[Edit] Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 90: Phải sớm buộc cô ở bên cạnh mới đúng:
Cô rất là muốn chứng minh bản thân vô tội nhưng không biết tại sao những lời nói này lại chọc vào chỗ đau nhất trong lòng hắn và tất nhiên là thành công đem sự phẩn nộ của hắn nâng lên vài độ.
Diệp Dục Sâm chỉ ghét chính mình năm đó để cho cô chạy mất.
Nếu không phải như thế cô đã sớm là vật sở hữu của hắn rồi, cũng chỉ có thể của riêng hắn và Cố Dĩ Trạch đâu có cửa cắm được một chân vào?
Anh ta nổi giận đùng đùng quơ tay hất văng chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường rơi xuống đất làm nó vỡ nát tan.
Một tiếng xẻng vang lên, những mảnh vỡ của chiếc bình hoa đã văng đầy đất.
Tô Vãn giật mình, không dám thở mạnh.
Người giúp việc nghe thấy tiếng động lớn vội vàng đi lên xem tình hình, gõ cửa rồi tiến vào lại bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, người giúp việc đó chẳng biết nên tiến hay nên lui mới phải.
“Lão tử ghét nhất là những thứ mùi hương này, ném hết chúng ra khỏi đây ngay!” Diệp Dục Sâm nói.
“Vâng ạ.”
Người giúp việc nhanh chóng thu dọn những thứ hỗn độn rơi đầy đất, còn Tô Vãn chỉ biết đứng đó nhìn những bông hoa tươi mà mình vừa mua về nằm chung với đóng mảnh vụn đang được quét ra ngoài, ở trong lòng thầm gọi mười tám đời tổ tông của ai kia lên hỏi thăm một lượt.
Nhưng thực ra đến một câu cô cũng không dám mở miệng.
Vì cô sợ lời nói khác của mình lại chăm thêm dầu vào lửa, chọc giận hắn càng điên hơn…
Ai mà biết được liệu tên biến thái này có vì thế mà quay sang bạo hành cô không?
Người giúp việc rất nhanh chóng quét dọn sạch sẽ rồi lui ra ngoài, giờ thì phòng ngủ chỉ còn lại hai người bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tô Vãn lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên thề thốt: “Tôi thực sự chỉ ra ngoài dạo một chút thôi, vừa tình cờ mới gặp hắn ở đó sau cũng nói mấy câu xả giao, ngoài ra chẳng có phát sinh gì cả.”
Diệp Dục Sâm không phản bác, ôm cô trở lại giường, xem những chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra.
Nếu cô không nhìn thấy khuôn mặt xanh mét kia thì Tô Vãn sẽ tin rằng hắn ta căn bản không để những chuyện đó vào lòng.
Cô không dám nói một lời, lật đật nhanh chóng trở mình đưa tấm lưng về phía hắn.
Diệp Dục Sâm không buồn ngủ cứ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô với một ánh mắt sâu thẳm, đôi mất ấy có phần ảm đạm đến đáng sợ.
Hắn cũng không nói gì, hai cánh tay đang ôm eo cô dùng sức siết chặt thêm, chặt đến nổi Tô Vãn có chút đau đớn.
Cô cau mày, cố gắng nghĩ muốn nói cái gì đó lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng.
Chuông reo mãi một hồi lâu, âm thanh đã có phần chói tai, gay gắt.
“Anh không trả lời điện thoại à?”
Tô Vãn không chịu nổi nữa lớn tiếng nhắc nhở hắn.
Diệp Dục Sâm vẫn đinh ninh không nói một lời, tùy tiện cầm điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, bầu không khí đột nhiên đóng băng lại.
Tô Vãn thấy lạ quay đầu lại xem tên người hiển thị trên màn hình.
Lại là Giang Uyển Hinh.
Tay của cô vô thức nắm chặt lấy tấm chăn.
Diệp Dục Sâm vẫn không phản ứng gì, lát sau lại trừng mắt nhìn cái tên trên màn hình như thể đang nhìn một tên địch.
Một lúc sau nữa, anh cúp máy, tắt nguồn rồi ném điện thoại sang một bên.
Tô Vãn nhướn đuôi mày: “Tại sao không trả lời? Có lời nào không muốn tôi nghe thấy sao?”
Diệp Dục Sâm ấn đầu cô: “Khép miệng, ngủ!”
Tô Vãn: “…”
Mà đúng thật là cô ngủ trước hắn.
Tối hôm qua người không an giấc được không chỉ có Diệp Dục Sâm mà cả Tô Vãn cũng như thế, mãi cho đến hừng đông cô mới miễn cường chợp mắt một lát.
Vốn dĩ tinh thần đã không được tốt lắm mà sáng nay ra ngoài lại gặp chuyện phát điên bây giờ thì cô sớm đã mệt cả người, thêm cảm giác rơi vào hoài nghi nhanh nên chóng ngủ thiếp đi.
Diệp Dục Sâm nằm bên cạnh lắng nghe nhịp thở của cô trở nên đều đều, mở mắt ra nhìn cô. Ánh mắt đó sâu không thấy đáy lại ẩn hiện sự phức tạp khó dò.
________oOo________
Editor: Alissa.
Cập nhật 14/2/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!