[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 44: Thần tượng quốc dân (14)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tô Tửu thật sự tự mình đi tìm, làng lớn như vậy, tổ tiết mục đương nhiên sẽ không để người chơi tìm lung tung không mục đích, nếu không thì chương trình này sẽ không có tính khả quan.
Bình thường những nơi có trang bị đều được làm kí hiệu.
Khi phát hiện ký hiệu thì có thể đi vào hỏi.
Tô Tửu tìm được một nhà dân, nhưng thôn dân muốn hắn giúp phơi lương thực.
Bình thường cuộc sống của Tô Tửu mặc dù chẳng êm đẹp gì, nhưng cũng không làm qua việc nặng như vậy, giữa trời nắng to còn phải đi phơi lương thực, làn da hắn bị nắng đốt đến đau rát.
“Phù phù phù…”
Tô Tửu dừng lại thở một hơi, hắn buông cái cào trong tay ra, lòng bàn tay ma sát với vật cứng tạo nên không ít vết đỏ, thợ quay phim đặc biệt quay chỗ này một chút.
Gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ phừng phừng, mồ hôi theo gò má trượt xuống, nhìn thế nào cũng khiến người ta đau lòng không dứt.
Ngay cả thợ quay phim cũng có chút không đành lòng, nhắc nhở một câu: “Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không, tôi sẽ không quay lại.”
Dù sao đến lúc đó cũng phải biên tập lại, phần đầu và phần cuối làm cho tốt là được.
Thiếu niên lộ ra ý cười rất nhỏ: “Không sao, tôi có thể kiên trì được.”
Cái cào trong tay thiếu niên đột nhiên bị người cướp mất, thợ quay phim sửng sốt một chút, nhanh chóng dời ống kính qua.
Nữ sinh đội một chiếc mũ rơm không biết lấy được từ chỗ thôn dân nào, thần sắc lãnh đạm nhìn thiếu niên.
Trước khi thiếu niên kịp lên tiếng, cô ném chai nước trong tay cho hắn, tháo mũ xuống chụp lên đầu hắn, một tay lôi hắn ra ngoài, tiếp tục công việc thiếu niên vừa làm.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, diễn ra một mạch, giống như đã từng luyện tập qua.
Thợ quay phim nhìn đến ngây người.
Vừa rồi cô gái này đến cử động cũng lười, sao lúc này lại đến đây rồi?
Tốc độ của Sơ Tranh nhanh hơn thiếu niên rất nhiều, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, cầm lấy trang bị, không như những đội ngũ khác biểu lộ ra vui sướng, khổ tận cam lai các kiểu, cô chỉ rất bình thản quét mắt một vòng, rồi ném đồ cho Tô Tửu.
Tô Tửu ôm trang bị, sờ lên chiếc mũ trên đầu, quan tâm hỏi: “Cô có nóng không?”
“Tiếp theo.”
Tô Tửu: “? ? ?”
Thợ quay phim: “? ? ?”
Sau đó Sơ Tranh dùng tốc độ nhanh nhất lấy được toàn bộ trang bị, thợ quay phim sợ đến ngây người.
Dù hỗ trợ làm việc hay là chơi đùa, đều cực kì tiêu hao thể lực, chưa nói đến việc còn phải phối hợp để quay phim, nhưng cô gái này hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Cô gái này đúng là không lên tiếng thì thôi, chứ một khi đã thể hiện thì sẽ làm kinh người ta kinh hồn táng đảm!
Cho nên ngày thứ hai, khi mọi người còn đang cố gắng tìm trang bị, thì Sơ Tranh ở yên trong nhà thôn dân một ngày.
Đến ngày thứ ba, mọi người tập hợp lại.
“Mạn Mạn, Tạ ảnh đế thật lợi hại nha! Đã tìm được hết trang bị rồi.”
Phùng Kiều ghé vào bên người Liễu Mạn Mạn, biểu hiện si mê với Tạ Chu.
“Tạ ảnh đế đương nhiên là lợi hại rồi.”
Đỗ Minh huýt sáo: “Chúng ta làm sao có thể so sánh được với Tạ ảnh đế.”
Liễu Mạn Mạn ngượng ngùng cười.
“Ai, mọi người có nhìn thấy Tô Tửu không?”
Phùng Kiều nhớ tới thiếu niên kia, quay đầu hỏi mọi người.
“Không thấy.”
Thôn này nói lớn cũng không lớn, mọi người hai ngày nay đều chạm mặt nhau, nhưng lại không gặp Tô Tửu và Sơ Tranh.
“Bọn họ chẳng lẽ không tham gia sao?”
“Không thể nào, tiếp theo sẽ ở trên núi, nếu như không có trang bị thì làm sao sống được?”
“Đúng thế. Ai, hai ngày nay mệt chết tôi, lúc huấn luyện quân sự cũng không mệt như vậy.”
“Cố Sơ Tranh kia… Chắc chắn là được người bao nuôi, tôi nghe nói cô ta trước kia chỉ chuyên đóng vai quần chúng, hơn nữa nhà ở còn phải đi thuê.”
Phùng Kiều kéo Ngụy Quân và Đỗ Minh nói chuyện bát quái: “Lần này nếu cô ta có thể trang bị, đó chắc chắn là tổ tiết mục thiên vị cô ta!”
Phùng Kiều đang phổ cập kiến thức cho mấy người kia về việc Sơ Tranh đi cửa sau, chợt nhìn thấy một đám người đang đi về phía bên này, Phùng Kiều dừng lại nhìn sang bên kia.
Sơ Tranh mang theo chiếc balô cao cỡ nửa người, đồ vật nặng như vậy, ở trong tay cô lại giống như đang xách bông, cực kì dễ dàng.
Tô Tửu chỉ ôm một cái bọc nhỏ, nhu thuận đi bên người cô.
Hình ảnh này không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
Đôi mắt Liễu Mạn Mạn hơi nheo lại, bọn họ quả nhiên có trang bị…
Liễu Mạn Mạn nhìn về phía Phùng Kiều, thấy sắc mặt Phùng Kiều không tốt, khóe miệng lại lộ ra một chút ý cười.
Hai ngày nay cô ta gặp Phùng Kiều hai lần, lúc nghỉ ngơi lại cùng cô ta nói chuyện.
“Tốt, mọi người đều đã đến đông đủ!”
Đạo diễn vỗ vỗ tay: “Tiếp theo chúng ta sẽ lên núi.”
“Đạo diễn!”
Phùng Kiều đứng ra, chỉ vào Sơ Tranh chất vấn: “Trang bị của cô ta từ đâu tới?”
“Trang bị đều thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ của thôn dân hoặc chơi trò chơi nhận được.” Đạo diễn nói.
“Vậy tại sao chúng tôi không gặp cô ta trong thôn?” Phùng Kiều không tin.
“Cố lão sư đã thu thập đầy đủ trang bị trong ngày đầu tiên.”
Đạo diễn nói: “Còn vấn đề gì không?”
Đám người: “…”
“Làm sao có thể? !”
Bọn họ hai ngày mệt gần chết mới tìm được nhiều trang bị như vậy, hơn nữa còn nhiều thứ chưa tìm được.
Chỉ trong một ngày sao cô có thể tìm được đầy đủ trang bị?
Đến cả Tạ Chu cũng phải mất hai ngày mới tìm đủ.
“Tổ tiết mục tổ luôn công bằng, sẽ không thiên vị bất cứ ai.”
Đạo diễn rõ ràng có chút không vui, lời kia của Phùng Kiều không phải đang nói tổ tiết mục bọn họ ngầm thao tác sao?
“Nhưng mà…”
“Phùng Kiều đừng nói nữa.”
Ngụy Quân giữ chặt cô ta, hạ giọng nói: “Bây giờ không nên đắc tội với đạo diễn, đến lúc chương trình phát sóng, nếu cô ta thật sự được thiên vị, chắc chắn sẽ có người mắng cô ta.”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Được rồi.”
Phùng Kiều có chút không cam lòng trừng Sơ Tranh một chút.
Đường lên núi cũng cần mọi người tự mình mang trang bị lên, Sơ Tranh và Tô Tửu rớt lại phía sau, nhưng nhìn tình huống của các đội ngũ mà xem xét thì những người còn lại đều có vẻ mệt mỏi.
Khi lên được trên núi, mọi người cơ bản đều mệt đến rũ rượi.
“Mọi người tốt nhất nên dựng lều trước khi trời tối.”
Đạo diễn ở bên kia nhắc nhở: “Đội dựng xong lều đầu tiên sẽ nhận được bữa tối phong phú.”
Các đội ngũ đều liên tục kêu rên, nhưng vì không ai muốn ngủ ngoài trời ban đêm cùng với bữa tối hấp dẫn, nên tất cả mọi người cố gắng đến dựng lều.
Tô Tửu tìm một chỗ đất trống, lấy đồ vật ra, bắt đầu dựng lều.
Những nghệ sĩ này bình thường được nuông chiều nên không có mấy người biết dựng lều, cục diện lâm vào một trận hỗn loạn.
Sơ Tranh ngồi một bên nhìn Tô Tửu bị giày vò, Tô Tửu làm nửa ngày cũng không làm được, nhìn về phía Sơ Tranh cầu cứu.
【 Tiểu tỷ tỷ, người tốt, người tốt, phải làm một người tốt. 】
Vương Giả lập tức nhắc nhở cô.
Sơ Tranh hít sâu, đứng dậy lôi hắn ra, thuần thục dựng lều lên, khiến cho mấy đội kia ngạc nhiên kinh hô ra tiếng.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người!” Phùng Kiều cười lạnh một tiếng, tiếp tục giày vò lều vải của cô ta.
Những người còn lại nhìn vài lần rồi cũng giải tán.
Đội thứ hai dựng xong là Tạ Chu, Liễu Mạn Mạn đã có kinh nghiệm, nên đến hỗ trợ những người khác.
Cuối cùng mọi người đều dựng xong lều, đội của Sơ Tranh nhận được bữa tối phong phú, những người còn lại chỉ có thể tự nghĩ biện pháp nhét đầy bao tử.
Tổ tiết mục quay xong, kết thúc công việc ngày hôm nay, Sơ Tranh ngồi trước lều, trong tay cầm một nhánh cây, gõ lên mặt đất vài cái.
Tô Tửu ngồi xếp bằng bên người cô: “Hình như chuyện gì cô cũng biết nhỉ?”
Nhánh cây trên mặt đất dừng lại một giây, cô nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Bầu trời lốm đốm những vì sao, gió đêm phất qua bãi cỏ, vang lên tiếng loạt soạt nhè nhẹ.
Tô Tửu nắm ngón tay rồi lại thả ra, lặp lại mấy lần mới nói: “Cố tổng, tôi có một vấn đề muốn hỏi.”
“Nói.”
“Tại sao cô lại muốn nâng đỡ tôi?”
“Để cậu cảm thấy tôi là một người tốt.”
Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, nhánh cây chỉ vào hắn: “Tôi là người tốt phải không?”
Tô Tửu: “…”
Làm gì có ai trực tiếp hỏi người khác mình có phải người tốt không như thế?
Nói chuyện phiếm có vẻ không được lắm, Tô Tửu sờ lên cổ: “Tôi vào nghỉ ngơi trước.”
Sơ Tranh nhìn hắn vào lều, thu lại tầm mắt, chống cằm nhìn về đống lửa phía xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!