉ còn lại tôi là chẳng biết mình thay đổi như thế nào. Tôi không may mắn như Việt được tuyển chọn và huấn luyện thành những người lính chuyên nghiệp, cái gì nó cũng hơn tôi 1 cách rõ ràng.

Thời gian 1 tháng, thật sự tôi chỉ biết làm bạn với chiếc black compound bow, thứ vật dụng thân thiết giờ đã xây xác ít nhiều bởi những lần luyện tập mệt nhoài. Những suy nghĩ tiêu cực, cảm xúc về gia đình, sự mất mát tưởng chừng như không thể kiểm soát mỗi khi cầm cung đã vơi đi 1 phần. Tôi bây giờ có lẽ rằng đã có 1 chút tự tin, nhưng vẫn cảm thấy kém cỏi rất nhiều so với những người còn lại.

Đã có những lần khi cầm cung, tôi không thể bắn được phát nào ra hồn vì mọi ký ức kinh khủng cứ ập đến trong mơ, nó vẫn mới mẻ và kinh dị như chỉ vừa xảy ra, nó khiến tôi sợ hãi, căng thẳng và không thể nghĩ rằng mình sẽ thành công trong 1 hành động nào đó.

Phải cảm ơn anh Trung vì sự hướng dẫn tâm lý, dường như anh có thể thấu hiểu mọi cảm xúc của tôi.

Khoảng thời gian đầu thật sự rất khó khăn, và thật may mắn vì tôi đã không từ bỏ bộ môn tuyệt vời này. Nó không chỉ đơn giản là những kỹ thuật điêu luyện mà còn là những bài tập trắc nghiệm về tinh thần.

Tất cả đều lớn hơn và rắn rỏi hơn, nhưng anh Trung thì vẫn vậy, sự điềm tĩnh lúc nào cũng toát lên trên mọi hành động. Đôi môi luôn nở nụ cười mỗi khi bắt đầu cuộc trò chuyện, tôi học được ở anh rất nhiều thứ về khả năng nhận thức, sự đánh giá đúng sai 1 vần đề dần trở nên sâu sắc hơn.

– Ta đi thôi các em!!

Anh vác túi trên vai rảo chân quay trở vào cổng dẫn, Thu và Việt theo sau cuối cùng là tôi. Dáng 3 người lững thững bước đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN