Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy


Chương 6


Lương Hành Dã gọi Chu Vân lại: “Mẹ, mẹ đợi một chút.”

Vừa nói anh vừa sải bước tới.

“Mẹ rửa tay đã, có chuyện gì chút nữa nói.” Chu Vân không nghĩ gì nhiều, đẩy cửa bước vào. Khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt bà chợt tê cứng.

Một cậu bé đang ngồi xổm trong phòng tắm, đôi chân trần, chiếc áo sơ mi vừa dài vừa rộng để lộ một mảng da nhẵn nhụi ở xương quai xanh và ngực. Cậu ta mặc quần áo của Lương Hành Dã, đang cúi xuống nhặt từng viên ngọc trai dưới đất.

Lúc cậu bé ngẩng đầu lên, Chu Vân nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, đó là vẻ đẹp vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, là một vẻ đẹp tỏa sáng mà bà chưa từng gặp qua.

Chu Vân sửng sốt một chốc, sau đó hoàn hồn trở lại, lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai?”

Một người lạ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý dò xét, Trì Ninh có chút luống cuống, nhìn thấy Lương Hành Dã xuất hiện ở cửa phòng tắm, cậu loạng choạng muốn chạy đến trốn sau lưng anh.

Trì Ninh ló nửa khuôn mặt ra nhìn Chu Vân. Vừa rồi Lương Hành Dã bảo cậu mặc quần vào, cậu không có quần, nhìn quanh phòng tắm một vòng, cậu chỉ thấy một chiếc quần đùi mà Lương Hành Dã đang treo trên giá.

Chiếc quần đùi hơi rộng, khi kéo lên đến thắt lưng, cậu vô tình làm đổ túi ngọc treo trên tường, ai ngờ mới nhặt được nửa túi thì một người lạ bỗng nhiên xuất hiện.

Lương Hành Dã đứng chắn trước mặt cậu, Trì Ninh cảm thấy an tâm không ít, đối diện với Chu Vân.

Chu Vân chỉ vào Trì Ninh, tay bà hơi run: “Lương Hành Dã, chuyện gì vậy?”

Lương Hành Dã giải thích: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, xu hướng tính dục của con bình thường.”

Ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng sẽ không tin, đầu óc Chu Vân ong ong, không kìm được tức giận: “Con chỉ có một phòng ngủ, cậu ta mặc quần áo của con, để chân trần, bây giờ còn trốn sau lưng con, con còn nói với mẹ xu hướng tính dục của mình bình thường?”

“Hôm qua con chê bai con gái nhà họ Lý, hôm nay con ghét bỏ con gái nhà họ Phó, nhìn ai cũng không vừa mắt là bởi vì cậu ta ư? ”

Lương Hành Dã chán ghét nhất là giọng điệu chất vấn này nhưng anh thật sự không thể giải thích nổi, đành nhịn lại tính tình của mình: “Lần này mẹ tới là muốn giải quyết chuyện của Hứa Tấn, giải quyết xong rồi thì đi sớm đi, con còn bận việc khác.”

Nhắc đến Hứa Tấn, Chu Vân bình tĩnh lại một chút. Nếu làm Lương Hành Dã khó chịu, nói không chừng Hứa Tấn sẽ gặp trắc trở. Bà hít một hơi thật sâu, muốn rời đi nhưng lại không nhấc chân lên được.

Trong ba người con của bà, Lương Hành Dã là người giỏi nhất. Bà không muốn anh đi chệch hướng, bây giờ nói không chừng vẫn còn kịp.

Bà không ngừng tự nhủ rằng Lương Hành Dã ăn mềm không ăn cứng, lời nói đến miệng vậy mà lại không thể kiềm chế được, biến thành mệnh lệnh cứng nhắc:

“Đưa cậu ta rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Con đã nói rằng đó là chuyện ngoài ý muốn.”

“Vậy thì con nói mẹ nghe ngoài ý muốn như thế nào? ”

Trì Ninh hiểu được câu hỏi của Chu Vân, trong lòng cậu vô cùng hoảng sợ, sợ rằng Lương Hành Dã sẽ tiết lộ thân phận của mình trước mặt người phụ nữ đang vốn rất thù hận này. Cậu kiễng chân lên, từ sau lưng vòng tay che miệng Lương Hành Dã lại.

Cậu dùng hai tay ôm chặt, ngực áp sát vào lưng Lương Hành Dã, cằm đặt lên vai anh trông vô cùng thân mật.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng tắm lặng đi trong giây lát.

Lương Hành Dã gỡ tay Trì Ninh ra, quay lại nhìn cậu. Trì Ninh mím chặt môi, trong ánh mắt đầy khẩn cầu.

Chu Vân nhìn thấy bọn họ như thế thì hai hàng chân mày cau lại, cao giọng: “Lương Hành Dã, nếu con muốn chơi thì có cả tá phụ nữ tự đổ vào con, con học ai sở thích bệnh hoạn như thế này hả, thân phận của con là gì? Đừng tự làm nhục chính mình, xử lý cậu ta ngay lập tức!”

Giọng điệu ra lệnh khiến Lương Hành Dã cau mày.

Chu Vân thấy anh cau mày lập tức không khống chế được cảm xúc, buột miệng nói: “Con muốn cứng đầu với mẹ đúng không? Hứa Tấn sẽ không như thế này đâu. Nó rất nghe lời mẹ nói, làm theo lời mẹ ngay, đừng để mẹ phải hối hận vì đã sinh … ”

Sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, kịp thời dừng lại, muốn mở miệng cứu vãn nhưng không nói nên lời.

Lương Hành Dã không có cách nào mở miệng, gỡ tay còn lại của Trì Ninh xuống. Trì Ninh nghĩ rằng Lương Hành Dã muốn vạch trần cậu, vô thức lùi lại một bước. Cậu không cẩn thận giẫm phải một viên ngọc lập tức trượt chân ngã ngửa ra sau, đập đầu vào tường, kêu lên một tiếng nặng nề.

Lương Hành Dã quay người lại muốn đỡ nhưng lại không đỡ kịp. Nhìn thấy ánh mắt Trì Ninh không còn rõ ràng, lảo đảo muốn ngã xuống đất, anh nhấc bổng cậu lên, nhìn Chu Vân, nói bằng giọng điệu bình đạm: “Mẹ không thể quản xu hướng tính dục của con được. Tính cách của con cũng như thế, về việc mẹ có hối hận hay không thì cũng đã quá muộn rồi.”

Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh, Trì Ninh cảm thấy thế giới trước mắt quay cuồng, túm lấy quần áo Lương Hành Dã muốn đứng lên, nhưng chân cậu lại mềm nhũn, cắm thẳng mặt về phía Chu Vân.

Chu Vân tay nhanh hơn não, tiến lên một bước đỡ lấy Trì Ninh.

Bà bước một bước lớn, cử chỉ nhanh nhẹn, thoạt nhìn giống như động tác tát vào mặt Trì Ninh. Lương Hành Dã chắn ngang, giữ eo Trì Ninh lại, dùng tay kia nắm lấy cổ tay bà, cười thành tiếng nói: “Mẹ đã biết cậu ta là người của con, lại còn dám động thủ với cậu ấy, mẹ muốn đánh vào mặt con sao?”

Khắp người Lương Hành Dã Với tỏa ra khí lạnh, sự phẫn nộ của Chu Vân tiêu tan hơn phân nửa, trong lòng cảm thấy vô cùng lúng túng: “Mẹ không …”

Lương Hành Dã bế Trì Ninh lên, tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Con muốn đưa cậu ta đến bệnh viện, không có thời gian giằng co những chuyện này với mẹ. Mẹ nhường đường một chút.”

Chu Vân do dự chốc lát, sau đó bước qua một bên. Khi Lương Hành Dã đi ngang qua bà, Chu Vân gọi anh lại, trong lời nói của bà tràn đầy tội lỗi: “A Dã, vừa nãy mẹ…”

Lương Hành Dã phảng phất như không nghe thấy, ôm Trì Ninh trong vòng tay của mình sải bước ra ngoài.

Ngoài choáng váng Trì Ninh còn cảm thấy rất đau. Cậu co người trong vòng tay của Lương Hành Dã thở hổn hển. Cho rằng mình sắp chết, nỗi bi thương trong lòng Trì Ninh lại dâng lên

Lúc ở biển đã bị bắt nạt, khi lên bờ cũng chẳng trải qua ngày nào an lành, anh trai thì vô tăm biệt tích, cuộc đời làm cá của cậu trước mắt sắp kết thúc, thậm chí còn không có con cá nào tiễn đưa cậu, chỉ còn lại Lương Hành Dã cậu vừa mới quen biết.

Xuất thần một lúc, Trì Ninh nhận ra rằng trên chân mình đang mặc một chiếc quần dài, không biết Lương Hành Dã muốn ôm mình đi đâu. Trong đầu Trì Ninh ngập tràn suy nghĩ về việc hậu sự của mình, sau cùng đều muốn được hội ngộ cùng anh trai, miệng cậu đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, cực kỳ vất vả phát ra tiếng: “Anh ơi… Anh ơi…”

Cậu không học được cách nói chuyện, phát âm vô cùng khó khăn, Lương Hành Dã không thể nghe rõ, anh càng tăng tốc độ di chuyển đến gara.

Tia ý thức cuối cùng của Trì Ninh dừng lại tại thời điểm Lương Hành Dã thắt dây an toàn. Cậu hốt hoảng nghĩ, Lương Hành Dã lại muốn vứt cậu xuống biển một lần nữa.

Khi Trì Ninh tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân không bị ngâm trong nước biển mà lại đang nằm trong một căn phòng xa lạ, trong tầm mắt toàn là màu trắng, khắp nơi tràn ngập mùi hương lạ lẫm.

Trì Ninh ngồi dậy, nhìn xung quanh không có ai ở đây. Cậu duỗi tay sờ sờ đầu mình, không còn choáng váng nữa nhưng vẫn còn đau.

Đây là đâu? Trì Ninh ôm chăn bông cuộn trong lòng.

Một lúc sau vẫn không thấy ai xuất hiện, Trì Ninh rời khỏi giường, đi tới cửa, hé ra một kẽ hở nhìn ra bên ngoài. Không thể nhìn rõ, cậu lại hé ra thêm chút nữa, thò đầu ra ngoài, nhìn về phía hành lang.

Cách đó không xa, Lương Hành Dã đang nghe điện thoại, Trì Ninh đẩy cửa ra đi về phía anh.

Trì Ninh đứng trước mặt Lương Hành Dã, kéo áo anh, muốn hỏi anh đây là chỗ nào.

Lương Hành Dã cúp điện thoại, cúi đầu nhìn Trì Ninh. Trì Ninh đang mặc quần áo của anh trông rất không vừa vặn, ống quần dài bị kéo trên mặt đất, che khuất nửa bàn chân.

Trì Ninh co ngón chân lại. Cậu không mang giày, đi chân trần bước xuống sàn đã không thoải mái, bị Lương Hành Dã nhìn chằm chằm lại càng không thoải mái hơn.

Mọi người trong hành lang đang đi qua đi lại, ánh mắt của họ thỉnh thoảng nhìn về phía này.

Lương Hành Dã nói: “Vào phòng đi.”

Lúc đó Trì Ninh đang đứng phía sau cho nên anh không nhìn thấy chân Trì Ninh giẫm phải viên ngọc. Anh cho rằng Trì Ninh té ngã vì bị anh đẩy tay ra, tâm trạng ngoại trừ tồi tệ còn có nên chịu trách nhiệm thì phải chịu trách nhiệm.

Cả hai quay lại, một bác sĩ với dáng vẻ bất phàm đi tới từ hành lang trước mặt, theo sau là bốn, năm người trông vô cùng oai nghiêm.

Vị bác sĩ dừng lại trước mặt Lương Hành Dã nhưng ánh mắt lại đặt trên người Trì Ninh, trên mặt mang theo nụ cười, nói đùa: “Yo, mày lấy đâu ra đậu ngọt nhỏ này thế hả?”

Bốn năm người phía sau cũng nhìn về phía Trì Ninh, hành lang bị bọn họ chặn lại, cảm giác vô cùng áp bách. Đây là lần đầu tiên Trì Ninh tiếp xúc với nhiều người như vậy, thực sự không quen cho nên lập tức nắm lấy quần áo của Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã định gỡ ra thì Trì Ninh lại gấp gáp giữ chặt. Trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo rất mất thể diện nên Lương Hành Dã đành phớt lờ, hỏi Kỷ Tuyên, “Tại sao mày lại ở đây?”

Kỷ Tuyên xua tay vài cái với vài người đằng sau, bảo bọn họ nhanh rời đi. Chờ bọn họ đi rồi, Kỷ Tuyên mở miệng cười, nói: “Tao nghe nói chủ tịch Lương ôm một người đến bệnh viện cho nên đến xem thử có gì tươi mới. ”

Lương Hành Dã không có tâm trạng đùa giỡn: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, tao thấy ngột ngạt quá.”

Kỷ Tuyên thu hồi ánh mắt đánh giá Trì Ninh, phất tay để bọn họ trở lại phòng bệnh.

Cả ba người trở lại phòng bệnh, Kỷ Tuyên rót một cốc nước cho Trì Ninh. Trì Ninh do dự vài giây, không nhận lấy, quay lại nhìn Lương Hành Dã.

“Nhìn nó làm gì?” Kỷ Tuyên cười nói, “Trà hoa cúc, giúp thanh nhiệt.”

Trì Ninh cầm lấy cốc nước, ngồi xuống trên ghế dựa để uống. Đây là dạng ghế xoay, do quán tính nên lúc Trì Ninh ngồi lên ghế bị tụt xuống, mặt Trì Ninh lộ vẻ hoảng sợ, nắm lấy tay vịn không dám động đậy, toàn bộ nước trong cốc văng tung tóe trên mặt đất.

Kỷ Tuyên bật cười, hỏi Lương Hành Dã: “Nhìn kiểu gì cũng giống tên ngốc vậy, người ở đâu thế?”

Lương Hành Dã cố định ghế dựa, thuận miệng nói: “Một người bà con dưới quê, cách đây mấy ngày đột ngột xuất hiện trước cửa nhà tao, bảo muốn nhờ tao chăm sóc.”

Kỷ Tuyên chống cằm, xúc động nói: “Mỗi người ở thôn của mày đều do Nữ Oa nắn thành à? Sau khi nắn xong lại còn đánh bóng loáng nữa chứ.”

“Đôi hoa tai này khá ngầu đấy nhỉ.” Kỷ Tuyên nghiêng người qua muốn xem xét kỹ hơn đôi bông tai ngọc trai của Trì Ninh.

Trì Ninh lập tức bịt tai lại, cảnh giác nhìn Kỷ Tuyên.

Kỷ Tuyên trêu chọc Trì Ninh mấy câu, sau đó quay sang nhìn Lương Hành Dã, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Mẹ mày mới liên lạc với tao.”

Lương Hành Dã và Kỷ Tuyên có mối quan hệ thân thiết, bọn họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Mười bảy, mười tám tuổi thời niên thiếu ngông cuồng, nghịch ngợm, bọn họ từng đua xe, cũng từng cùng nhau đánh đấm, mối quan hệ vẫn luôn rất tốt.

Gia đình Kỷ Tuyên có lý lịch cách mạng, lúc đó người nhà muốn hắn tham gia chính trị hoặc quân đội nhưng lại bị Kỷ Tuyên cự tuyệt, lén sửa lại nguyện vọng học y. Mẹ hắn than thở khóc lóc, nói học y khó thế nào, vất vả ra sao. Đi cùng Kỷ Tuyên là biết bao oán trách, mắng nhiếc, cay đắng, thật sự là mẹ nó khổ. Đây quả thật là khiêu chiến cực hạn của cơ thể, ngay cả chó còn không mệt đến như thế, nhưng hắn vẫn không hề chùn bước hay nhún nhường.

Điều này cũng dẫn đến mối quan hệ căng thẳng giữa Kỷ Tuyên và gia đình. Lần trước, Kỷ Tuyên phải giải phẫu suốt cả một ngày trời. Sau khi giải phẫu xong, hắn nằm la liệt trên hành lang, đúng lúc cha mẹ lại đến thăm, lại cãi nhau qua lại, mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Khi đó Lương Hành Dã đến khám vết thương ở chân của mình tình cờ bắt gặp cảnh này.

Nhà họ Lương và họ Kỷ thường xuyên họp mặt. Việc Kỷ Tuyên theo học ngành y bị hầu hết mọi người phản đối trong cuộc họp lần ấy. Chỉ có Lương Hành Dã đứng về phía Kỷ Tuyên, còn thay hắn ngăn chặn một số chỉ trích gay gắt. Cha mẹ của Kỷ Tuyên cũng coi như chứng kiến Lương Hành Dã lớn lên, ít nhiều cũng giữ lại mặt mũi cho anh, nhiều năm sau đó vẫn còn liên tiếp nể mặt.

Lương Hành Dã đưa bố mẹ Kỷ Tuyên từ bệnh viện về nhà, trò chuyện với họ trên đường đi, từ sở thích nghề nghiệp đến ý nghĩa cuộc sống, sau đó là quan hệ gia đình. Có lẽ cha mẹ Kỷ Tuyên gần như đã thông suốt vấn đề, khi ấy mới buông lỏng một chút.

Sau đó, Kỷ Tuyên liên lạc với Lương Hành Dã, nói rằng bản thân chiến đấu anh dũng lâu như vậy cũng vô ích, vậy mà bố mẹ hắn lại nhượng bộ vì những lời nói của Lương Hành Dã, hơn nữa lại còn thổi phồng Lương Hành Dã lên trời.

Kỷ Tuyên cứ luyên thuyên mãi về việc ông trời đã đối xử bất công với hắn như thế nào trong suốt thời gian dài, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Lương Hành Dã, mày con mẹ nó đúng là anh em ruột của tao.”

Hắn coi Lương Hành Dã như anh em ruột thịt, luôn có mối quan hệ tốt đẹp với cha mẹ của Lương Hành Dã. Ngay khi Lương Hành Dã bế Trì Ninh vào bệnh viện, Chu Vân đã liên lạc với hắn, nhờ hắn hỏi thăm giúp tình hình, nhân tiện kiểm tra lai lịch của Trì Ninh.

Bà con họ hàng ở quê nhà mà lại đến nhờ cậy hắn kiểm tra lai lịch? Kỷ Tuyên không tin, nếu Lương Hành Dã thích làm từ thiện như vậy, trong nhà anh hẳn là đã biến thành chỗ lánh nạn luôn rồi. Nhưng về mặt tình cảm, hắn thực sự không nghe thấy Lương Hành Dã đề cập đến.

Hắn nói: “Hành Dã, tao sẽ giúp mày che giấu chuyện này, mày có thể cho tao biết mối quan hệ giữa đậu ngọt nhỏ này với mày là gì không?”

Mối quan hệ gì ư? Lương Hành Dã liếc nhìn Trì Ninh đang ngồi trên ghế nghịch cốc nước rồi cười lớn: “Không cần phải che giấu, đó là cục cưng trong lòng tao.”

Anh hạ thấp giọng nói, gằn từng chữ một, uốn lưỡi nhấn mạnh chữ “cưng”, Kỷ Tuyên nghe thấy thế lập tức giật mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN