[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 80: Đỉnh cao Ma giới (15)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
“Sơ cô nương, những thứ này là sư thúc bảo chúng ta đưa tới, ngài nhìn một chút xem còn thiếu thứ gì không?”
Đệ tử Tử Vân tông cung kính đứng trước mặt Sơ Tranh, ở bên cạnh đặt không ít thứ.
“Hỏi hắn.”
Sơ Tranh chỉ về phía Ly Đường.
Ly Đường: “. . .”
Ly Đường biểu thị không thiếu thứ gì, bọn họ an bài rất tốt, không có chậm trễ.
“Vậy đệ tử trở về phục mệnh.” Đệ tử Tử Vân tông hành lễ chuẩn bị cáo lui, đi ra được mấy bước lại quay trở lại: “Sơ cô nương, sư thúc nói, vị công tử này nếu muốn tu luyện, thì có thể học cùng đệ tử tông môn.”
Sơ Tranh bỏ ra nhiều linh thạch như vậy, Ly Đường đi theo bên cạnh cô lại nhìn không giống như người có tu vi, Tử Vân tông đây là đang lấy lòng.
“Hắn. . .” Không cần.
“Đa tạ.” Ly Đường nói lời cảm tạ trước một bước.
Sơ Tranh nhìn đệ tử Tử Vân tông đi xa, rồi lạnh như băng liếc hắn một cái.
Cái gì mà muốn cô dạy?
Lừa gạt cô chơi à?
“Ta cần qua lại ở Tử Vân tông.” Ly Đường giải thích: “Ta đến Tử Vân tông có mục đích.”
Lúc đầu hắn dự định trà trộn vào tông môn, sau đó nghe ngóng tin tức liên quan tới phụ thân hắn.
Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới, cô cứ như vậy mà tiến vào tông môn.
Nhưng mà hắn cũng xác định được một chút, trước kia cô nói người của Tử Vân tông yếu hơn cô là sự thật.
“Ừ.”
Sơ Tranh quay người đi.
Ly Đường khẽ cau mày, cô đang tức giận sao? Thế nhưng nhìn lại không giống, cô luôn luôn như thế này. . .
Tại sao hắn lại cảm thấy cô đang tức giận?
…
Đệ tử tông môn từ Bắc Linh phong xuống, lập tức bị mấy đồng môn ngăn lại.
“Sư huynh, là ai ở trên Bắc Linh phong vậy?”
“Sư huynh, huynh mau nói cho chúng ta biết một chút đi.”
Đệ tử tông môn kia khoát tay: “Các ngươi đừng hỏi linh tinh, vị này là khách quý của tông môn chúng ta, nhưng đến hơi đường đột.”
“Sư huynh không nói cho chúng ta biết, nếu chúng ta gặp phải, rồi va chạm đến khách quý thì làm sao bây giờ?”
“Cái này. . .” Đệ tử tông môn gãi gãi đầu: “Vậy ta nói cho các ngươi một chút.”
“Sư huynh nói nhanh lên.” Bọn họ rất muốn biết, Bắc Linh Phong lâu lắm rồi không có người, rốt cuộc bây giờ ai đang ở.
Đệ tử tông môn kia cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết trên kia có hai người, một người tên gọi Sơ Tranh, một người tên là Ly Đường.
Nhìn tuổi tác hai người họ không chênh lệch nhau lắm, không biết là có quan hệ thế nào.
Sư thúc nói bọn họ là khách quý đặc biệt quan trọng, không được phép đối xử lãnh đạm, còn nói nếu Bắc Linh phong muốn đồ vật gì thì phải nhanh chóng đưa cho.
“Vị công tử tên là Ly Đường kia sẽ học tập cùng chúng ta, nếu các ngươi nhìn thấy thì phải lễ phép một chút.”
“Hắn rất lợi hại phải không?”
Đệ tử tông môn nghĩ nghĩ: “Ta thấy hắn giống như không có tu vi. . .”
“Không có tu vi thì làm sao cùng chúng ta học tập được?”
“Lúc các ngươi vừa tiến vào tông môn cũng không hề có tu vi.” Đệ tử tông môn phản bác: “Được rồi, tất cả giải tán đi, gần đây tân đệ tử tiến vào rất nhiều, mọi người đừng làm loạn thêm nữa.”
Mấy đồng môn nhìn nhau vài lần, chuẩn bị quay người rời đi.
“Lâm sư huynh.”
“Lâm sư huynh.”
Lâm Thần từ bên cạnh đi tới, trầm mặt nói: “Các ngươi ở dưới Bắc Linh phong làm gì?”
“Lâm sư huynh, huynh cũng biết tông môn chúng ta. . .” Có đệ tử lanh mồm lanh miệng, lập tức đem chuyện vừa nghe kể lại cho Lâm Thần một lần.
“Nếu đã là khách quý, thì sao các ngươi còn vây ở chỗ này?” Lâm Thần thấp giọng: “Còn không mau tản đi.”
Những đệ tử này rõ ràng rất sợ Lâm Thần: “Dạ.”
Lâm Thần nhìn về hướng Bắc Linh Phong một chút, rồi như có tâm sự nặng nề đi về một hướng khác.
Ba ngày sau.
Những đệ tử ngoại môn mới đã được sắp xếp chu toàn, bắt đầu lên lớp đi học.
Đệ tử ngoại môn đều được các sư huynh sư tỷ nội môn giảng dạy, có lẽ tông môn sợ Ly Đường không theo kịp tiến độ của đệ tử nội môn, nên để hắn ở ngoại môn bên này nghe giảng trước.
“Người đứng bên kia là ai nhỉ? Lúc trước sao ta không thấy hắn trong hàng ngũ tân đệ tử?”
“Dáng dấp thật anh tuấn, nội môn sư huynh sao?”
“Không phải, nội môn sư huynh đều mặc y phục hoa văn thêu viền lam, đệ tử thân truyền mặc hoa văn thêu viền bạc.”
“A, ngươi biết được nhiều chuyện thật.”
“Cái này chỉ cần quan sát là biết thôi.”
“Ta cảm thấy hắn đẹp mắt hơn cả Triệu Việt, các ngươi thấy thế nào?”
Ly Đường nghe thấy cái tên Triệu Việt này, đáy mắt hiện lên một tia u ám, có lẽ chỉ là trùng hợp. . .
“Triệu Việt tới.”
Triệu Việt trong miệng bọn họ, mang theo mấy tùy tùng từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quét qua, liền dừng lại trên người Ly Đường.
Ly Đường biết chuyện này không xong rồi.
Đây chính là Triệu Việt mà hắn biết.
Tên này đã từng cùng Tống công tử nối giáo cho giặc, khi mẫu thân hắn còn tại thế, cũng khi dễ hắn không ít.
Có một lần Triệu Việt suýt chút nữa hại hắn mất một chân, nếu không phải mẫu thân phát hiện kịp thời, thì hiện tại có lẽ hắn đã trở thành một người què.
“Sao ta lại thấy ngươi có mấy phần quen mắt nhỉ?” Triệu Việt trực tiếp đi đến trước mặt Ly Đường, không chút kiêng kỵ dò xét hắn.
“Ngươi nhận nhầm người rồi.” Hiện tại hắn không có thực lực, không muốn nảy sinh xung đột cùng Triệu Việt, càng không muốn tạo thêm phiền toái cho cô.
“Sao ngươi biết ta nhận nhầm người?”Triệu Việt sờ lên cằm, hứng thú dạt dào: “Ta càng nhìn càng thấy ngươi quen mắt, nhất định ta đã từng gặp qua ngươi!”
“Sư huynh giảng dạy đến rồi!”
Có người kêu lên một tiếng, Triệu Việt nhất thời nhớ không ra, nghe thấy sư huynh giảng dạy tới, ném ra một câu ‘lát nữa chờ đấy, đừng đi’ rồi dẫn tùy tùng rời khỏi.
Đây đều là đệ tử mới nhập môn, bài giảng đa phần là lý niệm tri thức, có rất nhiều đệ tử đã biết đến.
Nhưng cho dù là lý niệm tri thức, đối với Ly Đường mà nói thì cũng rất mới mẻ, bởi vì không có ai dạy cho hắn những thứ này.
…
Sơ Tranh ngồi trước cửa của chính điện Bắc Linh phong, trong tay ôm một con Linh thú lông xù, vẻ mặt nghiêm túc sờ.
Cái tông môn này cũng không phải không còn thứ gì khác.
Lỗ tai Linh thú giật giật, giống như nghe thấy cái gì đó, nó tránh thoát khỏi tay Sơ Tranh, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Vào lúc linh thú mất tăm, một bóng người đạp trên nắng chiều đi tới.
Ly Đường dường như trông thấy Sơ Tranh ngồi bên cạnh, lập tức xoay người đi về hướng phòng mình.
Sơ Tranh: “. . .” Thẻ người tốt không để ý tới ta! !
Buổi tối, Sơ Tranh gặp phải hắn trên hành lang, Ly Đường cúi đầu đi qua.
Sơ Tranh dùng một tay kéo hắn lại: “Mặt bị làm sao thế?”
“Không sao.” Ly Đường cúi đầu thấp hơn, tránh khỏi ánh mắt dò xét của Sơ Tranh.
Sơ Tranh thô lỗ đẩy hắn một cái, lực lượng vô hình đè ép làm Ly Đường phải ngồi vào trên lan can hành lang, đầu ngón tay mang theo chút ý lạnh nắm lấy cằm hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu lên.
Mặt Ly Đường hơi sưng lên, lộ ra tơ máu.
“Bị người đánh?”
Ánh mắt Ly Đường né tránh, quay mặt đi: “Tự ta có thể giải quyết.”
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, nói: “Tốt nhất là thế.”
Sau đó thu tay lại rời đi.
Ly Đường nhìn bóng lưng cô, ngón tay sờ lên nơi vừa bị chạm qua, nơi đó đột nhiên bắt đầu nóng bỏng.
Hắn giống như bị điện giật, lập tức thu tay lại.
Ly Đường về phòng, hắn che cánh tay lại, cử động có chút khó khăn.
Hắn cởi y phục xuống, trên cánh tay một mảnh xanh tím.
“Kẹt. . .”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Ly Đường bối rối kéo quần áo lên, xoay người nhìn lại.
Sơ Tranh từ ngoài cửa tiến vào: “Lại đây.”
Thanh âm lãnh đạm không chút chập chùng, nhưng dường như mang theo lực lượng làm người ta không thể phản bác.
Ly Đường che lấy quần áo, đi qua: “Sao vậy?”
Sơ Tranh ra hiệu hắn ngồi xuống.
Ly Đường hơi chần chờ, ngồi vào bên cạnh cô.
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi cách tu luyện.” Sơ Tranh nói
Ly Đường nghĩ là cô đến hỏi về vết thương của mình, ai ngờ, cô lại nói một câu như vậy.
“Ngươi. . . Thật sự dạy ta?”
Sơ Tranh hỏi: “Ngươi có thể cảm nhận được ma khí không?”
Ly Đường: “Chỗ này là Tử Vân tông, sao có thể có ma khí được?”
Sơ Tranh mặt không đổi sắc, đổi lại câu hỏi: “Ngươi có thể cảm nhận được linh khí không?”
Ly Đường: “. . .”
Một lát sau, lắc đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!