[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 31: Có một chỗ dựa như vậy cũng không tồi.
Khi Tô Vãn đi xuống lầu, Diệp Dục Sâm đã cầm chiếc áo khoác đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Cô đuổi theo xuống cầu thang, yếu ớt hỏi một câu.
“Công ty.” Diệp Dục Sâm quay đầu lại nhìn cô, “Muốn đi cùng tôi sao?”
“Đừng trêu tôi, tôi đi công ty làm gì chứ?”
Tô Vãn không nói nên lời, ngay lập tức trấn tỉnh tinh thần rồi bước tới chỗ hắn, dịu dàng hiền thục mà giúp hắn chỉnh lại cà vạt.
Diệp Dục Sâm hiếp mắt, nhìn hành động của cô.
Bỗng chốc, hắn nắm lấy tay nàng, môi mỏng gợi lên một vòng cung tà ác: “Làm thế nào lại ngoan ngoãn thế?”
“Đó không phải là anh muốn thế sao?” Tô Vãn ngước mắt lên nhìn hắn bằng một đôi mắt long lanh, mang theo sự chờ mong, “Tôi nghĩ anh sẽ thích nó.”
Khi cô ấy nói xong câu nói lập tức cúi đầu hoang mang mà lại có chút hờn dỗi.
[Cập nhật sớm nhất và nhanh nhất tại Việt Nam Overnight]
Diệp Dục Sâm khiêu khích nhìn cô: “Nói, yêu cầu là gì!”
Tô Vãn mím chặt môi: “Chuyện là…thật ra thì tôi muốn anh dọn dẹp một người.”
“Ai?”
“Chính là tên họ Từ đêm qua, tôi cảm thấy hắn bị Tô Như Nguyệt sai khiến, bất quá tôi lại chẳng có chứng cứ, không biết nên đối phó với bọn họ như thế nào.”
Cô cúi thấp đầu và khuôn mặt trông có vẻ lo lắng: “Nghe nói qua tên họ Từ đó là một người có thù ắc sẽ trả. Tối qua hắn bị nhục nhã như vậy khẳng định sau này sẽ không cam tâm bỏ qua chuyện này, Diệp Tổng, anh phải cứu tôi.”
Diệp Dục Sâm nhìn cô, đôi mắt anh híp lại, trong mắt xẹt qua một tia hàn băng.
Hắn giữ vẻ lạnh lùng và không lên tiếng, Tô Vãn cẩn thận liết nhìn anh ta một cái, duỗi tay ra nắm lấy tay áo anh làm nũng.
“Dù sao mặc kệ là như thế nào, sủng vật của anh đang bị người ta khi dễ kìa, có hai người muốn làm hại tôi, Diệp Dục Sâm a, anh nhìn tôi xem rất ngoan ngoãn nha thế nên có thể giúp tôi một chút không?”
“Nếu tôi nói không giúp thì sao?” Diệp Dục Sâm hỏi, giọng nói lạnh băng không mang theo nửa điểm tình cảm.
Tô vãn sửng sốt.
“Dựa vào đâu? Diệp Dục Sâm, anh biết rõ ràng tôi không có miễn phí bồi ngủ cho anh, anh kiếm gái để chơi cũng cần bỏ tiền ra đúng không?”
“Anh không trả thì dọn dẹp sạch sẽ tên họ Từ kia giúp tôi đi mà, tôi đảm bảo về sau không trốn nữa, sẽ ở lại đây hầu hạ anh thật tốt, sủng vật thì sủng vật đi, chỉ cần anh cao hứng là được nha.”
Thái độ của cô đột nhiên trở nên vô cùng chân chó, nũng nịu thuận thế mà dựa vào trên vai hắn.
Cô ấy quyết định sẽ như thế này.
Dù sao, hiện tại thì cô cũng không chạy trốn khỏi đây được, thay vì bị áp bức đến giá trị thấp nhất vậy thì liền lợi dụng lẫn nhau có lẽ sẽ tốt hơn.
Diệp Dục Sâm có quyền có thế nếu dựa vào hắn xem ra cũng không tệ có thể giúp mình đối phó với con tiện nhân xảo nguyệt kia.
Nhưng sự thật không tốt đẹp như cô tưởng tượng, Diệp Dục Sâm lạnh lùng mà nhìn cô chằm chằm, đáp lại cô bằng một giọng lạnh nhạt kèm tiếng cười khẩy: “Cô đây là đang lấy thân mình ra giao dịch?”
“Đúng vậy, giữa chúng ta không giao dịch tiền bạc mà giao dịch thể xác, không đúng sao?”
Tô Vãn hỏi lại một câu, cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh.
Cô khẽ rụt cổ và ngẩng đầu, đối diện lại là một đôi mắt đang tức giận.
Diệp Dục Sâm rõ rãng là đang tức giận mà còn là rất tức giận.
Nhưng đến hiện tại hắn cái gì cũng không nói, sau khi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm hắn liền phất tay áo rời đi.
Tô Vãn nhìn bóng lưng hờ hững của hắn, chỉ cảm thấy một chút cũng không thể giải thích được.
Cô tự nghiêm túc nhớ lại những gì mình vừa nói, vẫn là không biết đã xúc phạm hắn ở chỗ nào.
Thật là, vừa rồi còn tốt, đột nhiên liền trở mặt… Điển hình là người có bệnh xà tinh!
Tần Thư đi sau, khi đi ngang qua người cô, cố ý trả lời vấn đề của cô: “Liên quan đến an toàn cá nhân của ngài, ngài có thể yên tâm thiếu gia đã sắp xếp một đội vệ sĩ, về sau ngài đi ra ngoài bọn họ sẽ đi theo sau bảo vệ tất nhiên là không ai dám tổn thương đến ngài.”
__________oOo________
Cập nhật ngày 15/10/2019.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!