Trong giấc mơ, tôi vẫn một mực ngủ.
Chưa từng tỉnh lại.
Chưa từng đi vào hiện tại.
—Tô Tử Quân.
————————-
Do bệnh tình của Tô Giải Phong cần thời gian bình phục lâu dài nên ông khăng khăng đòi xuất viện. Ôn Như Kiều cũng cố hết sức làm tâm trạng Tô Giải Phong vui vẻ hơn, thường đi dạo cùng ông ở vườn hoa. Còn thức ăn của cả nhà đương nhiên cũng tạm biệt các món mặn và biến thành cháo. Thím Đường cũng vô cùng lưu ý đến các món ăn mỗi ngày, cố gắng hết sức chế biến theo công thức nấu ăn cho Tô Giải Phong.
Tô Diệc Mân và Tô Tử Quân bàn bạc, quyết định thời gian này cứ sống ở biệt thự để tiện chăm sóc Tô Giải Phong. Thi thoảng, Tô Diệc Mân cũng chơi cờ cùng Tô Giải Phong, còn Tô Tử Quân trò chuyện với ông. Cuộc sống như vậy rất yên bình, cũng rất êm đềm.
Tô Tử Quân vừa đi đến biệt thự, Ôn Như Kiều đã vẫy tay với cô. “Con ra ngoài đi dạo với bố con, bây giờ mẹ có chút chuyện phải ra ngoài.”
Tô Tử Quân gật đầu, sau đó đẩy xe lăn. “Hôm nay bố cảm thấy thoải mái hơn chưa ạ?”
Tô Giải Phong cười, mắt nhìn lên đám mây lững lờ trôi trên bầu trời.
Ôn Như Kiều nhìn cảnh tượng cha hiền con hiếu, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
Đến Thiên Khải như thường lệ, Ôn Như Kiều giẫm đôi giày cao gót tới phòng làm việc của Ôn Như Lôi, đi thẳng vào mà chẳng chờ thư ký thông báo. “Anh, bây giờ anh định làm thế nào?”
Ôn Như Lôi hơi bất mãn nhíu mày, sau đó buông chiếc bút trong tay xuống. “Bây giờ cô càng ngày càng cuống rồi.”
Ôn Như Kiều ngồi xuống đối diện ông ta, giọng điệu hơi cáu kỉnh. “Anh không cuống chắc? Bây giờ sức khỏe của Tô Giải Phong càng ngày càng kém, Viễn Thần sớm muộn cũng rơi vào tay Tô Diệc Mân. Tâm huyết bao nhiêu năm của chúng ta sắp bị hủy rồi.”
“Là ai ban đầu nói với anh đầy tự tin rằng Tô Giải Phong nhất định sẽ đồng ý chuyển nhượng cổ phần?” Ôn Như Lôi cũng bực.
“Sao em biết được Tô Diệc Mân lại chơi chiêu đập nồi dìm thuyền chứ? Với lại, nó còn có thể kiểm soát công ty trong tầm tay. Nó vừa rời khỏi công ty thì các nhân viên cốt cán cũng lần lượt lựa chọn rời đi, rõ là bức ép còn gì?” Ôn Như Kiều càng nghĩ càng tức. “Vậy mà lại bị thằng ranh hai mấy tuổi đầu chơi cho một vố.”
“Kiềm chế lại cơn bực của cô đi, nếu Tô Giải Phong tạch thật thì xem cô khóc thế nào.” Ôn Như Lôi ném một phần tài liệu cho bà ta. “Đây là đề nghị của Tô Diệc Mân.”
Ôn Như Kiều chỉ nhìn một cái, rồi ném đi ngay lập tức. “Dùng chút lợi ích này đã muốn xua đuổi Thiên Khải? Nó nghĩ ngây thơ quá rồi. Anh, anh có suy nghĩ gì?”
“Bây giờ còn có thể thế nào được? Lúc Viễn Thần gặp khó khăn cả trong lẫn ngoài mà Tô Diệc Mân còn dám từ chối yêu cầu của anh, bây giờ chịu nhượng Lâm Thủy Sơn Trang hẳn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của nó rồi.”
“Anh.” Ôn Như Kiều nhìn ông ta với vẻ không đồng tình. “Sao anh có thể nghĩ như thế? Không thể thỏa hiệp dễ dàng như thế được. Chỉ cần chúng ta khăng khăng đòi cổ phần của Viễn Thần, nó cũng chẳng làm gì được chúng ta. Cho đến khi đứt vốn, rồi lại gây áp lực cho Viễn Thần. Một khi dự án phải dừng lại, công nhân nhất định sẽ làm ầm lên. Xem Tô Diệc Mân đi đâu tìm nhiều vốn như thế để mà bù vào. Với lại một khi chúng ta thoái vốn, những người ngóng trông lâu dài kia cũng nhất định sẽ chấm dứt hợp tác với Viễn Thần. Đã đến lúc dập tắt vẻ càn quấy của Tô Diệc Mân rồi.”
“Chuyện này cô đừng xen vào. Anh tự có tính toán.”
“Anh.”
“Được rồi.” Ôn Như Lôi không nói nhiều thêm. Tuy Ôn Như Kiều lấy làm lạ, nhưng cũng tin rằng chung quy họ đứng trên cùng một con thuyền. Về nhà họ Ôn ăn một bữa cơm cho qua bữa, Ôn Như Kiều mới về biệt thự.
