[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 12: Thần hào công lược (12)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diệp Trầm vừa rời đi bỗng nhiên lại quay về, trong con ngươi đen nhánh lộ ra một chút buồn bực: “Trả lại xe đạp cho tôi.”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc chuyển bình nước trong tay, hỏi: “Tôi trả lại cho cậu, cậu có cảm thấy tôi là người tốt không?”
“…”
Cướp xe đạp của hắn, còn muốn hắn xem cô là người tốt?
Đầu óc của cô bị xe đạp đụng trúng rồi!
Sơ Tranh lần nữa đem bình nước kín đáo đưa cho hắn, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, tiện thể xoa một chút: “Tan học đứng dưới lầu chờ tôi.”
Sơ Tranh mặt không biểu cảm rời đi.
Nhưng dưới lớp mặt nạ lạnh lùng, nội tâm đã sớm phát điên.
Thật là phiền phức!
Vì sao lại có một cái nhiệm vụ như thế!
Hắn hắc hóa thì có quan hệ gì với cô!
Tại sao cô lại phải ngăn cản hắn hắc hóa!
Hắc hóa không phải tốt hơn sao sao?
Làm người không thể nghiệm một lần độc ác, sao có thể nói mình đã hoàn chỉnh sống qua một đời người chứ?
【 Tiểu tỷ tỷ, còn muốn trở về không? 】 Vương Giả cảm thấy mình mà không lên tiếng, tiểu tỷ tỷ nhà nó có khả năng sẽ đi trợ giúp Diệp Trầm hắc hóa.
“Ngươi không tức giận?”
【… 】 Còn biết nó tứ giận! Nó đường đường là Vương Giả, lại lấy cho nó cái nhũ danh như vậy!
“Vương bát đản.”
【… 】
A! Thật tức giận!
Hệ thống sát vách có một tiểu tỷ tỷ dịu dàng hào phóng, vì sao nhà nó lại là cái dạng này! Không để ý tới cô nữa!
…
Diệp Trầm tan học liền đứng đợi dưới lầu.
Lúc này là giờ tan học, học sinh từ trên lầu đi xuống, chen chúc náo nhiệt, thanh xuân tùy ý, lộ ra sức sống tươi trẻ.
Nhưng khi Sơ Tranh đi xuống, Diệp Trầm phát hiện bốn phía xung quanh cô đều trống rỗng, tựa như có người chống lên một vòng bảo hộ, không cho người khác tới gần.
Bạn học xung quanh thỉnh thoảng chỉ trỏ cô, lại không có ai dám cùng cô nói chuyện.
Nữ sinh thanh nhã lãnh đạm đi đến trước mặt hắn, Diệp Trầm cảm thấy có không ít người đang đánh giá mình.
Hắn nhịn một chút: “Xe của tôi.”
Sơ Tranh nhấc chân đi đến nơi để xe đạp.
Diệp Trầm đuổi theo cô.
Trường học có một bãi đỗ xe riêng, bên cạnh cũng có chỗ để xe đạp.
Sơ Tranh chỉ chỉ bên kia, Diệp Trầm liếc nhìn cô một cái, đi qua tìm xe của mình.
Nhưng khi hắn nhìn thấy xe của mình ngã trên đất, bị phá hư đến không còn hình dạng, đáy mắt liền u ám như có mây đen tích tụ.
Đây chính là mục đích của cô?
A…
Hắn trầm mặc dựng xe đạp lên, Sơ Tranh cũng nhìn thấy dáng vẻ của chiếc xe kia, tay lái đã lệch sang một bên, bánh xe cũng không còn hơi, trên thân xe là vết tích loang lổ, rõ ràng bị người giẫm đạp, quẳng ném nhiều lần tạo nên.
Ánh mắt hung ác của thiếu niên quét tới.
Trời ạ!
Con chó nào làm ra!
Chuyện này không liên quan đến cô!
Nhìn cô như vậy làm gì!
Thiếu niên thu lại tầm mắt, đẩy xe rời đi.
Sơ Tranh nhấc chân theo sau, thiếu niên quay đầu, thanh âm băng lãnh: “Cô còn đi theo tôi làm gì? Chuyện cô muốn làm không phải đã làm rồi sao?”
“Không phải tôi.”
“Cô đưa xe của tôi đi, không phải cô thì là ai?” Diệp Trầm chất vấn một câu.
“…” Tôi làm sao biết là ai, tôi tùy tiện đậu chỗ đó, ai biết sẽ có người xuống tay với nó.
Chỉ một chiếc xe cũng không buông tha.
Chó!
“Kỷ Sơ Tranh, cô muốn chỉnh tôi cũng không cần dùng nhiều cách như vậy.” Diệp Trầm nắm chặt tay lái: “Bây giờ cô vừa lòng chưa?”
Hắn nói xong liền đẩy xe nhanh chóng rời đi.
Diệp Trầm hiện tại đang nổi nóng, Sơ Tranh đứng tại chỗ không đuổi theo, cô lấy điện thoại di động ra gửi nhắn tin cho Tam Mao.
Tam Mao cấp tốc chạy tới.
“Chị Sơ Tranh, có chuyện gì.”
“Chỗ này có giám sát không?”
“Chỗ này?” Tam Mao đánh giá một chút: “Chắc là có, đây không phải chỗ gửi xe đạp sao? Trường học sợ có người vào phá xe, khẳng định là có giám sát.”
Nói đến phần sau Tam Mao gật đầu: “Khẳng định có.”
Giám sát của trường học đều ở trong phòng bảo vệ, bọn họ muốn xem cũng không dễ dàng.
Chờ học sinh trong trường về hết, Tam Mao tìm người dụ bảo vệ ra, để Sơ Tranh vào xem giám sát.
Xe đặt ở đó từ buổi sáng, đến bây giờ tan học, suốt cả một ngày, muốn cấp tốc xem hết cũng không thể được.
Sơ Tranh lật túi sách của nguyên chủ lấy ra một cái USB, copy video ngày hôm nay vào trong đó.
“Pi pi pi…”
Người trông chừng bên ngoài báo tin bảo vệ trở về.
Sơ Tranh nhìn thanh tiến độ trên máy vi tính, ở thời điểm 100% cuối cùng thì rút USB ra, nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
…
Diệp Trầm đẩy xe trở về, lúc về đến nhà thì thời gian dùng cơm tối cũng đã qua.
Hắn dừng xe ở dưới lầu, trầm mặc đứng trước xe.
Hồi lâu hắn mới lên lầu, trở lại phòng mình trong tiếng chửi mắng.
Diệp Trầm ném túi sách lên chiếc giường nhỏ, cả người đều ngã xuống, hắn chậm rãi cuộn mình lại.
Diệp Trầm…
Mày không thể nhận thua!
Đem những người khinh thường mày, từng người từng người một nhớ kỹ, đến một ngày nào đó, mày sẽ bắt bọn họ phải chịu trừng phạt.
Rất nhanh sẽ tốt nghiệp.
Mày có thể rời khỏi nơi này.
Diệp Trầm duy trì tư thế này thật lâu, mãi đến khi ngoài cửa phòng an tĩnh lại, hắn mới chậm chạp đứng dậy, ngồi vào trước bàn, bắt đầu làm bài tập.
Khi mở túi sách ra, vô tình chạm vào chai nước kia.
Biểu cảm của hắn lập tức khó coi, mở cửa sổ, trực tiếp ném thẳng ra ngoài.
Diệp Trầm đắm chìm trong đống bài tập, không nghĩ gì cả, chỉ giải đề
Bịch ——
Có cái đó đập vào cửa kính, Diệp Trầm dừng viết chữ.
Hắn nhìn vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, đôi mắt kia u ám như đêm tối.
Hắn gục đầu xuống tiếp tục viết… Vừa viết được một chữ, lại nghe bịch một tiếng, tựa như ánh sáng lộng lẫy làm lòng người rét lạnh.
Diệp Trầm đứng dậy mở cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống lầu, phác hoạ ra mấy thân ảnh mơ hồ.
Nổi bật nhất trong đó là Sơ Tranh, cho dù đứng trong màn đêm, cũng không thể che hết ánh sáng của cô.
Cánh tay đang mở cửa sổ của Diệp Trầm rút lại.
Đêm hôm khuya khoắt còn muốn tìm hắn gây sự…
Diệp Trầm không muốn ra ngoài, lỡ như ra ngoài lại có chuyện gì, nhưng người bên ngoài không ngừng ném đá vào cửa sổ nhà hắn, thanh âm trong đêm phát ra rất rõ ràng.
Diệp Trầm đặt bút xuống, mở cửa nghe ngóng chốc lát, xác định bên ngoài phòng khách không có ai, lúc này mới đi xuống lầu.
Hắn vừa đi ra khỏi hành lang, liền thấy mấy người đứng bên cạnh Sơ Tranh bịch bịch quỳ xuống.
“Anh Diệp, thật xin lỗi.”
Diệp Trầm đứng đơ tại chỗ.
Mấy người này…
Là mấy kẻ buổi sáng hôm nay đánh hắn.
“Anh Diệp, là chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
“Anh Diệp anh tha thứ cho chúng em, chúng em thật sự không cố ý phá hư xe của anh.”
“Anh Diệp thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Bọn họ chỉ thiếu điều dập đầu với Diệp Trầm, rồi vái lạy mấy cái.
Mấy người này ngày hôm nay, lúc tan học giữa trưa tình cờ nhìn thấy xe Diệp Trầm, bọn chúng tính toán một chút, đem xe hắn phá hư, buổi chiều lại trốn học không đến trường.
Khi Sơ Tranh mang theo Tam Mao tìm tới cửa chúng mới biết, người sáng nay cứu Diệp Trầm chính là Kỷ Sơ Tranh.
Bọn họ đều học chung một trường, đại danh của Kỷ Sơ Tranh tất nhiên cũng có nghe qua.
Kỷ Sơ Tranh có tiền, nếu muốn tìm người xử lý bọn chúng, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ.
“Anh Diệp anh tha thứ cho chúng em, chúng em không dám nữa, trước kia đều là chúng em không đúng, chúng em xin lỗi anh.”
“Anh Diệp, anh muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ cần anh tha thứ cho chúng em.”
Diệp Trầm nhìn về phía Sơ Tranh, lúc này Sơ Tranh hững hờ nhìn mấy người quỳ trên đất.
Kiểu như vậy, làm cho Diệp Trầm nghĩ đến —— cảnh tượng nữ ma đầu chuẩn bị xuống tay giết người.
“Câm miệng.” Diệp Trầm thấp giọng quát một tiếng.
Đám người nhất thời im bặt.
Diệp Trầm rất muốn đánh bọn chúng cho hả giận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!