Cậu vừa ngồi xuống băng ghế cách đó không xa thì một chiếc xe dừng lại ngay bên vệ đường. Ngay sau đó, cửa sổ mở ra, khuôn mặt của Lương Hành Dã xuất hiện.
“Lên xe.”
Trì Ninh sải bước tới cạnh xe. Lúc vặn tay nắm cửa không biết đang suy nghĩ gì, ý cười trong mắt Trì Ninh dần dần tối lại, cậu lắc đầu với Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã dùng đầu ngón tay xoa vô lăng, cảm thấy đầu óc anh đúng là bị ma quỷ mê hoặc rồi mới bỏ công việc sang một bên, hơn nửa đêm lại lái xe chạy theo Trì Ninh, xem cậu như là một đứa trẻ ngốc nghếch, chạy tới chạy lui vòng vòng.
“Lúc dọn dẹp lại phòng, cậu đã làm mất tài liệu của tôi rồi, trở về giúp tôi tìm lại đi.” Lương Hành Dã nói.
Sau khi tắm xong, anh lục tung tủ đầu giường cũng không tìm được tập tài liệu kia, ngày mai trong cuộc họp phải dùng đến. Trì Ninh chắc hẳn đã từng cầm quá, có lẽ biết nó ở đâu.
Ngoài việc tìm xấp tài liệu, Lương Hành Dã định ngày mai vừa nhận được kết quả sẽ lập tức đưa cậu về biển. Trì Ninh chẳng hiểu chuyện gì. Người này mà có thể sống được một mình thì quả là mộng tưởng của kẻ ngốc, giống như lúc này có người đang đua xe trên đường thế mà cậu cũng không biết phải tránh như thế nào.
Vào khoảng thời gian trước, cũng chính ở chỗ này, một tên nhãi nhà giàu đã đâm xe chết người. Cậu ta lén lút hòa giải riêng cùng người nhà, đền bù rất nhiều tiền. Nếu chuyện xui xẻo đó rơi vào đầu Trì Ninh, đương nhiên chẳng bao giờ đòi được công bằng.
Lương Hành Dã nói với Trì Ninh, “Mau lên xe.”
Trong đầu Trì Ninh toàn là tài liệu. Cậu ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Tài liệu gì cơ?”
“Để trên tủ đầu giường …” Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe chấn động dữ dội, Lương Hành Dã đột nhiên ngã sang một bên, đầu Trì Ninh đập vào kính cửa sổ. Cậu sợ đến mức trái tim đập loạn xạ, bàng hoàng một lúc mới khôi phục ý thức.
Cửa ở ghế lái bị bẹp dúm biến dạng, Lương Hành Dã đau đớn đến nỗi nói tục, Trì Ninh vội vàng hỏi anh có bị sao không.
“Không sao.” Vẻ mặt Lương Hành Dã không vui, cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc Bugatti Veyron màu xám xanh, đâm thẳng vào cửa xe của anh.
Hôm nay anh chọn ngẫu nhiên một chiếc Continental, dáng vẻ thông dụng, không quá nổi bật nhưng tính an toàn lại khá tốt. Đối phương mới khởi động xe, vừa rẽ vào một khúc cua đã đâm thẳng vào nó. May mắn thay, chiếc xe của anh vẫn đang ở trạng thái bất động, không làm tai nạn trở nên nghiêm trọng hơn.
Chủ chiếc Bugatti xuống xe, là một thiếu niên trạc hai mươi tuổi, vẻ mặt cao ngạo, đứng ngoài cửa xe lớn giọng mắng: “Mẹ kiếp, sao lại có thứ gì không có mắt chắn đường ở đây?”
“Cút xuống xe, mày bị mù nên không nhìn thấy biển báo cấm lưu thông sao?!”
Cửa xe bị chặn không đẩy ra được, Lương Hành Dã đi xuống phía bên cửa Trì Ninh ngồi, trước khi đóng cửa xe lại nói một câu: “Cậu ở lại đây.”
Khi chủ chiếc Bugatti trông thấy gương mặt của Lương Hành Dã, sắc mặt của cậu ta đột nhiên thay đổi: “Lương…”
Lương Hành Dã dùng chân đá cậu ta ngã xuống đất. Thiếu niên ngã lăn ra, ôm bụng thở dốc. Thói ngông cuồng vừa nãy bị một cước này đá thành tro. Những chủ xe đua khác nhìn thấy hiện trường sôi nổi như thế cũng hùng hổ vây xem.
Trong đám người nhộn nhịp đó có Hứa Tấn, khi nhận ra Lương Hành Dã, cậu ta vô thức lùi lại. Những người đang vây xem giống như pháo đang nổ bị ngâm trong nước mưa, ngay lập tức im bặt.
Phú nhị đại có thể được chia thành hai loại: Một loại dựa vào nguồn lực của cha mẹ, sóng sau xô sóng trước, họ nắm giữ quyền lên tiếng trong việc kinh doanh của gia đình hoặc thậm chí cả trong giới kinh doanh, loại còn lại dựa vào sự che chở của bậc cha chú, ăn chơi đàng điếm, phá gia chi tử.
Hầu hết những người đua xe ở đây đêm nay đều thuộc loại thứ hai, không ai muốn trêu chọc Lương Hành Dã.
Lương Hành Dã đứng bên cạnh chiếc Continental bị hư hại, lại liếc nhìn phú nhị đại kiêu ngạo, ương bướng trước mặt.
“Cấm lưu thông? Ai cho chúng mày quyền đó?”
Không có ai trả lời, Hứa Tấn muốn lùi ra phía sau để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng không biết ai đó đã đẩy mạnh cậu ta ra phía trước. Hứa Tấn lảo đảo, bắt gặp ánh mắt của Lương Hành Dã.
Trong lòng Hứa Tấn thầm mắng chửi, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ: “Anh.”
Lương Hành Dã: “Cút về.”
Cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không ổn, một người bước lên cười vài tiếng muốn hòa giải: “Đánh nhau vỡ đầu mới nhận ra người quen, hóa ra là người nhà. Chủ tịch Lương, chi bằng anh cứ lái xe của tôi về trước đi, ngày mai tôi sẽ bồi thường cho anh một chiếc Continental mới tinh.”
Có người dám mở lời, mọi người bắt đầu hùa theo phụ họa, tỏ vẻ muốn Lương Hành Dã lái xe của mình về trước.
…
Khả năng cách âm của xe rất tuyệt vời. Trì Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng. Lúc nãy khi Lương Hành Dã đá người ta có thể thấy anh đang chiếm ưu thế nhưng bây giờ lại đối đầu với một đám người, nhìn thế nào cũng thật nguy hiểm.
Cảnh tượng này giống hệt cảnh ở hầm đỗ xe ngày hôm đó nhưng Lương Hành Dã lại bảo cậu ở trong xe. Trì Ninh rối rắm một lúc rồi lao ra khỏi xe, chạy về phía Lương Hành Dã.
Nghe được âm thanh, Lương Hành Dã quay lại nói: “Cậu qua đây làm gì?”
Tóc trước trán Trì Ninh bị gió thổi bay sang một bên, cậu vội vàng chạy tới, thở hổn hển: “Giúp… giúp anh đánh nhau.”
Lương Hành Dã ngăn Trì Ninh lại, nhìn xuống chủ chiếc Bugatti: “Ai đâm xe người đó phải chịu trách nhiệm, chậm nhất là tối mai phải giải quyết xong.”
Một chiếc Range Rover xuất hiện ở ngã tư, dừng trước mặt Lương Hành Dã. Lương Hành Dã bảo Trì Ninh lên xe.
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên gương mặt Trì Ninh. Quá nửa đêm, cùng Lương Hành Dã mặc đồ ngủ, lại còn ở cạnh nhau, ngôn ngữ cử chỉ đều rất thân mật, điều này khiến nhiều người bắt đầu dấy lên suy nghĩ không đứng đắn.
Hứa Tấn nhìn chiếc xe đang rời đi ngày càng xa dần, quay lại mắng: “Mẹ kiếp, vừa rồi đứa nào đẩy tao ra đấy?”
“Không phải mày vẫn còn mẹ che chở hả?” Một thiếu niên cao lớn châm ngòi, “Mày sợ Lương Hành Dã cái gì?
Có người a dua theo: “Đúng vậy, đứng trước mặt hắn bị mắng như cháu trai, thật quá xấu hổ. Nếu là tao, tao nhất định sẽ…”
“Chẳng lẽ ban nãy chỉ một mình tao bị mắng hay sao?” Hứa Tấn chỉ vào mũi mình, “Nếu con mẹ mày có bản lĩnh thì mày cứ chửi lại Lương Hành Dã ngay lúc đó đi. Trước mặt anh ta cũng không dám hé nửa lời, vậy mà giờ còn lên giọng với bố mày à?”
Hai người cãi nhau không dứt, hiện trường đột nhiên trở nên huyên náo vô cùng, có người nói: “Thằng nhóc đi theo Lương Hành Dã là ai vậy? Lương Hành Dã không thể đụng vào, chẳng lẽ thằng nhóc kia không đụng nổi luôn à?”
Bất kể muốn chỉnh đốn ai cũng cần phải có kẻ cầm đầu, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Tấn. Hứa Tấn đã bị Đoạn Nghi chơi xỏ một lần, bây giờ nhìn ai cũng thấy người ta muốn chơi xỏ mình. Lần trước Lương Hành Dã dạy dỗ cậu ta đến sống dở chết dở, trong lòng cậu ta vẫn còn sợ hãi đến giờ, không ngu đến nỗi mới bị kích động một chút liền bị mắc mưu.
“Được thôi, ngày mai tao sẽ bắt thằng nhóc đó lại.” Hứa Tấn cười khẩy nói, “Đến khi Lương Hành Dã điều tra ra, bất kể kẻ nào biết chuyện này cũng đừng hòng chạy thoát.”
Mọi người lập tức im lặng.
Hứa Tấn khoanh tay, nhìn xung quanh: “Chúng mày nói thử xem, ngày mai tao nên ra tay lúc mấy giờ thì hợp phong thủy?”
Có người cười hì hì nói: “Hứa Tấn, chú mày thật là, chỉ đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc vậy.”
“Đúng vậy, tại cuộc sống hơi nhàm chán, phải bày chuyện chút cho có hương vị ấy mà.”
“Quả thật tối nay chúng ta có hơi đuối lý, mất hứng quá đi mất, không chơi nữa, về nhà ngủ sớm đi.”
…
Chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu, Trì Ninh ngồi bên cạnh Lương Hành Dã, nhỏ giọng hỏi: “Anh… bị thương à?”
Lương Hành Dã dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Không có.”
“Còn nói không có. Nếu không có thì gọi tao đến đây làm gì?” Kỷ Tuyên vừa tan làm thì nhận được tin từ Lương Hành Dã, lập tức sốt sắng chạy đến đây. Hắn nhìn Lương Hành Dã trong gương chiếu hậu, rồi lại nhìn Trì Ninh, “Các cậu quá nửa đêm còn không lo đi ngủ đi, chạy ra đường ngắm trăng à?”
“Ăn no rửng mỡ.” Lương Hành Dã nói.
Kỷ Tuyên cười: “Đúng là như vậy.”
Trì Ninh lén lút sờ chân Lương Hành Dã trong bóng đêm, Lương Hành Dã bắt lấy cổ tay cậu: “Đừng có sờ.”
Kỷ Tuyên “Chậc” một tiếng, trêu chọc nói: “Đậu ngọt nhỏ còn mãnh liệt quá!”
Kỷ Tuyên tìm một chỗ đậu xe gần thang máy rồi dừng lại. Sau khi xuống xe, hắn nhìn xung quanh một vòng, mông lung hỏi Lương Hành Dã, “Dãy chỗ đậu xe này đều là của mày hả? Coi chừng đỗ nhầm.”
Lương Hành Dã vừa bấm thang máy vừa đáp lại: “Đúng vậy.”
Về đến nhà, Lương Hành Dã bảo Trì Ninh vào phòng ngủ tìm tài liệu rồi cùng Kỷ Tuyên ra phòng khách ngồi. Kỷ Tuyên hỏi: “Chân thế nào rồi?”
“Không đáng ngại,” Lương Hành Dã nắm rõ được tình trạng, “Tiêm thuốc giảm đau giống lần trước là được.”
Chân của anh đã bị thương ba năm nay, bệnh lâu ắt thành bác sĩ. Lương Hành Dã đã có thể phán đoán mức độ nghiêm trọng dựa vào triệu chứng.
Bác sĩ riêng của Lương Hành Dã là do Chu Vân và Lương Hữu Giang quen biết từ khi họ kết hôn. Ông ấy đã lớn tuổi, Lương Hành Dã cũng không nỡ đánh thức ông ấy. Vừa lúc Kỷ Tuyên chưa ngủ cho nên gọi hắn đến đây chích thuôc giảm đau cho mình.
“Tiêm quá nhiều thuốc giảm đau sẽ gây ra tình trạng kháng thuốc. Lần sau tao không tiêm cho mày nữa, trái với y đức.” Kỷ Tuyên nói, “Mà này, không phải mày đã đi tái khám sao? Bác sĩ nói như thế nào? ”
“Buổi chiều bận quá, vừa kiểm tra xong là đi luôn. Lúc sau, bác sĩ nói dụng cụ có vấn đề, bảo tao quay lại kiểm tra. Ngày mai tao sẽ phải quay lại một chuyến”.
“Không thể nào. Dụng cụ xảy ra vấn đề là chuyện lớn, huống hồ là nó dùng để kiểm tra cho mày, tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện sai sót như vậy.”
Lương Hành Dã: “Kết quả cho thấy xương chân đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu.”
“À, nếu vậy thì đúng là có vấn đề đấy,” Kỷ Tuyên tiêm thuốc giảm đau cho Lương Hành Dã xong, ném ống tiêm vào thùng rác, “Vậy ngày mai mày đến kiểm tra lại lần nữa đi.”
Năm đó khi Lương Hành Dã bị thương, Kỷ Tuyên cũng có mặt ở đó. Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, mấy nhà có quan hệ thân thiết đã cùng nhau đến trại đua ngựa ngoài trời. Hai anh em sinh đôi tám tuổi của Lương Hành Dã náo loạn muốn cưỡi ngựa nhưng không chịu cưỡi ngựa con, một hai phải cưỡi được ngựa lớn. Huấn luyện viên vẫn luôn ở cạnh trông chừng, ngay từ đầu cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trại nuôi ngựa đông đúc, trời thì nóng nực, một con ngựa bất ngờ mất khống chế khi nhảy qua chướng ngại vật, lao thẳng đến đó, huấn luyện viên trong lúc hoảng sợ đã bỏ mặc bọn họ mà chạy trốn.
Lương Hành Dã là người đứng gần cặp song sinh nhất, một tay chụp hai đứa trẻ ném ra sau,, bị con ngựa hung hãn húc xuống đất, đạp vỡ nát xương đùi, sau đó, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người cũng bị té khỏi ngựa.
Lương Hữu Giang và Chu Vân, một người chăm sóc cặp song sinh, một người lo lăng cho Hứa Tấn, sau khi xác nhận rằng bọn chúng đều ổn mới để mắt tới Lương Hành Dã.
Cuối cùng Lương Hành Dã cũng giữ lại được chân nhưng dù trình độ y học cao đến đâu cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn được, nếu có thể lành lại đến 70% hoặc 80% thì đã xem như được ông bà phù hộ độ trì rồi.
“Còn may người lái xe tông mày không quá mạnh, bằng không cái chân khổ sở này của mày mà bị đâm phát nữa là đi thẳng vô bệnh viện nằm luôn rồi”, Kỷ Tuyên lẩm bẩm.
Chiếc Bugatti trực tiếp đâm thẳng trên cửa xe, hai chân bị đè ép, dựa theo tình huống đó, thật sự phải đi đến bệnh viện. Lc này Lương Hành Dã mới đột nhiên nhận ra, vết thương cũ dường như đã ngủ yên.
Đại khái là kể từ khi kỳ nghỉ bão lớn bắt đầu, chính xác hơn là bắt đầu từ khi anh gặp Trì Ninh.
Trong lòng Lương Hành Dã kinh sợ, chẳng lẽ kết quả kiểm tra là chính xác? Trì Ninh đã từng liếm mặt mình, nhưng còn xương cốt lại bọc bên trong da thịt …
Lương Hành Dã đứng dậy đi vào phòng ngủ, Trì Ninh đang ngồi xổm trên mặt đất lục lọi một đống tài liệu trong ngăn kéo. Lương Hành Dã gõ tủ đầu giường, khi Trì Ninh ngẩng đầu, anh hỏi: “Ngoại trừ liếm tôi, cậu còn làm cái gì khác nữa không?”
Những lời cảnh cáo của Lương Hành Dã vẫn còn văng vẳng bên tai Trì Ninh, cảnh anh ném cậu vào bồn tắm vẫn còn hiện rõ trong tâm trí, Trì Ninh nhanh chóng lắc đầu: “Không có.”
Cậu lôi ra một tập tài liệu, đánh trống lảng: “Có phải là cái này không?”
Lương Hành Dã nhìn cậu, một lúc sau anh mới mở miệng, “Không phải, đó là một tập tài liệu màu xanh dương. Tôi đã tìm hết ở chỗ này rồi, có khi nào cậu đặt ở chỗ khác không?”
Màu xanh dương? Trì Ninh nhớ ra rồi, cậu vội vàng đi tới phòng khách, tìm thấy tài liệu dưới bàn cà phê.
“Cậu đang tìm gì vậy?” Kỷ Tuyên hỏi.
“Tài liệu,” Trì Ninh đáp. Cậu thấy Kỷ Tuyên ném hộp thuốc vào thùng rác, theo động tác của hắn, cậu thấy một phần ống tiêm lộ ra, “Đây là …”
“Tiêm thuốc giảm đau cho chồng cậu đó.”
Lương Hành Dã nói: “Khuya rồi, Kỷ Tuyên, mày về trước đi.”
Kỷ Tuyên làm việc cả một ngày trời, mệt đến thở không nổi, bây giờ chỉ muốn nằm xuống giường ngủ luôn thôi. Hắn thu dọn đồ đạc xong rời đi nhanh như chớp.
Sau khi Kỷ Tuyên đi, Trì Ninh do dự một lúc cũng muốn chạy nhưng Lương Hành Dã giữ chặt cậu lại: “ Khoan đã.”
Trì Ninh lại một lần nữa bị bắt lại. Cậu ngồi xuống, vẻ mặt bối rối, “Làm sao vậy?”
“Vừa rồi tôi hỏi cậu, cậu nói dối,” Lương Hành Dã nâng mặt Trì Ninh, muốn cậu nhìn thẳng vào anh, “Nói thật đi.”
Lúc Lương Hành Dã nghiêm túc, gương mặt mang vẻ hung dữ, Trì Ninh bất an phủ nhận: “Không… Không có nói dối mà.”
Hai người giằng co một lúc lâu, Trì Ninh giống như một con nghêu sông khép chặt vỏ, sống chết không chịu mở miệng. Lương Hành Dã buông tay ra, đột nhiên hỏi: “ Tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
Trì Ninh trực tiếp bị Lương Hành Dã nửa ôm nửa kéo, lôi thẳng vào phòng ngủ.
Trì Ninh lo lắng Lương Hành Dã sẽ tiếp tục truy hỏi mình, lại lo lắng ngày mai mình sẽ lại bị anh ném trở lại vào biển cả, giãy đành đạch lên. Sức lực Lương Hành Dã rất mạnh, ấn cậu xuống như ấn một con cá nhỏ: “Thay đồ ngủ vào rồi ngủ đi.”
Đi tới đi lui bên ngoài cả đêm, Trì Ninh đã buồn ngủ đến mức ngay khi cơ thể chạm vào giường là bao nhiêu sức lực giãy giụa cũng tan biến theo mây khói.
Thôi cứ ngủ một giấc đã, tính gì tính sau.
Trì Ninh thay bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, nằm nghiêng trên giường, nửa khuôn mặt lún vào trong chiếc gối mềm mại. Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, cậu ngáp một cái, đột nhiên nghe thấy Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, chân tôi đau.”
Trì Ninh là một con cá, nhưng cậu không ngu ngốc, Lương Hành Dã rõ ràng là đang dụ cậu làm gì đó. Vì vậy cậu “ưm” một tiếng, kéo chăn bông lên che nửa khuôn mặt, thì thầm đáp: “Không đau.”
Lương Hành Dã không lên tiếng nữa, Trì Ninh nhắm mắt lại nhưng cơn buồn ngủ đã tan biến.
Rèm vải trong suốt, đèn tường đã tắt nhưng vẫn còn ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn dầu soi vào. Sau khoảng nửa tiếng, hơi thở của Lương Hành Dã dần trở nên dày nặng giống như đã chìm vào giấc ngủ.
Trì Ninh gọi, “Lương Hành Dã.”
Phòng ngủ yên lặng, chỉ có tiếng thở phập phồng của Lương Hành Dã đáp lại.
Trong lòng Trì Ninh ngập tràn hình ảnh biểu tình của Lương Hành Dã lúc chất vấn cậu, véo cằm cậu, nhìn cậu chằm chằm, nhìn có chút dữ tợn. Sau một lúc, cậu lại nghĩ đến những lời cảnh báo trong những ngày mưa bão của Lương Hành Dã nói với cậu.
“Tôi là người, không phải người cá, đừng có đem những tập tính của người cá để đối xử với tôi…”
“Nếu cậu còn làm mấy hành vi kì quái với tôi lần nữa, tôi sẽ thật sự tức giận.”
…
Lương Hành Dã đã phát hiện ra chuyện gì sao? Sao lại dùng chân đau để nhử cậu?
Lúc Kỷ Tuyên tiêm thuốc giảm đau, lại mắng Lương Hành Dã nếu mỗi ngày cứ chạy đến chỗ kia phá hỏng chân, chi bằng vẫn nên chuẩn bị quan tài sớm chút là vừa. Nếu lúc cậu dọn dẹp đồ đạc không chạm vào tài liệu, Lương Hành Dã sẽ không đi tìm cậu, nếu không đi tìm cậu, anh cũng sẽ không bị thương, Trì Ninh bất giác nắm chặt góc chăn bông.
Cậu nằm nghiêng, nhìn vẻ mặt mơ màng của Lương Hành Dã, ánh mắt không rời.
Làm gì có ai trong lúc ngủ lại cố tình khống chế nhịp thở chứ, rõ ràng chỉ đợi cậu nhảy vào bẫy.
Thật lâu sau, Trì Ninh rướn người lại gần, thì thào nói: “Tôi biết anh… không ngủ.”
Sau đó cậu cắn rách lòng bàn tay, đặt lên môi Lương Hành Dã: “Đừng tức giận, được không?”
Từ thời điểm nói chân mình bị đau, Lương Hành Dã vẫn luôn chờ đợi.
Chờ Trì Ninh nghĩ rằng mình đã ngủ rồi tự chui đầu vào rọ nhưng xem ra anh đã xem nhẹ sự thông minh của Trì Ninh, rõ ràng cậu không dễ cắn câu. Chờ đến khi cơn buồn ngủ đánh ngược lại mình, mất hết hi vọng, tình hình lại đảo lộn.
Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào môi, Lương Hành Dã mở to mắt, giữ chặt ngón tay Trì Ninh, sau đó khom người bật đèn lên.
Ánh sáng chói lòa tràn ra, anh cúi đầu, máu của Trì Ninh nhuộm đỏ lòng bàn tay, làm mờ cả đường chỉ tay.
Lương Hành Dã ngẩn ngơ, lần đầu tiên đầu óc trống rỗng. Sau khi hoàn hồn lại, anh lập tức ấn vào vết thương trong lòng bàn tay Trì Ninh.
Anh nhìn chằm chằm Trì Ninh, tâm tình phức tạp như một cuộn chỉ rối rắm, trầm mặc thật lâu, mới hỏi: “Làm bao nhiêu lần rồi?”
“Ba lần.”
Lại là yên tĩnh, tiếng hít thở nối tiếp, đan xen vào nhau như dây leo.
Đôi môi của Lương Hành Dã mấp máy, khép lại rồi lại mở ra, “Có làm cơ thể cậu bị tổn thương không?”
Trì Ninh quan sát biểu tình của anh, lắc đầu: “Không có.”
Lương Hành Dã: “Có không?”
Trì Ninh chậm rãi gật đầu: “Một chút, không… không nghiêm trọng.”
Chu kỳ tạo máu của người cá là cực kỳ dài, thiếu hụt sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thể chất, đạt đến một giới hạn nhất định sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, tạo thành tổn thương không thể phục hồi. Chẳng qua, cậu cũng không đút cho Lương Hành Dã quá nhiều, dưỡng mấy ngày là có thể hồi phục lại bình thường.
Lương Hành Dã: “Tại sao lại muốn làm như vậy?”
Trì Ninh nhỏ giọng đáp: “Kỷ Tuyên nói… Anh sắp chết, tôi lo lắng.”
Lương Hành Dã lại im lặng thật lâu không lên tiếng, cho đến khi nếp gấp trên chăn bông từ từ xẹp xuống, hai chân Trì Ninh ngồi quỳ trên giường trở nên tê dại, vậy mà những ngón tay của Trì Ninh vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, mặc dù vết máu kia đã khô lại hoàn toàn.
“Lương Hành Dã.” Trì Ninh gọi anh.
Lương Hành Dã hơi quay đầu đi, Trì Ninh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh bị ánh sáng rọi lên, biểu tình mơ hồ không rõ.
Trì Ninh có chút khổ tâm: “Anh tức giận sao?”
Lương Hành Dã cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trở nên rất nhẹ: “Không có.”
“Không có tức giận,” Anh nói.