[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 10: Cùng anh đối nghịch.
Tô Vãn đứng tại chỗ cứng đờ cả người, biểu tình trên khuôn mặt vô cùng quỷ dị.
Cái tên này cô không chỉ đã nghe qua, quả thật như nghe sấm đánh bên tai.
Danh tính kia chính là huyền thoại của ngành kinh doanh ở đất nước M này, ở độ tuổi 27, hắn đã tạo ra một đế chế kinh doanh khổng lồ và thành công trở thành một trong những ông trùm hàng đầu thế giới, khiến nhiều gia tộc lâu đời đều phải kính nể, sợ hãi.
Cho nên nếu anh ta không nói dối về danh tính của mình, chuyện cô cắn hắn khẳng định là oan uổng quá, cô một tiểu nhân nhỏ bé, làm sao dám chạy tới cắn anh ta đây?
Tô Vãn đã cố gắng hết sức để nở một nụ cười: “Diệp tiên sinh, hôm qua tôi có mắt không tròng mạo phạm anh, xin anh đại nhân đại lượng khoan dung không cần chấp nhất kẻ tiểu nhân này, nhưng anh nói chuyện kia… Tôi thực sự từ trước đến nay chưa từng gặp qua anh lần nào cả.”
“Vật nhỏ, em thật sự không có lương tâm, quả nhiên lại có thể quên tôi.”
Anh ta phủ nhận lời nói của cô, giọng nói có phần rất chắc chắn nghe ra trong giọng điệu ấy thậm chí còn có chút ai oán, trách cứ, nhưng khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa khuôn mặt đã khôi phục sắc thái lạnh lùng vốn có, ” Đến đây!”
“Hả?”
Não cô sụp đổ, ngốc nghếch mà chớp đôi mắt, không phản ứng kịp.
Diệp Dục Sâm cười: “Đến đây cùng tôi dùng cơm.”
“Tôi nói là tôi muốn về nhà.” Tô Vãn cảm thấy chính mình sắp bị tên gia hoả này chọc cho tức chết, nhưng vì kiên kỵ địa vị của hắn cô lại không dám làm càn, nổ lực làm ra cử chỉ dịu dàng, “Muộn rồi, tôi vẫn là nên quay về, nguyên ngày nay lại không có chút tin tức gì cả nhất định trong nhà khẳng định sẽ rất lo lắng.”
Diệp Dục Sâm không lên tiếng, đôi mắt đen nhánh trở nên vô cùng u ám: “Hôm đó em nói kẻ thù, là ai?”
“Anh hỏi cái này làm gì?”
“Đương nhiên muốn giúp em đối phó bọn họ.” Anh ta lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt lộ ra tia nguy hiểm, cực kỳ giống một con báo đang trong tư thế săn mồi, “Tôi muốn xem xem, một ngày nào đó em thua trắng tay, liệu rằng có quay lại đây cầu xin tôi.”
Gân trên tráng Tô Vãn giật giật, cơ hồ khó có thể kìm nén sự cuồng nộ dã thú trong lòng mình.
Cô nắm chặt tay thành quyền, phẫn nộ trừng to mắt nhìn hắn, nhưng hành động này không những không bắt nạt được người kia, ngược lại chỉ chọc hắn cười thêm.
“Ngay cả khi em không chịu nói, tôi cũng dễ dàng tra tư liệu thông tin liên quan đến em, cho nên đừng cùng tôi chống đối, hậu quả em không nhận nổi đâu.”
Diệp Dục Sâm cầm trên tay ly rượu vang đỏ, không nhanh không chậm đảo nhẹ “Vật nhỏ, em hiện tại hẳn là biết nên làm như thế nào.”
Tô Vãn nghiến răng nghiến lợi.
Anh không thúc giục cô, tay nâng ly rượu vang đỏ thản nhiên nhấp một ngụm, chờ đợi con mồi ngoan ngoãn đưa đến cửa.
Sau năm phút giằng co, cô tước vũ khí đầu hàng, không tình nguyện đi đến ngồi bên cạnh hắn.
Diệp Dục Sâm đưa tay ra ôm lấy eo cô, một tay đem cô ngồi lên đùi hắn, lại nhanh chóng hạ môi xuống cạy mở môi cô đem rượu trong miệng mình đưa vào.
Tô Vãn bị sặc, hắn mới chịu buông ra, cô liền che môi lại không ngừng ho khan mấy tiếng.
“Nhìn xem bộ dạng đáng thương này, thật làm người ta đau lòng, em nói xem, không biết hôn mà lại đi khách sạn tìm đàn ông khai phòng, nếu không phải gặp được tôi, không biết có phải hay không bị mấy tên côn đồ ăn rồi.”
“Hôm đó, tôi bị người ta chơi thuốc.”
Cô thật vất vả mới thở ra, nghe câu này, lại nổi điên, quay đầu lại và hét vào mặt anh ta, “Hơn nữa, ai muốn gặp anh chứ?”
“Vậy em muốn gặp ai?” Người đàn ông nâng cằm cô lên, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm, “Em chỉ có thể là của tôi, tên nào dám nhúng nhàm, tôi sẽ cho hắn hối hận khi sinh ra thành đàn ông.”
Tô Vãn: “…”
Người đàn ông này quả thực có độc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!