Em à..... - Chương 2 : Sự sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Em à.....


Chương 2 : Sự sống


– Chị Di Nhiên , dậy đi Chí Quân anh ấy đợi chị kìa !
Dương Vân Ly lay người cô, gọi cô dậy.
– Chị ! Chị ! Chị !……
Giọng cô yếu ớt, cả người đỏ ửng, nóng ran. Cô ho một hồi, khiến cho Vân Ly sợ hãi. Về phía cô bé, nó chạy vội xuống, hơi mếu máo gọi cho anh:
– Anh Hứa Chí Quân , chị … chị… chị…. chị em bị làm sao ý !
Nó hoảng hốt , vôi vã, thở không ra hơi nói với anh. Hứa Chí Quân nghe vậy như sét đánh ngoài tai.
Anh chạy lên trên phòng cô , bất chợt anh va vào cánh cửa . Dù vậy vẫn mặc kệ , anh lao vào phòng như tên điên
– Dương Di Nhiên , em sao thế này ….. anh … anh .. xin lỗi đã không chăm sóc em cẩn thận .
Anh lo lắng, hớt hoải nói không nổi, trong lòng đau xót. Nước mắt anh cứ thế chảy dòng xuống rồi ôm lấy cô , anh gồng mình dậy bế cô và chạy xuống bậc thang để kịp ra bệnh viện gần đó.
– Này ! Vân Ly , con bé Di Nhiên bị sao đấy ?
– Mẹ ! chị Dương Di Nhiên bị làm sao ý , sáng nay anh Hứa Chí Quân sang gọi chị ý đi học mà chị ý không dạy , nằm vật ra , anh Quân đưa đến bệnh viện rồi .
Từ trên tầng nhìn xuống, Dì Dương hỏi Vân Ly. Nghe con bé nói vậy, bà ta chán ghét, bĩu môi nói :
– Con bé đấy thì việc gì phải lo cho nó , nó ôm thì ốm mặc xác nó , bố nó còn chẳng thèm quan tâm , kiếm được tiền là ăn chơi lêu lổng , chỉ giỏi ăn bám tao .
– Mẹ …. mẹ … mẹ con chán mẹ lắm !
Vân Ly nhìn bà ấy , cô thở dài không nói nổi. Cuộc sống cứ lặp qua lặp lại như vậy , thật ra dì của cô chẳng thể 1 chút gọi là tình thương đến cô , thi thoảng cô lại ôm mình nằm gục rồi khóc vì muốn một tiếng gọi con gái của dì .
Trong bệnh viện, Di Nhiên dường như đã lấy lại được ý thức. Cô tỉnh dậy, tay nắm chặt anh, không buông. Thấy vậy anh hỏi:
– Dương Di Nhiên , em sao rồi ?
Một câu hai câu rồi ba câu họ lại nắm chặt lấy tay nhau , anh ôm cô , truyền hết hơi ấm của mình cho cô , những tia sét tình yêu lại đến với họ , họ bên nhau khiến người khác phải ghen tị…… anh ôm cô thật chặt như thể sẽ mất cô mãi mãi….
– Bác Sĩ , Dương Di Nhiên bị sao rồi ?
– Cô ấy bị suy nhược cơ thể nặng , cần phải chăm sóc cẩn thận , vẫn đi lại được bình thường nhưng cần phải cẩn trọng , hôm nay có thể xuất viện !
– Cảm ơn Bác Sĩ !
Anh vui mừng nhưng vẫn lo. Bỗng nhiên Vân Ly con bé lao tới xông thẳng vào cửa phòng bệnh viện mà không hề gõ cửa
– Anh Hứa Chí Quân , chị em sao rồi ?
Nghe giọng nó có thể cảm thấy nó rất lo cho cô.
– Không sao đâu !
Anh mỉm cười nhìn con bé như muốn trấn an nó, khong thể nó lo cho chị nó được.
Bỗng nhiên, Di Nhiên tỉnh dậy, cô hỏi Chí Quân:
– Mọi người tôi bị gì vậy ?
Tiếng nói của Dương Di Nhiên cứ như tiếng gọi êm ái của tình yêu , anh lao tới bên cô , không chút do dự , ôm lấy cô , và trao cho cô nụ hôn của tình yêu lứa tuổi học trò , đôi môi anh đỏ hồng chạm tới bên đôi môi nhợt nhạt nỏng bỏng của cô ….
– Eo ! anh chị làm gì thế ?
Vân Ly đỏ mặt,nó bĩu môi. Đây là bệnh viện mà hai người họ cũng có thể tình tứ với nhau được. Bó tay! Tự nhiên lại khiến mình thành một cái bóng đèn chói lóa rồi!
– Chị xin lỗi hihi !
– Dương Di Nhiên à , hôm nay chúng ta có thể suất viện đấy !
– Chiều nay em muốn đi học cơ Hứa Chí Quân hicc
– Nhưng mà …… nhưng ….. Dương Di Nhiên à …..
– Nhưng nhưng cái gì ? chị ý thích cho chị ý đi đi anh !
Nó lại hằm hừ, trách Chí Quân. Di Nhiên thấy vậy bật cười.
– Thôi được rồi !
Hứa Chí Quân , anh thở dài vì thật sự cũng k muốn cho Dương Di Nhiên đi học , nhưng đành phải chấp thuận .
Hai giờ chiều , cái năng tràn về , anh và cô cùng dắt tay nhau trên con đường dài và hẹp đó , còn con bé Dương Vân Ly đi đằng sau cô và anh
– Dương Di Nhiên em vào lớp đi , Dương Vân Ly cũng vào lớp đi anh vào lớp đây .
– Em chào anh !
Vân Ly vui vẻ chào hai người bọn họ. Nó tung tăng vào lớp cùng bạn.
– Tan học em muốn lên lớp đón con bé !
Họ rời tay nhau và tạm biệt nhau lên lớp học , từ phiá xa xa của cầu thang , có 4-5 nữ sinh tầm tuổi như Dương Di Nhiên . Họ nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét. Một đứa ẩn cô vào tường.
– Thì ra lại là mày à! Dương Di Nhiên ?
– Lục.. Lục… Lục Thiên Mỹ ?
– Đúng tao đây , kinh nhờ , sau 3 ngày nghỉ học cuối cùng mày cũng vác cái xác đến !
Lục Thiên Vũ nhìn cô, nói một giọng đầy khinh bỉ, kinh tởm.
Mắt cô đỏ ửng như sắp muốn khóc, cô đánh rơi chiếc cặp xuống và quỵ gối
– Lôi nó vào nhà vệ sinh cho tao !!!
– Lục Thiên Mỹ đừng…… Đừng…..
Nói rồi , bọn nó đưa cô đi mặc lời cầu xin cô.
Vậy điều gì sẽ xảy ra với Dương Di Nhiên ?
Còn tiếp
_Cao Phong Ánh Hạ_
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN