Điều duy nhất rõ ràng là vẻ u ám trên khuôn mặt Lộ Tu Viễn và vẻ tàn tạ trên khuôn mặt Khả Lạp.
Hôn lễ biến thành tang lễ, chỉ cần thời gian một giây.
Tiễn các vị khách đi, tầm mắt Lộ Tu Viễn đặt vào Khả Lạp cách đó không xa. Bụng Khả Lạp đã hơi nhô lên, cô sờ bụng mình, khuôn mặt tỏa ra ánh sáng yếu ớt của một người mẹ.
Lộ Tu Viễn nhìn cô một lúc lâu, rồi mới bước lên trước.
“Mấy tháng rồi?” Anh ta nhìn bụng cô, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
Khả Lạp ngẩng đầu. “Hơn ba tháng rồi.”
Lộ Tu Viễn gật đầu, đi sang một bên khác. Khả Lạp đi theo sau anh ta, cô biết, lúc này anh ta chắc chắn có lời muốn hỏi mình.
Vào phòng, Lộ Tu Viễn đứng bên cửa sổ, cô không nhìn rõ nét mặt anh ta, chỉ đành đi qua. “Có chuyện gì à?”
Lộ Tu Viễn nhướng mày, gần như trong lòng có nỗi bất mãn cực độ. “Tại sao?”
“Anh ám chỉ điều gì?” Bàn tay Khả Lạp hơi giơ lên, nhưng khóe miệng cô vẫn mỉm cười.
Lộ Tu Viễn xoay người qua nhìn Khả Lạp. “Tại sao dẫn Tô Tử Quân đến chỗ đó?”
Anh ta nhớ, trước hôn lê, cô từng mượn cớ lấy đi cả di động của mình và của Lộ Tu Minh. Hơn nữa, sau khi đến căn hộ của họ, anh ta còn phát hiện ra những tấm ảnh đó. Anh ta chẳng mảy may nghi ngờ tất cả chỗ ảnh đó đều từ tay Khả Lạp mà ra.
Khả Lạp cười. “Bao nhiêu năm nay, anh vẫn đề phòng tôi.”
Khóe miệng Lộ Tu Viễn lạnh đi mấy phần. “Có phải là cô không.”
Khả Lạp cười rạng rỡ, sau đó nhìn anh ta. “Phải.”
Lời vừa dứt, Lộ Tu Viễn vươn tay ra cho cô một bạt tai. Anh ta tát rất mạnh, cơ thể cô ngã xuống bàn trà ở bên cạnh. Lúc này gần sang mùa hè, tuy nhiệt độ ở đây chưa từng quá cao, nhưng lúc này cô cũng không mặc nhiều đồ. Cô cảm thấy đầu mình cũng váng vất theo, cơ thể cũng hơi đau, đúng là ác.
Khả Lạp bò dậy, bặm môi. Mặt nóng bừng bừng, chắc chắn đã sưng lên.
Cô cười như châm chọc. “Anh vẫn luôn nghi ngờ tôi, cho nên chưa từng cho tôi tham dự vào quyết định quan trọng nào. Nếu đã thế, tại sao phải giữ tôi lại bên cạnh anh?”
Giọng anh ta không mang theo bất cứ cảm xúc nào: “Đó là vì một Khả Lạp đi thì sẽ có một Khả Lạp tiếp theo đến.”
Cô thở dài. “Tôi biết mà.”
Sắc mặt Lộ Tu Viễn vô cùng u ám. “Tại sao phải làm vậy? Rõ ràng cô biết cô ấy vô tội.”
Cô có thể cảm nhận được sự căm phẫn trong giọng anh ta. Cô chậm rãi nói: “Anh thích cô ta à?”
Lộ Tu Viễn ngẩn người, nhưng trả lời rất bình tĩnh: “Tôi không thể thích cô ấy.”
“Là không thể hay là không thích?”
“Nếu ngay từ đầu đã biết là không thể thì việc gì phải tự chuốc lấy rắc rối.”
Bàn tay Khả Lạp sờ bụng mình, cô dám bảo đảm, nếu không vì đứa bé này, vừa nãy anh ta sẽ không chỉ đơn giản là cho mình một bạt tai. Anh ta là người thế nào, cô biết rõ hơn ai hết.
“Tại sao làm như thế?” Anh ta vẫn đang hỏi, như không hỏi ra một câu trả lời thì không chịu thôi.
“Phỏng đoán của anh là đúng, những tấm ảnh đó quả thực là tôi gửi. Anh không cảm thấy cô ta nên thấy những bức ảnh đó sao?” Nói đoạn, cô tự giễu. “Tôi dùng những tấm ảnh đó dụ cô ta tới đó. Nếu là Tô Tử Quân của ngày trước thì nhất định sẽ đi, nhưng nhờ phước của anh, một người từng cận kề cái chết như thế đương nhiên sẽ không dễ dàng lấy tính mạng của mình ra để đánh cược. Cho nên, họ nói với cô ta tôi nằm trong tay họ. Sau đó cô ta đã đến đó.”
Bàn tay Lộ Tu Viễn siết chặt, gần như sắp không thể khống chế nổi bản thân.
“Sao, vẫn muốn cho tôi một bạt tai hả?” Cô nhìn anh ta. “Trang Thần là anh trai ruột của tôi, anh nói xem tại sao tôi lại không làm chứ?”
Lộ Tu Viễn nhìn bụng cô, gần như kiên nhẫn đi qua trước mặt cô.
Anh ta vừa đi, Khả Lạp đã đổ xuống. Khuôn mặt cô toàn là nước mắt, cô không muốn, cô chỉ muốn dẫn Tử Quân tới đó, cô không biết sẽ biến thành như bây giờ. Trang Thần chỉ nói muốn dạy cho Tô Diệc Mân một bài học, cô không biết bài học mà hắn nói sẽ là như vậy. Nếu biết thế, cô nhất định sẽ không nghe lời hắn. Nhưng, bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì không?
Cô thật sự không cố ý, thật sự không phải mà.
Cô lảo đảo đi ra, nhìn bức ảnh đen trắng của Lộ Tu Minh, trái tim bỗng chua xót. Đến lúc này rồi, những người thật sự đối tốt với cô đều đã không còn nữa, cô đã chính tay đẩy họ ra xa rồi. Cô nhìn bức ảnh của Lộ Tu Minh. “Anh không biết số phận của anh chị em sinh đôi đều giống nhau sao?”
Tại sao không để cô chết đi như chị gái?
Cô gái cười rạng rỡ ấy chết vì người mình yêu, cho dù chết, cũng mỉm cười thỏa mãn.
Tại sao không để cô chết vì người mình yêu giống chị gái, như vậy, chí ít Lộ Tu Viễn sẽ không ghét cô, cô cũng sẽ sống ở một góc trong lòng Lộ Tu Viễn, sống mãi.
Tất cả, lại không thể nữa.
Tô Diệc Mân nhìn Tô Tử Quân nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô không có bất cứ biểu cảm nào, đôi mắt trống rỗng mà rệu rã. Anh cứ nhìn cô mãi, bắt đầu từ lúc anh bế cô đến bệnh viện, cô đã chẳng nói lấy một câu. Anh cứ nhìn cô mãi, rõ ràng cô ở đây, song anh luôn sợ hãi cô sẽ bay đi tựa như đóa bồ công anh.
Anh nhìn bàn tay truyền nước đã sưng đỏ của cô, đau đớn cùng cực, song lại không dám tùy tiện tiến lên.
Đã truyền nước xong, anh ấn chuông, y tá đến nhanh chóng.
Anh vừa nhìn y tá rút kim ra, vừa nhớ lại lời bác sĩ nói. Đối với bệnh nhân, vết thương không nằm trên cơ thể, mà là ở tâm hồn. Lời bác sĩ nói rất hàm súc, còn vỗ vai anh đầy thiện chí, bảo anh phải chịu đựng nhiều.
Y tá mau chóng rời đi, phòng bệnh lại khôi phục vẻ im lặng chết chóc.
“Tử Quân.”
Cô không trả lời, thậm chí chẳng cử động, rõ ràng mắt cô vẫn mở ra.
Anh nhìn theo ánh mắt cô, một tia nắng chiếu lên bệ cửa. Còn ánh mắt cô, nhìn chằm chặp vào tia nắng đó.
Trái tim anh thắt lại.
Anh muốn nói với cô, cô không tối tăm, cô không u ám, cô không cần hâm mộ tia nắng đó. Nhưng anh không nói được nên lời, anh biết nói những lời này chỉ làm nỗi đau của cô sâu thêm. Anh muốn gánh chịu tất cả hộ cô biết bao, nhưng lại không được, lại không thể.
Cả đời này anh tính kế gì cũng thành công, nhưng trên người cô thì lại luôn thất bại.
Rất lâu sau, cô vẫn nhìn chỗ đó, vẫn một mực nhìn.
Căn phòng yên tĩnh, chẳng có bất cứ hơi thở nào tồn tại.
Cuối cùng anh không chịu được nữa, đứng dậy đi về phía cô, anh nắm lấy tay cô. Cô lập tức vùng vẫy, nhưng anh vẫn nắm chặt. “Tử Quân, khóc đi, khóc, khóc cho thỏa, khóc to một trận.”
Lúc này, cuối cùng cô đã có phản ứng. “Tại sao em phải khóc?”
Tô Diệc Mân mấp máy khóe miệng, song lại không nói ra được. “Không khóc, không có gì để mà khóc cả.”
Anh thử ôm chặt cô, lần này cô không vùng vẫy nữa. Lòng anh như mở cờ, anh càng bức thiết ôm cô chặt hơn. Cô không nhúc nhích, cứ để anh ôm. Anh nhắm mắt, vậy mà lại thỏa mãn đến thế. Anh từ từ sáp lại gần cô, hôn lên trán cô, sau đó đi dần xuống dưới.
Khi anh hôn đến môi cô, tay cô khẽ đẩy anh ra. “Bẩn.”