[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 91: Đỉnh cao Ma giới (26)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đột nhiên duỗi tay ôm lấy hắn, thiếu niên giống như được đáp lại, lộ ra mấy phần vui sướng, nhưng một giây sau vui sướng kia liền dừng lại trên mặt.
Hắn chậm chạp tựa vào vai Sơ Tranh, cả người an tĩnh lại.
Sơ Tranh thở một hơi, đỡ hắn bơi lên trên mặt nước.
Ra khỏi mặt nước, ánh sáng càng rõ ràng, Sơ Tranh có thể thấy rõ vị trí của bọn họ lúc này.
Đây là một cái sơn động, trên vách núi đá thực vật mọc ra tươi tốt, trên thân thực vật có ánh sáng, tựa như bầu trời đầy sao, trải rộng khắp sơn động, chiếu sáng sơn động âm u.
Sơ Tranh kéo Ly Đường lên chỗ nước cạn, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, hai tay cô đặt trên đầu gối, nước từ đầu ngón tay nhỏ giọt xuống nước, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Nước trên người cô lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được bốc hơi.
Thật lâu sau Sơ Tranh mới đưa tay sờ môi dưới, lại nhẹ nhàng nhấp một cái, cô quay đầu nhìn Ly Đường, sau đó đột nhiên xoay người, hai tay chống ở hai bên người hắn.
Cô cúi đầu hôn xuống, cánh môi mềm mại dán vào nhau, khí tức giao hòa.
Đầu lưỡi Sơ Tranh khẽ liếm trên cánh môi Ly Đường một chút, có chút mềm, nhưng không ngọt.
Sơ Tranh cắn đến mấy lần, đáy mắt giống như hiện lên cái gì, lại như chẳng có gì cả, đó vẫn là ánh mắt lạnh như băng, cực kì xa cách.
Cô buông Ly Đường ra, ngồi trở lại chỗ cũ, ngón tay phất qua người Ly Đường, quần áo ẩm ướt trên người Ly Đường trong nháy mắt khô mát.
Sơ Tranh ôm đầu gối, ngón tay điểm nhẹ trên mặt nước, gợn sóng tràn ra, cảnh tượng bên trong gợn sóng vỡ vụn.
Tại sao cô lại rơi vào chỗ này?
Lúc ấy, trên bầu trời giống như có vật gì, xé rách không gian, hút cô và Ly Đường vào.
Sau đó thì bắt đầu không ngừng chìm xuống…
Đám người Tử Vân tông còn ở đó hay không, Sơ Tranh cũng không biết.
Nhưng nơi này, chắc chắn không phải chỗ bọn họ đánh nhau.
Có thể những ma khí kia khiến cho không gian vặn vẹo, mang bọn họ vào chỗ này.
【 Tiểu tỷ tỷ, hắn hắc hóa rồi. 】 Thanh âm Vương Giả vang lên.
Sơ Tranh thu tay lại, quay đầu nhìn Ly Đường một chút.
Đám chó má kia làm thẻ người tốt hắc hóa rồi, nhưng cái này không phải lỗi của ta, mi đừng trách ta.
【 Bất kể là ai làm, hiện tại hắn đã hắc hóa rồi. 】
Ý kia chính là, ta có thể xử lý tên yếu gà này rồi?
【…】 Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi cô còn hôn hắn đó! Tại sao vừa quay đầu cô đã có thể nói ra những lời này rồi! Cô là cầm thú sao?
‘Cầm thú Sơ Tranh’: “Hỏi mi đó.”
【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô còn có thể cứu giúp một chút. 】 Vương Giả ngăn chặn nói.
Sơ Tranh nhặt một cục đá lên, ném vào trong nước, cục đá nhảy trên mặt nước mấy lần, rồi chìm sâu vào trong nước.
“Ta cảm thấy mi cũng cần cứu giúp một chút.” Thanh âm của cô cũng vang lên theo.
【… 】 Nó không cần, nó rất tốt, tiểu tỷ tỷ lại hù dọa nó, ôm chặt cái đuôi nhỏ.
…
Sơ Tranh dạo quanh sơn động một vòng, sơn động này chỉ có một cái cửa ra, nhưng bên ngoài có rất nhiều thông đạo, không biết thông đến chỗ nào.
Cô không đi xa, một lúc rồi theo đường cũ trở về.
Đống lửa bên mép nước vẫn đang cháy, nhưng người nằm trên đất thì đã không thấy đâu.
Sơ Tranh đi lên phía trước hai bước, có gió quét tới, cơ thể cô bỗng nhiên nghiêng sang một bên, một giây sau cánh tay bị người nắm chặt, rồi ngã vào một vòng ôm nóng bỏng
Ly Đường đè cô lên sơn động bên cạnh đám dây leo, có một nguồn sáng đột nhiên bay vụt lên, hướng về phía nơi xa.
Những ánh sáng đó chỉ là một loại tiểu côn trùng.
Khuôn mặt Ly Đường phóng đại trước mặt cô, đáy mắt như có hồng quang ẩn hiện: “Nàng vừa đi đâu?”
Sơ Tranh muốn tránh khỏi hắn: “Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi.”
“Nàng muốn rời khỏi ta?”
“…” Sơ Tranh cổ quái liếc hắn một cái, đang muốn nói hắn có bệnh, Vương Giả lập tức gào lên.
Cô lạnh mặt đọc lời thoại: “Ta chỉ đi xem đường ra một chút.”
【 Tiểu tỷ tỷ, cô tuyệt đối không nên chọc giận hắn, hắn hiện tại không thể bị kích thích có biết không? 】 Vương Giả mệt cả tim.
Sơ Tranh: “…” Ta đây hiện tại cũng không thể bị kích thích, nếu không sẽ muốn làm rơi hắn đấy.
Ly Đường nhìn chằm chằm cô vài giây, chậm rãi buông tay ra, ôm cô vào trong ngực, hắn cũng không nói chuyện, chỉ ôm cô như vậy.
Sơ Tranh dựa vào bả vai hắn, ánh mắt lại rơi vào đám côn trùng vừa bị kinh động mà bay lên kia.
Bọn nó dừng lại cách đó không xa, tiểu côn trùng trên cây ở vách núi bốn phía, đang không ngừng hội tụ vào bọn nó, ánh sáng càng lúc càng mạnh.
“Này.” Sơ Tranh đẩy hắn một chút.
“Ta muốn ôm nàng.”
“Ôm cái gì, có thứ gì đang đến đây.”
Ngay khi Sơ Tranh vừa dứt lời, đám tiểu côn trùng hội tụ thành chùm sáng bên kia, bỗng nhiên xông về phía bọn họ.
“Ong ong ong…”
Ly Đường kéo Sơ Tranh ra phía sau, xoay người đối diện với đám tiểu côn trùng kia.
Bị quấy rầy đến, đáy lòng Ly Đường liên tục tuôn ra lệ khí, hắn giơ tay đánh một đạo ma khí tới.
Nhưng mà làm người ta giật mình chính là, đám tiểu côn trùng kia không hề e ngại ma khí, ngược lại còn nhào tới, xâm chiếm ma khí đến hầu như không còn gì.
Ly Đường nhíu mày, kéo Sơ Tranh lui về phía sau.
Tiểu côn trùng nếm được ngon ngọt, bắt đầu muốn ngo ngoe rục rịch.
Sơ Tranh kéo Ly Đường lại, chui vào nơi cô vừa đi ra.
Ly Đường theo bản năng chạy theo cô, sơn động rất tối, hắn không nhìn thấy người phía trước, nhưng có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô truyền đến.
Đáy lòng Ly Đường tuôn ra một trận dục vọng cực kỳ mãnh liệt, hắn siết chặt nắm đấm, ngăn chặn cỗ dục vọng kia lại, không thể bị nó khống chế, không thể…
Sơn động bảy cong tám quẹo, lúc đầu bọn họ còn nghe thấy tiếng động cánh của đám côn trùng, dần dần liền không nghe thấy nữa.
Sơ Tranh dừng lại, Ly Đường không chú ý nên đụng phải người cô, hắn vươn tay ôm lấy cô từ phía sau.
Sơ Tranh dường như lúc này mới phát hiện được, thiếu niên lúc mới gặp mặt chiều cao không khác mình là mấy, bây giờ đã cao hơn cô rất nhiều.
Thân thể này của cô thế mà không cao lên!
Sơ Tranh nghe ngóng trong chốc lát, đằng sau không có động tĩnh gì, đám tiểu côn trùng chắc là không đuổi theo.
Cô tách khỏi tay Ly Đường, Ly Đường lại gắt gao giữ chặt cô.
Sơ Tranh: “Ngươi cứ như vậy thì ta đi thế nào?”
“Ta ôm nàng.” Thanh âm của Ly Đường rơi vào bên tai cô, một giây sau, cô liền bị ôm ngang lên.
Sơ Tranh: “…”
Đi!
Ngươi muốn ôm thì cứ ôm đi!
Dù sao cô cũng lười đi.
Sơ Tranh duỗi tay vòng qua cổ hắn: “Vừa rồi ta mới đi đến chỗ này, cũng không biết lối ra ở đâu, ngươi cứ tùy tiện đi.”
Ly Đường dường như bị động tác của Sơ Tranh lấy lòng, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn không ít: “Được.”
Sơ Tranh dựa vào Ly Đường, suy nghĩ xem những tiểu côn trùng vừa rồi là cái gì.
Cô muốn đợi Ly Đường mở miệng trước, sau đó cô mới nói, kết quả là Ly Đường đến rên cũng không rên một tiếng, căn bản không muốn thảo luận về những tiểu côn trùng vừa rồi.
Sơ Tranh: “…” Không được, không thể nói chuyện trước, không phải chỉ là côn trùng thôi sao? Có gì mà phải hiếu kỳ! Cô tuyệt đối không hiếu kỳ!
Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng phải bả vai Ly Đường, hơi ẩm ướt, đầu ngón tay cô đè đè, cảm giác ẩm ướt càng nặng hơn.
“Dừng lại.”
Ly Đường dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
“Ngươi bị thương?”
“Ừ.” Ly Đường tiếp tục đi về phía trước: “Không có gì đáng ngại.”
“Ồ.”
Sơ Tranh lau sạch sẽ máu trên ngón tay, chỉ huy hắn: “Vậy ngươi đổi hướng ôm ta đi, có máu.”
Ly Đường buông cô ra, đổi hướng ôm cô.
【… 】 Có quá nhiều vấn đề, không biết nên phun trào từ chỗ nào.
Tiểu tỷ tỷ mà phát rồ lên, thì đến tám con ngựa cũng không thể đuổi kịp.
Người ta đã bị thương, cô không quan tâm thì thôi, còn bắt người ta đổi hướng ôm cô? ?
Đổi! Hướng! Ôm! Cô!
Cô là ma quỷ sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!