[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 32: Thần tượng quốc dân (2)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh và đạo diễn gặp nhau ở phim trường.
Đạo diễn nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, trông khá đứng đắn.
Đạo diễn có chút ngờ vực dò xét Sơ Tranh, khí chất của cô gái này. . . So với lần gặp gỡ trước hình như không giống nhau lắm?
Để đến được đây gặp mặt cũng đã tốn không ít thời gian, Sơ Tranh không cùng đạo diễn nói nhảm, trực tiếp vào luôn chủ đề chính.
Hai bên thỏa thuận xong điều khoản, Sơ Tranh ném được củ khoai lang nóng bỏng tay, ở vài phút cuối cùng chuyển khoản mười triệu cho đạo diễn.
Nhưng Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới chính là –––– thẻ của nguyên chủ không thể chuyển được nhiều tiền như vậy cùng một lúc.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Thanh âm của Vương Giả vui sướng vang lên 【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ đạt được gấp đôi thành tựu, mười triệu đã đến sổ sách. Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, tiêu hết hai mươi triệu nha! 】
Sơ Tranh: “. . .”
Chẳng những gấp đôi tiền, thời gian còn giảm bớt!
Cô nhìn đạo diễn đối diện một chút, biểu hiện trên mặt càng nghiêm túc: “Đạo diễn.”
“Cố tiểu thư?” Không phải là hối hận rồi chứ?
Bộ phim này của họ giai đoạn đầu đã được tài trợ đủ rồi, nhưng còn phần hậu kỳ, ông đang lo phải đi đâu mới tìm được nhà đầu tư. . .
Mười triệu đối với bộ phim này của bọn họ, có thể nói là một số tiền rất lớn.
“Tôi có thể đầu tư thêm mười triệu không?”
Cmn chó thật, lại dám tăng gấp đôi cho cô!
Biểu cảm trên mặt đạo diễn cứng đờ, một lát sau liền cười tươi như hoa: “Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.”
Hôm nay gặp vận gì thế này.
Hai mươi triệu đó!
Một khoản tiền rất lớn!
Thần tài a! !
Sơ Tranh đi cùng đạo diễn đến ngân hàng gần đó, chuyển khoản xong, tiền đã tới tay, đạo diễn kia cười đến không thấy mặt trời đâu nữa.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, mười triệu ban thưởng đã đến sổ sách. 】
Sơ Tranh: “. . .” Không gấp đôi?
【 Đúng thế a tiểu tỷ tỷ, gấp đôi thuộc về trừng phạt, không thể gấp đôi tiền thưởng cho cô đâu ~ cho nên tiểu tỷ tỷ, tốt nhất nên hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, khi thời gian giới hạn đã hết, tiểu tỷ tỷ sẽ phải tiêu thêm tiền nha. 】
Sơ Tranh: “. . .”
Nghĩa là, nếu số tiền lúc đầu là mười triệu, sau đó cho dù bị cộng dồn lên đến một trăm triệu, sau khi tiêu xài hết, tiền thưởng của cô vẫn chỉ có mười triệu, ngược lại thời gian thì càng lúc càng giảm bớt. . .
Tiêu tiền cũng thật mệt mỏi.
Đến cùng là con chó đần độn nào thiết kế ra loại hệ thống phản khoa học này.
Sơ Tranh trở lại chỗ ở, vừa định đóng cửa, thì có một cánh tay chống lên cửa ngăn cô lại.
“Cô không sao à?”
Một cô gái ăn mặc tinh xảo quét mắt nhìn cô, đẩy cửa ra xách đồ bước vào.
Đây chính là bạn cùng phòng của nguyên chủ –— Liễu Mạn Mạn.
Liễu Mạn Mạn ném những vật đang cầm trong tay lên ghế sofa: “Cố Sơ Tranh cô cũng đừng trách tôi, tôi là dùng thực lực nhận được vai diễn, xã hội này vốn chính là như vậy đó.”
Sơ Tranh đóng cửa lại, nhìn Liễu Mạn Mạn một chút.
Đối tượng nguyên chủ muốn phản công. . . chắc là cô ta.
Liễu Mạn Mạn vừa lật cái túi, vừa dùng giọng như bố thí nói: “Đúng rồi, tôi có thể nói với đạo diễn một chút, cho cô diễn vai nha hoàn của tôi, có lời thoại.”
“Không cần.”
“Ra vẻ thanh cao.”
Liễu Mạn Mạn cười xùy một tiếng, lắc lắc thân hình như rắn nước tiến vào phòng mình.
Cô ta không từ thủ đoạn cướp đi vai diễn của người khác, mà đến một chút cảm giác áy náy cũng không hề có.
Nguyên chủ quen biết Liễu Mạn Mạn từ khi hai người còn là diễn viên quần chúng, Liễu Mạn Mạn cũng không phải tốt nghiệp trường chính quy gì, hai người không có bối cảnh hậu trường, nên cùng nhau nhận cái vai quần chúng mờ nhạt thoáng qua.
Hai người còn cùng thuê chung một phòng trọ này, lúc đầu quan hệ còn rất hòa hợp, nhưng dần dần Liễu Mạn Mạn đối với nguyên chủ bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến.
Liễu Mạn Mạn dung mạo xinh đẹp, lại biết cách nói chuyện, dần dần có thể nhận được các nhân vật có lời thoại.
Lúc cô ta quay phim, còn coi nguyên chủ như trợ lý mà sai khiến, làm hại nguyên chủ nhiều lần không theo kịp vai diễn của mình, đắc tội với đạo diễn, không được quay nữa.
Nhưng mà trước kia cô ta còn giữ lại một tầng giấy mỏng, không xé lớp mặt nạ kia ra.
Nhưng từ khi Liễu Mạn Mạn cướp đi vai diễn của nguyên chủ, nguyên chủ tìm cô ta chất vấn, Liễu Mạn Mạn rốt cuộc cũng không che giấu ác ý đối với cô nữa.
Cho dù đến tận lúc chết nguyên chủ cũng không hiểu, vì sao Liễu Mạn Mạn lại hận cô như thế.
Thời gian tiếp theo Liễu Mạn Mạn luôn đi sớm về trễ, cơ hội cùng Sơ Tranh chạm mặt không nhiều, mãi đến khi đoàn làm phim bên kia thông báo lịch quay.
Liễu Mạn Mạn mới sáng sớm đã được một chiếc xe đón đi.
Liễu Mạn Mạn vừa đến đoàn làm phim, liền đến tìm phó đạo diễn.
“Phó đạo diễn, em nghe nói đoàn phim chúng ta được gia tăng tiền đầu tư rồi đúng không?”
Phó đạo diễn gật đầu: “Đúng vậy, thế nào?”
“Nhà đầu tư kia là ai vậy?” Liễu Mạn Mạn hiếu kì nghe ngóng, nghe thấy lời này, mấy người bên cạnh cũng dồn dập vểnh tai lên.
Chuyện đoàn phim được gia tăng tiền đầu tư, bọn họ đều nghe nói, nhưng mà không ai biết nhà đầu tư này là ai.
Ánh mắt phó đạo diễn ở trên người Liễu Mạn Mạn du ngoạn một vòng, cùng cùng dừng lại trước vòng ngực đầy đặn của cô ta: “Chuyện này tôi cũng không biết, là đạo diễn tự mình đàm phán, tôi có hỏi ông ta cũng không nói, có thể là muốn bảo trì thần bí đi.”
“Vậy à. . .” Bộ phim này chọn diễn viên, hoặc là người chưa có danh tiếng, hoặc những kẻ đã hết thời.
Khi nghi thức khởi động máy bắt đầu, Liễu Mạn Mạn nghe thấy có người thảo luận.
“Kỳ quái, tại sao nữ hai lại không đến?”
“A, hình như không nhìn thấy thật.”
“Nữ hai là Đổng Hân từng hot một thời sao?”
