[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 95: Đỉnh cao Ma giới (30)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bên ngoài miếu hoang, Lâm Thần mang theo mấy tên đệ tử, bao vây miếu hoang lại.
Sơ Tranh chậm rãi đi tới, Ly Đường theo phía sau cô.
Hơn nửa đêm còn ồn ào không cho người ta ngủ, thật sự là phiền chết.
Bọn họ đều không ngủ được sao?
Thói quen ngủ sớm dậy sớm không thể học cho tốt à?
“Sư huynh, bọn họ ra rồi.” Bọn họ vừa đến, còn chưa kịp lên tiếng thì người ở bên trong đã đi ra.
Lâm Thần chặn tên đệ tử kia lại, thấp giọng phân phó: “Nhớ kỹ lời ta nói với các ngươi, bắt sống Sơ Tranh, còn Ly Đường thì giải quyết tại chỗ.”
“Dạ.”
Mấy tên đệ tử liếc nhìn nhau, không cùng Sơ Tranh nói chuyện, mà cấp tốc bay lên không trung, ở ngay trước mặt Sơ Tranh kết hạ một cái trận pháp.
Sơ Tranh ngẩng đầu, ánh sáng của trận pháp thoáng hiện lên trong mắt cô, rồi biến mất, giống như pháo hoa xán lạn.
Lâm Thần đứng ở bên ngoài trận pháp, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào, lại ẩn hiện lộ ra mấy phần nóng rực và chờ đợi.
Ly Đường không thích cái ánh mắt kia của Lâm Thần, theo bản năng chắn trước mặt Sơ Tranh.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thần phi thân lên, rơi vào phía trên trận pháp , trong tay hắn tế ra một thanh trường kiếm.
Trường kiếm vừa xuất hiện, ánh sáng của trận pháp lập tức khuếch tán, uy áp ngang ngược trên thân kiếm gột rửa tới.
Thân thể Sơ Tranh hơi lui lại một chút.
Ly Đường đỡ Sơ Tranh: “Là thần khí.”
Trong lòng Sơ Tranh hiểu rõ, khó trách Lâm Thần lại dám đến tìm cô, hóa ra là có thần khí làm chỗ dựa, nên tự cảm thấy mình lợi hại.
Có thần khí thì ghê gớm à!
Cô cũng có!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô không có. 】 Loại vật gọi là thần khí này, dù có tiền căn bản cũng không mua được.
Sơ Tranh: “…” Vương bát đản, mi nói xem cần mi có ích gì?
【…】 Tại sao lại là lỗi của nó rồi? Hơn nữa đã nói, không được gọi nó là Vương bát đản! Đây chính là biến tướng mắng nó? !
Mi còn nói nữa.
【…】 Ta đi, ta đi, ta đi là được rồi!
Vương Giả bỏ chạy.
Trận pháp trước mặt Sơ Tranh cũng đã hoàn thành, trận pháp ‘cạch’ một tiếng rơi xuống đất, cô và Ly Đường hoàn toàn bị nhốt bên trong, Lâm Thần mang theo mấy tên đệ tử kia rơi vào trong trận pháp.
“Sơ Tranh, Ly Đường.” Lâm Thần cầm thần khí: “Hôm nay các ngươi đừng hòng trốn thoát, thức thời thì giơ tay chịu trói đi.”
“Vì sao?” Sơ Tranh phát huy tốt tinh thần không hiểu liền hỏi.
Lâm Thần ỷ vào thần khí, nói chuyện cũng thập phần kiên cường: “Trận pháp này chuyên môn dùng để đối phó Ma tộc, các ngươi bị nhốt bên trong, nên thực lực sẽ giảm bớt rất nhiều. Nếu các ngươi không muốn chịu khổ, thì nhanh chóng đầu hàng đi.”
“Vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói muốn giết hắn.” Sơ Tranh chỉ vào thẻ người tốt của mình.
Lâm Thần: “…”
Y đã nhỏ giọng như vậy mà cô vẫn nghe thấy được?
Nhưng mà nghe thấy cũng không sao.
“Ma tộc vốn đáng chết.” Lâm Thần nói: “Nếu như không có Ma tộc các ngươi, thì sẽ không có chiến tranh.”
Giọng điệu Sơ Tranh rất bình tĩnh: “Nếu không có chiến tranh, thì các ngươi sẽ an vui hưởng lạc, trì trệ không tiến, cuối cùng năng lực tiêu vong, không khác gì người thường.”
Lâm Thần nhướng mày.
“Sư huynh, huynh đừng cùng nàng ta nói nhảm nữa, nàng ta đang kéo dài thời gian.” Sư đệ nào đó nhắc nhở Lâm Thần.
Lâm Thần lúc này mới phản ứng được: “Sơ Tranh, ngươi thật sự không chịu đầu hàng?”
“Không.” Là nữ nhân thì sao có thể đầu hàng được? Kiên quyết không!
“Được.” Lâm Thần cầm thần khí lên, ánh mắt mang theo vài phần ngoan tuyệt: “Vậy ngươi đừng hối hận.”
Sơ Tranh quay đầu: “Nhìn cho rõ.”
Ly Đường: “? ? ?” Nhìn rõ cái gì?
Ly Đường còn chưa kịp phản ứng, hình ảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Lâm Thần mà mấy đệ tử Tử Vân tông kia, đều bị những sợi dây màu đỏ vây quanh bốn phía.
Những dây nhỏ này đột ngột xuất hiện, người bên kia cũng bị làm cho cả kinh.
“Đây là thứ gì…”
“Nó cuốn lấy ta!”
“Sao không gỡ ra được!”
Tơ hồng đột nhiên siết chặt, cuốn lấy tứ chi và cổ bọn họ.
“A!”
“Đây là thứ quái quỷ gì vậy!”
Cho dù đệ tử Tử Vân tông dùng bất cứ loại công kích nào, tơ hồng cũng không hề phản ứng, nên chúng bắt đầu chửi ầm lên.
Mỗi một sợi tơ hồng đều kết nối với cánh tay Sơ Tranh, cô nhẹ nhàng kéo lấy sợi tơ, vẻ mặt bình tĩnh.
Tơ hồng càng ngày càng nhiều, cơ hồ che phủ cả tứ chi bọn họ đến mức không còn nhìn thấy vải áo.
Những đường chỉ này…
Ly Đường nhớ tới lúc ở Tử Vân tông, đường chỉ mà cô quấn quanh trên tay mình kia…
Cảm xúc đó rất lạnh lẽo, làm cho người ta rất dễ dàng liên tưởng đến loài động vật nhuyễn thể như rắn.
“Sư huynh! Cứu ta!”
Lâm Thần bên kia còn tốt hơn một chút, có thần khí hỗ trợ, nên tơ hồng chỉ có thể quấn quanh mắt cá chân hắn.
Lâm Thần huy động thần khí chém xuống, tơ hồng lập tức buông ra, ngược lại quấn chặt lấy hông hắn, hung hăng ném về phía không trung.
“Thấy rõ chưa?” Sơ Tranh hỏi Ly Đường.
Ly Đường thần sắc không rõ gật gật đầu.
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm trên tơ hồng một cái, những sợi tơ kết nối với người kia, nháy mắt chôn vùi trong không khí.
Sơ Tranh điểm nhẹ qua, giữa sân chỉ còn lại một mình Lâm Thần.
“Ngươi…” Lâm Thần sắc mặt tái xanh: “Ngươi đã làm gì?”
Vừa rồi y đã nhìn thấy rõ, nhóm sư đệ của y, biến mất không còn gì nữa ở ngay trước mặt y —— hoặc nói là, tan thành tro bụi.
Mà người đối diện, thậm chí chưa từng rời khỏi vị trí.
Sơ Tranh giơ tay lên, tơ hồng ẩn nấp lẩn vào trong không khí, Lâm Thần cảnh giác nhìn bốn phía.
“Các ngươi muốn giết ta, ta tương đối lợi hại, các ngươi bị giết, đơn giản như vậy thôi, ngươi nhìn không hiểu?”
Lâm Thần đương nhiên nhìn hiểu.
Điều y không hiểu chính là vì sao cô làm được? Chỉ bằng những sợi tơ kia sao?
Sau lưng Lâm Thần phát lạnh, y đã đánh giá thấp nữ nhân này.
Sư phụ nói đúng, ma cốt không thể dễ dàng đối phó như vậy, y không nên xúc động.
Thế nhưng sư muội…
Nghĩ đến sư muội vẻ mặt tái nhợt kia, Lâm Thần liền đứng ngồi không yên, nếu y không làm gì cả, thì làm sao cứu được sư muội?
Ma cốt là hi vọng duy nhất.
Vì sư muội…
Lâm Thần nghĩ như vậy, trong lòng hạ quyết định, rót linh khí vào thần khí, huy động thần khí, chém về phía Sơ Tranh.
Thần khí dễ dàng bị ngăn lại, người đối diện thậm chí còn chưa nâng tay, khí lưu tung bay theo vạt váy cô, bộ dáng nhàn nhạt, trên người có một loại khí thế làm cho không ai có thể phản bác cô.
Phanh ——
Thân thể Lâm Thần bay ra ngoài, đụng vào trận pháp rồi bị bắn ngược trở về.
“Ngươi đánh không thắng ta, thì đừng mơ nghĩ đến thân thể của ta, cút nhanh lên đi.” Sơ Tranh nói.
Ta sợ nhịn không được sẽ xử lý ngươi!
Đến từ một một nhóc đáng thương quật cường không muốn kéo ngược lại!
Thân thể…
Hai chữ này, có lẽ đã kích thích đến Ly Đường, ánh mắt hắn nhìn Lâm Thần lập tức trở nên âm trầm.
Ly Đường đi về phía Lâm Thần, hắc khí trong mắt hắn dần dần tràn ngập, quanh thân bắt đầu tràn ra ma khí nồng nặc.
Hoàn cảnh xung quanh tựa hồ cũng trở nên âm trầm.
Tên này cư nhiên muốn thân thể của cô?
Y làm sao dám!
Cô là của mình, ai cũng không thể ngấp nghé!
Ly Đường mang theo sát ý, Lâm Thần tâm kinh đảm hàn từ dưới đất bò dậy, công kích Ly Đường.
Trận pháp này xác thực sẽ áp chế Ma tộc, thực lực của Ly Đường yếu đi không ít.
Nhưng mà lúc này trong lòng Ly Đường đang tràn đầy phẫn nộ, cùng Lâm Thần đánh nhau, ai cũng không chiếm được tốt.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô không giúp đỡ sao? 】 Vương Giả hữu khí vô lực nói.
“Tại sao phải giúp đỡ?” Sơ Tranh kéo lấy tay áo, cô không thể giết Lâm Thần, thế nên chút ý muốn động tay cũng không có.
【 Vừa rồi cô nói câu kia nên mới kích thích đến hắn, tiểu tỷ tỷ, lúc cô nói chuyện, phiền cô nghĩ đến mục tiêu nhiệm vụ một chút được không. 】
“Ta nói gì cũng là tự do của ta.” Chính mình yếu, lại trách ta rồi?
【 Thế nhưng hắn hắc hóa a! 】 Tiểu tỷ tỷ nhất định là đến để gia tăng tốc độ hắc hóa của mục tiêu nhiệm vụ! Nhất định là thế! Âm mưu! Đây là âm mưu!
Sơ Tranh phản bác: “Có quan hệ gì với ta, ta không làm hắn hắc hóa.”
【 Nếu cô không nói câu kia, thì sao hắn lại hắc hóa được? 】
“Nói gì cũng là tự do của ta.”
【… 】Lại, lại vòng trở về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!