[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 19: Thần hào công lược (19)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cha Kỷ ngồi trong thư phòng đến hơn mười giờ đêm, ông cho người đi điều tra những chuyện phát sinh gần đây của Sơ Tranh, đặc biệt là chuyện liên quan đến đoạn ghi âm.
Tin tức không thể lấy được trong thời gian ngắn, cha Kỷ về phòng, mẹ kế còn chưa ngủ, đang chờ ông.
“Lão Kỷ.”
“Ừ.”
Mẹ kế thở dài: “Có phải Sơ Tranh lại làm ông tức giận không?”
Cha Kỷ há miệng, vừa muốn phản bác, thì nghe mẹ kế tiếp tục nói.
“Sơ Tranh còn nhỏ, ông cũng đừng cả ngày mắng con bé, ông hung dữ như thế, không phải là hù dọa con bé sao? Có chuyện cũng từ từ nói, Sơ Tranh cũng không phải là đứa bé không nói lý lẽ.”
“Chuyện lần này, có lẽ là Đồng Đồng bị dọa sợ nên nhìn nhầm, Sơ Tranh có chút cứng đầu, nhưng không phải người sẽ làm ra loại sự tình không biết nặng nhẹ này.”
Cha Kỷ nhíu mày nhìn về phía mẹ kế.
Những lời lúc nãy Sơ Tranh nói, tự dưng lại hiện lên trong đầu.
Mỗi lần ông và con gái cãi nhau, bà ta luôn luôn khuyên mình như thế, con bé còn nhỏ, đừng dọa con bé, lần một lần hai, vĩnh viễn như vậy…
— Kỷ Đồng Đồng và mẹ cô ta liên hợp nuôi phế con, vì gia sản của Kỷ gia.
“Lão Kỷ?”
“Lão Kỷ, ông đang nghĩ gì thế?”
Cha Kỷ hoàn hồn: “Ừ? Không có gì, công ty có nhiều việc, mệt mỏi cả ngày, đi ngủ đi.”
Mẹ kế có chút ngờ vực, nhưng thấy cha Kỷ đã lên giường, cũng đành phải bỏ qua.
…
Sơ Tranh về đến phòng liền bị Vương Giả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép răn dạy một trận.
【 Tiểu tỷ tỷ phải nhớ kỹ, không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết, nếu có, nhất định là do tiêu tiền không đủ. Cho nên tiểu tỷ tỷ cô chỉ cần — dùng tiền! Dùng tiền! Dùng tiền! Là được rồi! ! 】
Sơ Tranh: “…”
Xử lý nhanh hơn.
【… 】 Xin cô đừng có những kiểu suy nghĩ nguy hiểm như thế được không? Chúng ta chỉ là một cái hệ thống bại gia đơn thuần.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Đi ngủ.
Hôm sau.
“Cuối tuần là tiệc sinh nhật của tớ, các cậu nhớ đến nha.”
Lúc Sơ Tranh vào phòng học, thì nghe thấy Kỷ Đồng Đồng mời bạn học tham gia bữa tiệc sinh nhật của cô ta.
Cô nghĩ nghĩ, hình như đúng là sắp đến sinh nhật Kỷ Đồng Đồng.
Hơn nữa… trong tiệc sinh nhật sẽ có một chuyện không hay xảy ra.
Sơ Tranh trầm mặc trở về vị trí của mình, Kỷ Đồng Đồng giống như quét mắt nhìn cô một chút, nhưng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Có bạn học hỏi: “Tổ chức ở nhà cậu hả?”
Kỷ Đồng Đồng gật đầu: “Ừ, lúc đầu không định tổ chức, nhưng cha mình nói muốn làm, còn mời không ít người đến.”
Bởi vì chuyện cô ta nằm viện, cha Kỷ liền đồng ý với cô ta, tổ chức tiệc sinh nhật long trọng một chút.
“Oa…”
Kỷ Đồng Đồng làm cho không ít người ao ước.
“Chúng tớ đều có thể đi sao?”
“Đương nhiên, mọi người muốn tham gia đều có thể đến nha.”
Trong lúc Kỷ Đồng Đồng mời mọi người đến tham gia yến hội, Sơ Tranh nhận được một cái nhiệm vụ tiêu đến cả trăm vạn, lại còn chỉ định mục tiêu, muốn mua một chiếc xe giá ba trăm vạn.
Sơ Tranh: “???”
Trước đó hệ thống chưa từng nói qua còn có nhiệm vụ chỉ định mục tiêu dùng tiền.
【 Tiểu tỷ tỷ về sau sẽ có thêm càng nhiều kinh hỉ nha ~ 】 Vương Giả phi thường đắc ý.
Kinh hỉ?
Một cái đồng thau thì có thể làm được chuyện kinh hỉ gì, kinh hãi còn nghe được.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: “Coi như ta mua được cũng không thể lái được, mua về làm gì?”
Nguyên chủ chưa đầy mười tám tuổi, không có bằng lái.
【 Cô mua về có tài xế lái. 】 Vương Giả nói đến phi thường dễ dàng, 【 Kẻ có tiền chính là không cần tự mình lái xe. 】
Sơ Tranh: “…”
Cho nên Sơ Tranh vui vẻ dùng ba trăm vạn mua một chiếc siêu xe sang trọng.
…
Cuối tuần.
Sinh nhật Kỷ Đồng Đồng.
Từ sáng sớm cha Kỷ đã bị Kỷ Đồng Đồng quấn lấy nói chuyện tiệc tùng sinh nhật, dù Sơ Tranh ở nhà, ông cũng không thể cùng cô nói chuyện.
Mãi đến khi Kỷ Đồng Đồng đi tìm mẹ, cha Kỷ mới chạm mặt Sơ Tranh trên hành lang.
“Tranh Tranh…” Cha Kỷ hơi do dự kêu một tiếng.
Những ngày gần đây, Sơ Tranh ngẫu nhiên sẽ về đến trễ một chút, nhưng cũng không quá muộn, so với trước kia uống đến say khướt, nửa đêm mới trở về cãi lộn hoàn toàn không giống.
Cô giống như trưởng thành từ lúc nào ông cũng không biết.
“Cha?”
Thần sắc cha Kỷ hơi khựng lại: “Con… Tiền còn đủ dùng không?”
Ông vốn muốn hỏi cô những chuyện gần đây, nhưng cuối cùng lại chỉ nói ra một câu như vậy.
Ông làm sao có thể không thương đứa con gái này.
Là con bé trước kia luôn khiến người ta lo lắng, lại thường xuyên cùng ông đối nghịch, còn chưa nói được một câu đã làm ầm ĩ cả lên.
“Đủ ạ.” Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu.
Có cái hệ thống này ở đây, cô còn có thể thiếu tiền tiêu sao.
Cô suy nghĩ một chút, quay người trở về phòng.
Cha Kỷ còn đang suy nghĩ nên nói cái gì, trợn tròn mắt nhìn cô.
Cứ thế mà đi?
Nhưng Sơ Tranh rất nhanh liền trở lại, trong tay còn cầm theo một cái hộp.
“Lúc trước con mua.”
Sơ Tranh đưa cái hộp cho cha Kỷ.
Hộp cũng không nặng, nhưng lúc cha Kỷ cầm, hình như lại có chút nặng nề.
Ông nhìn Sơ Tranh thật kĩ, hốc mắt còn hơi đỏ lên, cùng con gái cãi lộn lâu như vậy, lúc này lại nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Sơ Tranh tất nhiên cũng không thể nói ra lời khiến cho người ta cảm động.
“Được… Tốt…” Cha Kỷ ôm chiếc hộp giống như ôm bảo bối, ông chỉ nhận được quà của con gái khi cô còn nhỏ mà thôi.
Sơ Tranh: “…”
“Vậy con về phòng trước.”
Cha Kỷ không biết nên nói gì, chỉ có thể gật đầu.
…
“Cha, con có thể vào không?”
Cha Kỷ đem quà Sơ Tranh mua đặt trên bàn sách, nghe thấy Kỷ Đồng Đồng gõ cửa thì để cho cô ta vào.
Kỷ Đồng Đồng liếc mắt một cái liền thấy khối Ngọc Tỳ Hưu kia.
Đây chắc là thứ mà Dương Thiến Thiến từng nói.
Không nghĩ tới, cô ta lại mua tặng cho cha Kỷ…
“Đồng Đồng, có việc gì à?”
Kỷ Đồng Đồng lập tức nở nụ cười dịu dàng: “Sắp đến 2 giờ, bạn học của con sẽ đến, cha, cha còn chưa thay quần áo đâu.”
“Ừ nhỉ.”
Bởi vì hành vi của Sơ Tranh, cha Kỷ cũng quên mất việc này: “Xem trí nhớ của cha này, bây giờ cha đi thay đồ ngay đây.”
“Không cần đâu cha, con đã chọn cho cha rồi này.”
Kỷ Đồng Đồng từ phía sau lấy ra một bộ âu phục.
Cha Kỷ cười ha ha hai tiếng: “Đồng Đồng đúng là tri kỷ của cha.”
Kỷ Đồng Đồng đưa quần áo cho cha Kỷ, lại lộ ra một bộ dáng chần chờ.
“Đồng Đồng làm sao thế?” Cha Kỷ hỏi một tiếng.
Kỷ Đồng Đồng giống như rất khó nói: “Cha… Con… con cảm thấy chị hình như không đúng lắm.”
Cha Kỷ hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
“Cha, con…”
“Không sao, con nói đi.”
Kỷ Đồng Đồng mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt, cuối cùng lộ ra vẻ lo lắng: “Cha lúc trước không phải đã ngừng thẻ của chị sao? Thế nhưng chị vẫn tiêu xài phung phí như cũ, trước đó chị dùng 20 vạn mua một khối Ngọc Tỳ Hưu… A, đúng rồi, chính là cái này.”
Kỷ Đồng Đồng chỉ vào khối Ngọc Tỳ Hưu trên bàn cha Kỷ.
“Con hơi lo lắng cho chị, trước kia chị đều không có tiền tiết kiệm, thường phải xin cha tiền, nhưng lần này thẻ của chị bị ngừng, chị còn có nhiều tiền như vậy… con cũng không dám hỏi chị.”
Vẻ mặt Kỷ Đồng Đồng tràn đầy lo lắng, như thể biểu hiện của mình hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm, là một cô em gái tốt nên mới nói ra chuyện này.
Kỷ Đồng Đồng cẩn thận nhìn cha Kỷ, thấy cha Kỷ cau mày thì tiếp tục nói: “Mỗi lần tan học, con đều trông thấy chị và một số người… Chơi cùng bọn họ, con sợ chị xảy ra chuyện gì.”
Kỷ Đồng Đồng cho rằng cha Kỷ sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng cha Kỷ chỉ cau mày: “Chuyện này đợi sau sinh nhật con rồi hãy nói.”
Kỷ Đồng Đồng có chút thất vọng, không nghĩ tới cha Kỷ không lập tức phát tác, nhưng vẫn nở nụ cười, nhu thuận nói: “Vâng, cha thay quần áo đi, con xuống dưới trước.”
“Đi đi.”
Chờ Kỷ Đồng Đồng ra ngoài, cha Kỷ nhìn khối Ngọc Tỳ Hưu trên bàn, trước mắt hiện ra cặp mắt bình tĩnh đạm mạc của Sơ Tranh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!