Tiểu hòa thượng đọc kinh gõ mõ, tiếng sau bình ổn hơn tiếng trước.
Trong lòng Nguyễn Túy mơ mơ hồ hồ gõ, cô là tiểu hòa thượng đang gõ cái mõ.
Thẩm Nam Hạnh chậm chạp đưa tay, lòng bàn tay dịu dàng đặt nơi khóe mắt cô, tìm kiếm lưu luyến bên trong ánh mắt cô kinh ngạc.
Đây là một nụ hôn rất rất nông, Thẩm Nam Hạnh dùng thâm tình chậm rãi và lưu luyến ràng buộc của anh để tỏ tình.
Anh nhìn Nguyễn Túy, lòng bàn tay kề sát da thịt trắng nõn của cô, thanh trầm giọng: “Nguyễn Túy, chúng mình bên nhau nhé.”
Tâm trạng Thẩm Nam Hạnh cũng không bình tĩnh, anh hồi tưởng lại có lẽ lần tâm trạng không bình tĩnh như thế này nữa là khi mô phỏng toà án, rất khó bình tĩnh.
Hôm nay cũng thế, rất khó bình tĩnh.
Nguyễn Túy như kinh hãi, đồng thời còn hơi ngượng ngùng, Thẩm Nam Hạnh trông thấy lỗ tai cô đỏ hết lên, đỏ giống anh đào hồng.
Ánh mắt anh ngưng tại đó, đưa tay nhéo nhéo vành tai của cô.
Nguyễn Túy không nhịn được lui về phía sau, cô chưa từng ngờ phương diện này Thẩm Nam Hạnh cao thủ ẩn mình, cô phát hiện tim mình đập rất nhanh.
Đằng sau không còn chỗ mà lui, Nguyễn Túy hơi rướn người lên, mặt rơi vào vẻ thất kinh vừa nãy tôi đã làm gì vậy.
Cô cũng không hỏi Thẩm Nam Hạnh, mà bản thân vẫn đang hồi tưởng nơi đó.
Nguyễn Túy là kẻ độc hành trên tinh thần, kẻ độc hành như này sống đã rất nhiều năm, đột nhiên một đống người nhảy tới xáo trộn tiết tấu cô đã cố định, sẽ khiến cô sinh ra hoài nghi và do dự, như khi Thẩm Nam Hạnh tỏ tình, cô đáp lại như thế nào đây?
Thẩm Nam Hạnh ôm lấy Nguyễn Túy từ phía sau, hai tay vòng lấy bả vai từ bên trên, đầu đặt lên cổ cô, mắt nhìn về phía mặt sông bình tĩnh.
Anh nói: “Nguyễn Túy, em không cần suy nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì, chúng ta từ từ sẽ đến, em coi nó như một quá trình biện luận cũng được, xem như quá trình học tập cũng ổn, chúng mình cứ qua lại như vậy rồi thành thói quen đi, được không?”
Ngón tay Nguyễn Túy run rẩy, mở miệng giọng cũng hơi rung động: “Thẩm Nam Hạnh, em không muốn bên ai cả.”
Thẩm Nam Hạnh làm sao mà không biết cô lo lắng và bất an, nếu không phải dì Ngọc nói với anh những chuyện kia, có lẽ anh cũng không biết nên làm thế nào mới có thể đả động cô.
So với những người khác có gia đình hạnh phúc, Nguyễn Túy dường như sống trong một tổ hợp gia đình rất tùy ý, người bố Nguyễn Thành Toàn mà cô nói tới không phải bố ruột cô, dì Ngọc cũng không phải mẹ của cô, ba người họ là ba kẻ nhờ trời xui đất khiến mà sống cùng nhau.
Nguyễn Thành Toàn ngày qua ngày xây dựng trên công trường không có gia đình nhận Nguyễn Túy không ai nuôi làm con gái, dì Ngọc cơ khổ không nơi nương tựa không có chỗ ở cố định lựa chọn Nguyễn Thành Toàn làm chồng, sau đó tiếp nhận một Nguyễn Túy mà cả hai đều chưa từng có tình cảm.
Ba người trời xui đất khiến cùng sống với nhau, vì cuộc sống, sau đó bởi vì cuộc sống mà trở nên hạnh phúc, kết quả khi hạnh phúc tới cửa, xảy ra chuyện khiến cuộc sống thay đổi hóa long trời lở đất.
Nguyễn Thành Toàn chết.
Chân tướng mà Nguyễn Túy chấp nhất, là người cha trong tim giữ một tình thương vô hạn với cô.
Gia đình ban đầu của Nguyễn Túy, mẹ không muốn cô đi, bố say rượu nháo chuyện. Lúc ấy khi Thẩm Nam Hạnh nghe được những chuyện này mới phát hiện thế giới mà anh luôn biết có sự khác biệt rất lớn.
Anh từ nhỏ cơm áo không lo, không có thứ gì khiến anh đáng để ưu sầu, cuộc sống của anh chính là đi lên từng tầng từng tầng bậc thang, đi lên trong thư hương lễ nghi, phương viên kinh vĩ*.
*Thư hương là chỉ gia đình học thức, như nhà Thẩm Nam Hạnh có bố làm giáo sư mẹ làm trong quân đội. Ý cả câu là sống trong gia đình trí thức, có trật tự. Phương viên kinh vĩ là tròn vuông ngang dọc, ý là có hình dáng cố định rồi.
Nhưng Nguyễn Túy thì khác, từ nhỏ cô đã phải lo lắng rất nhiều, không có ai minh xác dạy cô, chỉ rõ cho cô, cô cũng chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm hiểu, bò lăn về phía trước.
Anh không hiểu đau khổ của cô, tựa như họ ao ước tài hoa và thong dong của anh.
Thẩm Nam Hạnh thở phào một hơi, ôm chặt cô, giọng trầm ổn: “Em không muốn ở bên anh, vậy cứ để anh ở bên em.”
Tóm lại đều phải bên nhau.
Thẩm Nam Hạnh thích cảm giác ôm Nguyễn Túy, như ôm một đóa hoa dễ tàn lụi, cánh hoa đung đưa rơi, khiến người ta muốn che chở.
Anh dùng mặt cọ xát mặt của cô, dán vào nói: “Chuyện anh muốn ở bên em, em không làm chủ được.”
Thẩm Nam Hạnh có lòng tin, rằng nếu như Nguyễn Túy thật sự không có một chút tình cảm gì đối với anh, cũng không đến nỗi cho anh ôm cô lâu như vậy.
“Em không nói với anh nữa.”
Hình như Nguyễn Túy giận anh rồi, sau đó Thẩm Nam Hạnh phát hiện thật ra không phải, hình như cô đang giận chính mình.
“Anh chính là cao thủ tranh biện, nói thế nào đều là anh có lý, dù sao em nói cái giống gì anh cũng không nghe, vậy còn không bằng em không nói là được.”
Nguyễn Túy né tránh cái ôm của anh, đứng bên bờ sông cách anh xa xa, giọng nghe tức hổn hển, là một mặt Thẩm Nam Hạnh trước nay chưa từng thấy: “Anh chính là tay dê xồm!”
Thẩm Nam Hạnh dê xồm cảm thấy oan quá, thực sự anh oan quá mà, anh chỉ là… Muốn ôm cô gái mình thích thôi, muốn hôn cô gái mình thích thôi mà, chỉ thế thôi.
“Nguyễn Túy, em nghe anh nói ——” Thẩm Nam Hạnh tiến lên mấy bước muốn giải thích, nhưng anh đi lên phía trước một bước, Nguyễn Túy liền lui lại.
Kết quả cô không chú ý bèn giẫm phải biên giới nước sông và bờ sông.
Nguyễn Túy chỉ để nửa bước trên mặt đất, nửa bước giẫm không trung, một bàn tay vừa rồi còn vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào Thẩm Nam Hạnh, không có vung được mấy hồi, vạch ra một đường vòng cung xinh đẹp ngay trên bầu trời.
Lúc sắp ngã xuống, Thẩm Nam Hạnh kịp thời khom người nắm eo cô.
Nhưng vì đã muộn, cơ thể Nguyễn Túy đã ngược về sau. Nhờ động tác của cô mấy giây sau, Thẩm Nam Hạnh bèn cùng ngã xuống sông với cô.
Mặt nước tóe lên bọt nước to lớn, còn có người đang kêu: “Có người nhảy cầu! Có người nhảy cầu!”
Mặt nước thật ra không sâu, nhất là bờ sông.
Nhưng Nguyễn Túy không biết bơi, cô cảm thấy mình bị ép uống nước, thân thể bỗng nhiên chìm xuống dưới, mắt cũng không mở ra được, hô hấp khó khăn.
Trong bụng cô căng ra một sự sợ hãi to lớn, tay liều mạng vung vẩy trong nước, sau đó bị người ta tóm lấy mười ngón đan xen.
Bàn tay sau thắt lưng nâng chặt cô, ngay khi cô cho rằng mình sẽ hôn mê, Thẩm Nam Hạnh kéo cô chui ra mặt nước.
——
“Gọi không được à?”
“Anh thử xem.”
“Đậu xanh, anh cũng không gọi được.”
Lục Bắc Đường cho rằng hôm nay anh ấy “Trúng thưởng”.
Dư Lan nhìn anh ấy một cái, yên lặng trợn mắt: “Thôi anh đừng có gọi, quấy rầy cặp đôi người ta ân ái.”
“Trời sắp đen kịt rồi, Dư Lan.” Lục Bắc Đường nhắc nhở cô ấy, “Trời tối.”
Dư Lan: “Ờ.”
Điện thoại Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh đều không gọi nổi, hiếm khi thế.
Càng ly kỳ là, nửa giờ sau, Nguyễn Túy rep Dư Lan.
Đáp là: [đêm nay tớ không về. ]
Thẩm Nam Hạnh rep là: [ đêm nay ở ngoài. ]
Ồ hố, ghép lại đủ trả lời nha.
Dư Lan mờ ám nghĩ, tuyệt đối không có làm chuyện đứng đắn gì, cô ấy cầm điện thoại rep: [ không cần về ~]
Sau đó mang cái vẻ mặt bỉ ổi.
Dư Lan vừa rep xong, điện thoại liền bị người ta rút đi.
“Đêm nay không về?” Phương Tranh Nhuận người dài chân dài, tay cũng dài, ngẩng đầu ánh mắt nhìn gần Dư Lan, “Cô ấy đi đâu à?”
Dư Lan hơi hãi khí thế của anh ta, vừa định trả lời, Lục Bắc Đường kéo cô ấy, cậy mạnh nói: “Phương Tranh Nhuận, mày nói chuyện với bạn gái tao kiểu gì vậy?”
Phương Tranh Nhuận ném di động cho Dư Lan, lạnh lùng nhìn Lục Bắc Đường một cái, đi luôn.
Dư Lan nghiêng mắt nhìn bóng lưng Phương Tranh Nhuận rời đi, vỗ vỗ bộ ngực mình, nhỏ giọng thầm thì: “Lục Bắc Đường, anh kiểu đập phát chết luôn à?”
Còn nữa, sao mà nói cô ấy là bạn gái anh chứ.
Lục Bắc Đường gào thét: “Đập phát chết luôn đại gia em!”
Nhưng, Phương Tranh Nhuận chú ý Nguyễn Túy làm gì?
Lục Bắc Đường kịp thời đâm thọc Thẩm Nam Hạnh.
Lúc này điện thoại của Thẩm Nam Hạnh hoàn toàn không cần, anh cầm cái khăn mặt sạch sẽ đưa cho Nguyễn Túy, để cô lau cái đầu vừa gội.
Nguyễn Túy đưa tay nhận, nghiêng mắt nhìn anh một cái: “Anh còn không đi à?”
Thẩm Nam Hạnh bất đắc dĩ: “Nguyễn Túy, một cái chứng minh thư chỉ có thể thuê một phòng.”
Nguyễn Túy im lặng.
Nhà trọ này cách nhà cô và trường đều xa, nên cô chỉ có thể ở đây ở một đêm, nhưng họ lại là hai người, nên khách sạn nhân viên phục vụ rất hiểu cho họ nên an bài một căn phòng đôi.
Căn phòng… Rất là đôi.
Toàn bộ phòng tắm dựng từ thủy tinh, còn trước tủ đầu giường có đặt áo mưa, không cần nói cũng hiểu, họ ở sai phòng.
Thẩm Nam Hạnh nhìn ra cô quẫn bách, cười nói: “Em tắm trước, anh đi đợi bên ngoài.”
Đây cũng là chuyện không thể cậy mạnh được, Nguyễn Túy in lặng đồng ý.
Thẩm Nam Hạnh nhẹ nhàng đóng cửa lại đi tới hành lang, tựa trên vách tường đợi một lát, nhìn thấy tin Lục Bắc Đường nhắn tới, có mấy cái, còn cách nhau ra.
[ Tới công chuyện! ]
Mặt Thẩm Nam Hạnh mất màu.
Tin thứ hai anh có lưu ý.
[ Tên ăn chơi Phương Tranh Nhuận kia đến tìm Nguyễn Túy, Thẩm Nam Hạnh, tình địch số một của mày đến rồi! ]
Phương Tranh Nhuận? Thẩm Nam Hạnh hoàn toàn không lo lắng, anh thu điện thoại đi ra ngoài, con gái tắm rửa chắc là cần ít thời gian, anh có thể về muộn tí, tiện mua ít thức ăn trở về.
Nguyễn Túy tắm không phải chậm quá, đây là lầm cô tắm không tự nhiên nhất, sau khi tắm không nhìn thấy người Thẩm Nam Hạnh, trong lòng lập tức nhẹ nhõm không ít.
Cô không sao, ánh mắt trông cả phòng, nhìn thấy áo mưa trong tủ kính, dừng một lát.
Thứ này dáng dấp trông rất giống đồ để ăn, cô xích lại gần nhìn xem, bên cạnh áo mưa còn phát hiện thứ càng ghê gớm hơn.
Sext…Sext…
*Chắc là ****oy:v.
Nguyễn Túy bỗng nhiên thu mắt, cúi đầu nhắm mắt lại, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nam Hạnh đứng ở cổng nhìn cô.
Lòng Nguyễn Túy nhảy lộp bộp một cái, có phải Thẩm Nam Hạnh hiểu lầm cái gì hay không?
Thẩm Nam Hạnh cầm theo mấy cái túi đi tới, hình như muốn nói lại thôi.
Nguyễn Túy cũng không biết nghĩ thế nào, vội vàng mở miệng giải thích: “Thẩm Nam Hạnh, anh đừng nghĩ nhiều.”
Lúc Thẩm Nam Hạnh nghiêng người thả đồ ăn ở bàn, bờ môi tựa bên tai Nguyễn Túy nói: “Thật ra, anh được.”
Mặt Nguyễn Túy, liền hơi đỏ.
Cô dùng sức đẩy Thẩm Nam Hạnh một cái, nhưng tí sức này đối với Thẩm Nam Hạnh thật sự không có tổn thương gì, anh lật tay nắm chặt tay cô cầm lấy, xích lại gần mặt của cô: “Nguyễn Túy, anh biết mà.”
Hoang đường!
Nguyễn Túy tức giận đánh anh, ngẩng đầu giải thích: “Anh hiểu sai rồi!”
“Điện thoại của em còn ở chỗ anh này, Túy Túy, em đánh anh đau không ai sửa điện thoại cho em đâu.” Thẩm Nam Hạnh cúi đầu nhìn phần eo của mình, thầm nghĩ cô không có ra tay lưu tình tí nào.
Trên gương mặt căng thẳng của Nguyễn Túy có chút bối rối, nửa giây sau lại khôi phục tự nhiên: “Điện thoại của em thì đưa em đi.”
Giọng cô hơi nhỏ.
Thẩm Nam Hạnh cúi đầu nhìn cô cười cưng chiều, trên tay lại không có làm gì: “Trên người anh này, em lấy đi.”