Đợi Ôn Như Kiều vừa rời đi, Ôn Như Lôi bèn gọi điện cho Tô Diệc Mân.
Ôn Tâm Di đứng sau Ôn Như Lôi, cười khẽ, xem con ranh Tô Tử Quân đó có thể bá chiếm Tô Diệc Mân bao lâu. Ngày tốt sắp tận rồi.
“Con hài lòng rồi chứ?” Ôn Như Lôi nhìn cô con gái kém cỏi, chẳng buồn nổi cáu nữa.
“Bố, bố nghĩ xa hơn mà xem. Đợi con lấy Tô Diệc Mân rồi, Viễn Thần không phải là của bố hay sao? Bố đâu thiệt gì.”
“Con gái nói đúng.” Vợ của Ôn Như Lôi cũng tán thành quan điểm của con gái. “Dựa vào đâu mà lợi ích đều cho cô em gái của ông chứ? Ông một lòng một dạ vì công ty, song cô ta còn chiếm 36% cổ phần. Ngay cả Tô Diệc Mân cũng cưới đứa con có lai lịch không rõ ràng của cô ta. Tâm Di mới là huyết mạch nhà họ Ôn chúng ta, ông đương nhiên phải thu xếp con đường đẹp cho con gái ông sau này rồi.”
Còn Ôn Như Lôi thì nghĩ Ôn Tâm Di căn bản không thể chăm lo cho Thiên Khải, dù sao cũng không thể giao công ty cho một người ngoài được. Nhưng nếu Tô Diệc Mân trở thành người nhà mình, giao Thiên Khai cho cậu ta cũng không sao, chí ít Tô Diệc Mân là một người thừa kế hoàn hảo. Suy nghĩ như thế tuy khác với hai mẹ con kia, nhưng chung quy vẫn đi cùng một con đường, đó là kéo Tô Diệc Mân trở thành người nhà mình.
Ông ta cười, em gái à, lần này đừng trách anh nhé.
Tô Diệc Mân nhìn vào tài liệu vẫn y nguyên trên bàn, khẽ nhướng mày. Nếu tài liệu được ký thì rất dễ giải thích, rằng Ôn Như Lôi định tiếp nhận Lâm Thủy Sơn Trang. Nhưng tài liệu này vẫn trống không.
Chuyện này có vẻ không hợp lý.
Chỉ là, anh cũng chẳng cần nghĩ ngợi, bởi vì người cho anh đáp án đã đến.
“Bác ạ.” Tô Diệc Mân đứng dậy. “Bác có ý gì vậy?” Anh chỉ vào phần tài liệu đó, nét mặt thờ ơ.
“Đơn giản lắm. Bác không định tiếp nhận Lâm Thủy Sơn Trang.” Ôn Như Lôi cười, kéo ghế ra tự ngồi xuống.
“Ồ?” Tô Diệc Mân nheo mắt. “Bác vẫn muốn cổ phần của Viễn Thần? Cháu nghĩ lần trước cháu đã thể hiện rõ thái độ của cháu rồi.”
“Diệc Mân, cháu hiểu lầm bác rồi. Ý của bác là, cháu đã vất vả không ít vì Lâm Thủy Sơn Trang, bác cũng không tiện đoạt lấy. Còn Viễn Thần lại là gia nghiệp ông ngoại cháu để lại cho cháu, bác về rồi nghĩ rất lâu, cảm thấy có suy nghĩ ban đầu đúng là tội ác tày trời. Tại đây, bác muốn chân thành xin lỗi cháu. Cho nên, bác nghĩ Lâm Thủy Sơn Trang là của Viễn Thần thì sẽ mãi là của Viễn Thần. Còn Viễn Thần bây giờ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, bác đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì thế, bác muốn tiếp tục rót vốn cho Lâm Thủy Sơn Trang, không chỉ vậy, bác còn có thể giúp đỡ cháu ở các dự án khác…”
Ngay cả tư thế của Tô Diệc Mân cũng chẳng mảy may thay đổi, anh nói thẳng: “Điều kiện là…”
“Cháu gọi bác là bác cũng lâu vậy rồi, bác nghe mà thấy vô cùng chướng tai đấy!” Ôn Như Lôi nheo mắt nhìn Tô Diệc Mân, đợi anh cho mình câu trả lời.
Vậy mà vẫn chưa chịu hết hy vọng, Tô Diệc Mân thầm cười lạnh.
“Nhưng cháu vẫn quen gọi bác là bác hơn, e là không sửa nổi.” Tô Diệc Mân gằn từng chữ, thưởng thức sắc mặt Ôn Như Lôi trở nên u ám.
Ôn Như Lôi đứng bật dậy, ghế cũng đổ theo. “Người trẻ tuổi làm việc vẫn nên đắn đo ba bận mới làm thì hơn.”
“Trước giờ cháu chưa từng hối hận về những chuyện mà cháu đã làm.” Tô Diệc Mân cũng đứng dậy. “Chẳng hạn như ban đầu đã từ chối con gái bác.”
Sắc mặt Ôn Như Lôi trở nên tái xanh. “Tô Diệc Mân, cậu gan đấy.”
“Bác đi thong thả, cháu không tiễn nữa.”