[Editing] Đại Thúc, Hôn Nhẹ Nhàng - Chương 5: Nam nhân trên xe lăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


[Editing] Đại Thúc, Hôn Nhẹ Nhàng


Chương 5: Nam nhân trên xe lăn


Tay đã bị thương, anh ta còn bình tĩnh như thế, chẳng lẽ là não có vấn đề?

Diệp Phồn Tinh không có suy nghĩ nhiều như vậy, đem mảnh thủy tinh quét xong, liền đi tìm hộp thuốc y tế, cô nhớ tới nơi này có một hộp y tế, cô trước đây đã thấy qua.

Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền đem hộp y tế mang tới.

Thấy cô lấy từ hộp y tế thuốc sát trùng và băng cá nhân có vẻ định băng bó cho mình, Phó Cảnh Minh mở miệng, “Tôi tự mình băng.” (LoBe: Bản gốc là Phó Cảnh Ngộ, aaaa, tên sao sao ý nên mi tự ý đổi thành Phó Cảnh Minh, mị xin lỗi tác giả, xin lỗi converter, xin lỗi toàn thể bạn đọc…)

Hắn không thích người khác đụng chạm vào hắn.(LoBe: À độc thoại của nhân vật thì mị sẽ cố gắng để sao cho phù hợp nhất, nên có thể bất đồng giữa lời dẫn chuyện và nội tâm nhân vật ví dụ ở đây anh ta – hắn)

Diệp Phồn Tinh nói: “Không có việc gì, cứ để tôi, ông chủ băng bằng một tay không tiện.”

Diệp Phồn Tinh giúp anh ta đem vết thương khử trùng, rồi mới lấy băng cá nhân dán lên.

Không tiện?

Cô ta xác định là đang nói hắn?

Phó Cảnh Minh không nhịn được nhíu mày một cái.

Tưởng Sâm vừa từ sửa đi vào, liền vừa vặn thấy một màn như vậy: Một nha đầu không dành sự đời ngồi xổm ở bên cạnh Phó tiên sinh, đang giúp anh xử lý vết thương.

Mà Phó tiên sinh lại không có đuổi cô đi?

Phó Cảnh Minh ở đây đã hơn hai tháng, vẫn không có trở về, chính là không muốn cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc.

Hôm nay như vậy, quả thực có chút ngoài ý muốn.

“Tốt rồi.” Diệp Phồn Tinh đứng lên, ôm lấy hòm y tế chuẩn bị mang để về chỗ cũ, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng cách đây vài mét, “Tưởng tiên sinh.”

Bình thường nơi này, đều là Tưởng Sâm cùng với cô quản lí , Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Tưởng Sâm cơ hồ cũng vô cùng thân quen.

Tưởng Sâm gật đầu.

Thấy Diệp Phồn Tinh đi rồi, anh đối với Phó Cảnh Minh nói: ” Tô tiểu thư hiện tại vẫn không có tin tức, nghe nói… Cô ấy đã xuất ngoại du học.”

Tô tiểu thư, vốn là vị hôn thê của Phó tiên sinh, hai người tính trước năm nay thành hôn, nhưng mà, từ khi Phó Cảnh Minh xảy ra chuyện, nàng lại biến mất không một lần xuất hiện. Thậm chí, ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có.

Nghe xong lời Tưởng Sâm nói, Phó Cảnh Minh nở nụ cười, “Tưởng Sâm, tôi đáng sợ như vậy?”

Cũng bởi vì hắn gãy chân, cho nên, cô như vậy sợ hãi chính mình quấn nàng không tha? Hỏi liên tục cũng không đáp lại một câu.

Tưởng Sâm nói: “Phó tiên sinh, ngài không nên suy nghĩ nhiều. Chân sẽ khá hơn, sự tình cũng không có tuyệt vọng như thế. Người nhà đều rất quan tâm ngài.”

Diệp Phồn Tinh đem biệt thự quét dọn một lần, chuẩn bị trở về, bên ngoài đột nhiên nổi giông, hạt mưa to thi nhau chút xuống. Cô chỉ có thể tạm thời ở lại chờ mưa ngớt thì rời đi.

Không cần về sớm, cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Những ngày qua Diệp mẫu không có cho Diệp Phồn Tinh sắc mặt tốt, cũng bởi vì cô cố chấp muốn lên đại học, mẹ liền coi cô như kẻ thù.

Diệp Phồn Tinh biết, muốn để cho ba mẹ lấy tiền ra cho mình đi học, là không thể nào.

Chẳng lẽ cô phải nghe lời ba mẹ, ngoan ngoãn buông tha việc học, đi lập gia đình sao?

Ánh mắt Diệp Phồn Tinh rơi vào Phó Cảnh Minh đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ sát đất. Ánh mắt anh như có như không yên lặng nhìn từng hạt mưa rơi, đập xuống sân rồi tan vỡ hòa vào nhau. (LoBe: Công nhận mị chém văn cũng được đấy chứ :v)

Diệp Phồn Tinh gõ cửa một cái, mở cửa bước vào.

Phó Cảnh Minh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, “Có chuyện?”

“Ông chủ, anh… Có thể cho tôi mượn ít tiền hay không?” Có thể là bởi vì đối phương cùng bản thân cũng không quen thuộc lắm! Cho nên, cô mở ra miệng tới, cũng không khó khăn như với Triệu Gia Kỳ.

Phó Cảnh Minh kỳ quái nhìn lấy cô.

Diệp Phồn Tinh nói: “Tôi biết hỏi như vậy rất đường đột, nhưng mà, tôi sẽ trả. Tôi rất muốn đi học, chẳng qua không đủ tiền học phí.”

Diệp Phồn Tinh nghĩ cực kỳ rõ ràng, vô luận như thế nào, đều không thể buông tha việc học.

Đây là hy vọng cả đời của cô.

Phó Cảnh Minh nhìn Diệp Phồn Tinh, trước đây nghe Tưởng Sâm từng nói thành tích của cô rất tốt. Bởi vì danh tiếng trong trường rất tốt, Tưởng Sâm mới yên tâm nhận cô tới nơi này làm việc.

Nếu như là bình thường, hắn khẳng định liền đáp ứng .

Nhưng hôm nay, bởi vì chuyện của Tô Lâm Hoan, tâm tình của hắn rất kém.

Nhìn Diệp Phồn Tinh, không biết tại sao liền muốn gây khó khăn cho cô, “Con người của tôi, không thích vô duyên vô cớ giúp người khác. Nếu như muốn để cho tôi giúp cô… Như thế, cô cũng phải giúp tôi một lần.”

________________________________________

LoBe; Mị không biết trước diễn biến đâu a, đọc đến đâu thì edit đến đó. Mà độc giả đoán xem, nam chính băng lãnh hay nhu hòa ấm áp nào.

Mị đoán là băng lãnh, kaka

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN