[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 60: Thần tượng quốc dân (30)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tô Tửu hỏi Sơ Tranh tiếp theo muốn làm gì , Sơ Tranh lười động đậy, nói không đi đâu cả, Tô Tửu ngoan ngoãn bồi tiếp bên cạnh cô.
Gian phòng rất ấm áp, Sơ Tranh chỉ mặc một bộ đồ mặc ở nhà, dựa vào ghế sofa nhìn Tô Tửu dọn dẹp biệt thự, vừa rồi hắn ra ngoài mua vài thứ về, biệt thự luôn quạnh quẽ, lúc này lại có thêm chút không khí vui tươi.
Sơ Tranh chống cằm, ánh mắt bình thản lạnh lùng như cũ, nhưng cô nhìn rất chuyên chú.
Tô Tửu quay đầu lại, khóe miệng cong lên: “Cố tổng, cô có muốn giúp tôi không?”
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, lạnh lùng cự tuyệt: “Không muốn.” Nhàm chán, không có chút ý nghĩa nào!
Tô Tửu cầm đồ vật đi tới, hắn ngồi xổm người xuống, tay đặt trên đầu gối Sơ Tranh, hơi ngửa đầu nhìn cô: “Nhưng một mình tôi muốn làm xong thì mất rất nhiều thời gian, cô là tốt nhất, Cố tổng.”
Sơ – người tốt – Tranh: “…”
..
“Qua một chút, bên trái, lên trên…”
Ba ——
Sơ Tranh không nhịn được đem chữ phúc dán trên tấm kính thủy tinh, Tô Tửu vừa định nói dán lệch rồi, ánh mắt Sơ Tranh đảo qua, Tô Tửu lập tức ngậm miệng, lộ ra nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn.
Sơ Tranh hài lòng đi xuống, nhận lấy một chữ phúc khác trong tay hắn, ba một cái dán vào một bên khác.
Tô Tửu im lặng nhìn chữ phúc xiêu xiêu vẹo vẹo kia, không dám nói lời nào.
Biệt thự được Tô Tửu sắp xếp rất thoải mái, phảng phất như có hơi thở của gia đình, Sơ Tranh đứng trước cửa sổ, nhìn những đứa trẻ vui đùa ầm ĩ bên ngoài.
“Cố tổng, chúng ta ra ngoài mua đồ đi.”
“Nghỉ.”
“Có chỗ sẽ mở cửa.” Tô Tửu đã có thể hiểu được ý tứ trong những từ ngữ đơn giản cô biểu đạt: “Nếu chúng ta không đi mua đồ, thì hôm nay phải nhịn đói, giao hàng chuyển phát nhanh hôm nay đều không làm việc.”
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhận mệnh mặc quần áo, đi theo Tô Tửu ra ngoài.
“Cố tổng, cô có muốn mặc thêm áo không? Bên ngoài rất lạnh… A…”
Tô Tửu trượt chân, trực tiếp ngã vào trong tuyết, những đứa trẻ ở phía xa cười vang một trận, biểu cảm của hắn hơi khó coi.
Sơ Tranh cách hắn như vậy gần, thế mà cô cũng không thèm đỡ hắn một chút!
Tô Tửu từ dưới đất bò dậy, nhìn về phía sau.
Sơ Tranh bình chân như vại, hai tay đút trong túi áo.
Nhìn tôi làm gì!
Chính cậu tự ngã, cũng không phải tôi đẩy, không có quan hệ gì với tôi!
Hai người đứng trước biệt thự giằng co một lúc, cuối cùng Sơ Tranh tiến lên, cầm tay hắn, kéo hắn đi ra ngoài.
Tô Tửu được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu ngón tay chen vào khe hở giữa các ngón tay Sơ Tranh, mười ngón đan xen, người sau có chút bất mãn nhìn hắn, Tô Tửu há miệng, không tiếng động nói cô là tốt nhất.
Siêu thị bên ngoài khu biệt thự vẫn mở cửa, Tô Tửu đẩy xe, ở khu đồ ăn vặt mua không ít thứ.
Sơ Tranh đút tay vào túi đi theo phía sau, nhìn giống một tên hùng hài tử.
“Xem bên kia kìa, nhìn qua thật đẹp trai…” Một cô gái kéo bạn mình, kinh ngạc chỉ vào Tô Tửu và Sơ Tranh cảm thán.
Sơ Tranh sờ lên khẩu trang trên mặt mình, lại nhìn Tô Tửu cũng mang khẩu trang phía trước, mấy cô gái này nhìn ra đẹp trai ở chỗ nào? Có mắt nhìn xuyên tường hả?
“Cậu nói ai?” Bạn cô gái kia hỏi.
“Cô bé kia kìa!” Cô gái chỉ vào Sơ Tranh.
“Mình cảm thấy cô ấy khá quen…”
“Mình cũng thấy thế! !”
“Cô ấy có phải minh tinh không?”
“Cậu nhìn nam sinh phía trước xem, có thấy giống Tô Tửu không?”
“Có chút giống… Vậy đi cùng Tô Tửu không phải là Cố tổng sao? Cố tổng cùng Tô đáng yêu đi siêu thị… bọn họ đang sống chung với nhau sao?”
Hai nữ sinh thảo luận càng ngày càng kịch liệt, từ vấn đề ở chung nói đến sau này đứa bé theo họ ai luôn.
Sơ Tranh: “…”
Fan hâm mộ bây giờ đều tận tụy như thế sao, quan tâm đến cả con của Idol nhà mình luôn?
“Cố tổng.” Sơ Tranh không cùng đi lên, Tô Tửu chạy trở về, tò mò hỏi: “Cô muốn mua cái gì à?”
Sơ Tranh lắc đầu, nhận lấy xe đẩy, ra hiệu Tô Tửu đi lên phía trước.
Tô Tửu không cãi Sơ Tranh, buông xe đẩy ra, ngược lại nắm tay Sơ Tranh.
Mua xong đồ ăn vặt rồi đến mua nguyên liệu nấu ăn, lúc Tô Tửu kén chọn thức ăn, Sơ Tranh đứng bên cạnh nhìn hắn, rõ ràng chờ đến hơi không kiên nhẫn: “Mua cả hai đi.”
Một người đàn ông lại lằng nhà lằng nhằng như thế, có giống đàn ông không hả!
“Chúng ta không ăn hết được.” Tô Tửu không đồng ý: “Không thể lãng phí.”
“Có tiền.”
“Có tiền cũng không thể lãng phí.” Tô Tửu cuối cùng cũng chọn xong nguyên liệu nấu ăn, liên thiên nói tiếp: “Cố tổng, tiền của cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”
Sơ Tranh: “…” Thật sự là từ trên trời rơi xuống đấy.
…
Thanh toán xong, Sơ Tranh đem đồ nhét hết vào cốp sau, Tô Tửu đã lên xe, chờ cô lên.
“Meo…”
Âm thanh rất nhỏ của mèo con từ gầm xe truyền đến, động tác của Sơ Tranh hơi ngừng lại, xoay người nhìn xuống gầm xe.
Một con mèo nhỏ co quắp trong gầm xe, đông lạnh đến run lẩy bẩy.
Sơ Tranh di chuyển sang bên kia, bế con mèo ra, cảm giác được nhiệt độ ấm áp, mèo con lập tức chui vào trong ngực cô.
Tô Tửu ở trên xe chờ cả nửa ngày mà không thấy Sơ Tranh lên, hắn nhìn qua kính chiếu hậu cũng không thấy người đâu, đáy lòng đột nhiên căng thẳng, vội vàng xuống xe.
Hắn nhìn bên kia không thấy, lại sang bên khác tìm, vừa nhìn đã thấy nữ sinh ngồi xổm bên cạnh xe, ôm mèo con vuốt ve.
Tô Tửu sửng sốt.
Cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng liên hệ loài động vật nhỏ như mèo với nữ sinh trước mặt mình.
Cô hoàn toàn không giống một người sẽ thích động vật, đối người đã lạnh lùng như vậy, đối với động vật lại càng không phải nói…
Nhưng bây giờ sự thật đang bày ra trước mắt, Tô Tửu không thể không tin.
Tô Tửu rón rén đi qua: “Cố tổng, nó là mèo hoang sao?”
“Không phải.” Trên người mèo con không bẩn lắm, màu lông sáng bóng, móng vuốt cũng từng được cắt, rõ ràng là được người ta chăm sóc tỉ mỉ, nhưng không hiểu tại sao lại chạy đến đây.
“Vậy nó từ đâu tới?” Tô Tửu đưa tay sờ sờ đầu mèo con, mèo con mieo mieo kêu hai tiếng, thân mật cọ ngón tayTô Tửu.
Tô Tửu nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì dị thường, hắn đi tới siêu thị hỏi một chút, nhân viên thu ngân của siêu thị nói, từ hôm qua đã nhìn thấy con mèo này ở bên ngoài, bọn họ còn cho ăn hai lần, chắc là bị lạc mất, chủ nhân cũng không tìm thấy.
“Cố tổng, hay là chúng ta mang nó về? Nó còn nhỏ như vậy, thả bên ngoài sẽ chết mất.”
“Không muốn.”
“Cô không vui sao?” Nhìn cô rõ ràng rất thích mà.
“Phiền phức.”
“…” Nuôi phiền phức?
“Tôi nuôi nó giúp cô.” Tô Tửu nói: “Có thể chứ?”
Sơ Tranh vuốt vuốt bộ lông mềm mại của mèo con, ba giây sau mới ôm mèo con lên xe.
Tô Tửu mặt mày cong cong mỉm cười, tâm tình rất tốt lái xe về biệt thự.
…
Sáng hôm nay Tô Tửu phát một cái Weibo như vậy, sau đó lại có người gặp bọn họ cùng đi siêu thị, tin tức hai người ở chung dường như được chứng thực.
Trên mạng, một đám fan hâm mộ khóc lóc kể lể mình thất tình, nhưng nhiều hơn chính là chúc phúc, cho dù CP bọn họ chúc phúc này từ đầu đến cuối đều không công khai thừa nhận họ đang hẹn hò.
Bùi Vũ lo lắng gọi điện thoại cho Tô Tửu, việc này hắn không biết chút nào a!
Tô Tửu nói Sơ Tranh không có phản ứng gì, ý là bảo Bùi Vũ không cần để ý đến.
Đại BOSS cũng nói không cần để ý, Bùi Vũ đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Qua năm mới, Sơ Tranh trở về đoàn phim quay phim, Tô Tửu lấy danh nghĩa chiếu cố mèo con, lấy được chìa khóa biệt thự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!