“Hình như là cô ta, chỉ là từng hot thôi, còn bày đặt kênh kiệu mắc bệnh ngôi sao, nam nữ chính người ta cũng đến cả rồi.”
Nhân vật nữa hai này, mãi đến khi bộ phim chính thức khởi quay cũng chưa thấy xuất hiện.
Liễu Mạn Mạn ở trong đoàn làm phim sống rất vui vẻ sung sướng, chẳng những làm cho phó đạo diễn xoay quanh mình, nhân viên công tác cũng rất thích cô ta.
Hôm nay Liễu Mạn Mạn vừa quay xong một phân đoạn, ra ngoài hít thở không khí, kết quả đụng phải Sơ Tranh.
Liễu Mạn Mạn kinh ngạc: “Tại sao cô lại ở đây?”
Sơ Tranh đút hai tay vào túi theo thói quen, ánh mắt lãnh đạm đảo qua người cô ta, cánh môi khẽ mở: “Mắc mớ gì tới cô.”
“A.” Liễu Mạn Mạn vòng hai tay trước ngực, châm chọc nói: “Trước đó tôi nói sẽ xin cho cô một vai, cô không cần, hiện tại đoàn làm phim đã khởi quay, cô đến thì làm được gì?”
“Chó ngoan không cản đường.”
Khuôn mặt Liễu Mạn Mạn cứng đờ, giận dữ nói: “Cô mắng tôi!”
Sơ Tranh nghiêm túc phủ nhận: “Không có.”
Muốn tự mình gánh danh hiệu đó, còn trách tôi?
Đừng tưởng rằng dung mạo cô xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm!
Liễu Mạn Mạn nhíu mày, cô rõ ràng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe chửi cô ta. . .
Nhưng nữ nhân này hình như có điểm là lạ.
Cố Sơ Tranh trước kia quật cường, thanh cao, nhưng cũng không giống như bây giờ, đem đến cho người ta cảm giác lạnh như băng, không hề dễ chịu.
“Cô mau rời khỏi đây đi.”
Liễu Mạn Mạn đột nhiên bực bội, đẩy cô ra ngoài: “Bên trong đang quay phim, cô đừng quấy rầy chúng tôi, đi nhanh lên.”
Sơ Tranh một tay đè cổ tay cô ta lại, vặn ra ngoài một cái, lại thuận thế túm cô ta, Liễu Mạn Mạn trừng lớn hai mắt, thân thể không theo khống chế, bị đánh văng ra bên ngoài.
Liễu Mạn Mạn trực tiếp ngã thẳng xuống đất, cả người đều ngu luôn.
“Mạn Mạn.” Một người đàn ông chạy tới đỡ Liễu Mạn Mạn dậy.
“Đây là thế nào?”
Phó đạo diễn đỡ Liễu Mạn Mạn, đau lòng không dứt.
Bàn tay Liễu Mạn Mạn chà trên đất đến chảy cả máu, đau đến tức giận gào lớn: “Phó đạo diễn, cô ta không hiểu sao lại động thủ với em.”
Sơ Tranh thu tay lại, đút trong túi quần, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ.
Phó đạo diễn vừa đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, trong lòng cuồng loạn hai lần, giống như là bị thứ gì theo dõi, toàn thân đều nổi da gà.
“Cô không phải. . .” Phó đạo quan sát tỉ mỉ mốt chút mới nhận ra cô là ai: “Cố. . . Cố Sơ Tranh sao?”
Vai diễn của Liễu Mạn Mạn trước đó chính là của cô, chẳng qua là bị hắn đổi đi.
Phó đạo diễn lập tức phản ứng lại, chỉ về phía cô, lòng đầy căm phẫn chỉ trích: “Vai diễn là đoàn làm phim quyết định, cô không thích hợp với nhân vật này, tại sao lại tới tìm Mạn Mạn gây phiền phức? Mau xin lỗi Mạn Mạn ngay!”
“Không.”
Tên chó chết này đang nằm mơ à!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!