Giang Hoài lúc đầu nghe thấy giọng nói của bà cũng không có cảm giác gì.
Cho đến khi giọng nói của Giang Kỳ Dân xuất hiện bên kia, nhỏ giọng nói của mình xuống và thúc giục: ” Bà nói nhảm gì đó, hỏi là được rồi.”
Giang Hoài cầm điện thoại muốn cúp máy.
Thấy cậu không nói gì, Giang phu nhân cười một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn hỏi xem gần đây con và Lục tiên sinh ở chung như thế nào?”
Giang Hoài nói: “Cũng tốt”
Giang phu nhân cũng nhận ra sự hờ hững của cậu nhưng vừa vặn có chồng ở bên cạnh thúc giục, bà chỉ có thể cắn răng nói tiếp: “Cũng tốt, có gì không ổn không?”
Giang Kỳ Dân hạ giọng: “Bà không thể ngừng nói nhảm phải không!”
Giang Hoài dừng một chút, lập tức cúp điện thoại.
Những người ở bên kia cũng chết lặng. Vài phút sau, họ gọi lại, lần này người đầu dây bên kia đổi thành Giang Kỳ Dân.
Lời nói của Giang Kỳ Dân tương đối mạnh mẽ.
Đối với đứa con trai này, ông cho rằng mình đã cho đi tất cả những gì có thể nên không cẩn thận như Giang phu nhân.
——Rõ ràng, ông không hề cảm thấy việc đem con đi liên hôn để duy trì lợi ích của bản thân là một sự phản bội.
“Nhìn bộ dáng mày bây giờ như thế nào, làm sao có thể cúp điện thoại của mẹ mày?”
Giang Hoài sững người.
Cậu phản ứng và cảm thấy rằng Giang Kỳ Dân đã đúng.
Vì vậy, cậu cũng cúp điện thoại của Giang Kỳ Dân.
Bây giờ tất cả đều đối xử bình đẳng.
Giang Kỳ Dân & Giang phu nhân:…
Bên kia* có vẻ rất vội, liên tục gọi điện thoại cho cậu, một lúc lâu sau Giang Hoài mới bắt máy, nghe thấy giọng điệu dịu dàng của Giang Kỳ Dân.
(*Trong gốc tác giả là để Giang Hoài. Mà mình nghĩ chỗ này là Giang gia ms đúng vs vế sau.)
“Cha không có ý gì khác ” Giang Kỳ Dân nói, “Chỉ là muốn hỏi thăm con và Lục tiên sinh như thế nào rồi khi nào hai người định sinh em bé.”
Giang Hoài lại sững người.
Và lại cúp điện thoại.
Lần này, Giang Kỳ Dân cuối cùng cũng im lặng.
Đời trước, cho dù Giang Hoài bệnh chết ở Đào gia, Giang Kỳ Dân cũng chưa từng để cậu về nhà.
Giang Hoài đã nghĩ đến việc họ nói dối với cậu rằng mình có thể có con — có lẽ đó chỉ là lời nói dối của Giang Kỳ Dân vì lợi ích, và nói dối để có nhiều lợi ích hơn.
Cậu đã được Lục Vô Túy phổ cập khoa học rồi, nam và nữ có kết cấu khác nhau.
Mặc dù cậu và Lục Vô Túy có nhiều quan điểm khác nhau, nhưng họ có cùng quan điểm về vấn đề này.
Và lý do tại sao Giang Hoài có thể chấp nhận cách nói của Lục Vô Túy nhanh như vậy.
Có thể trong sâu thẳm trái tim, cậu vẫn khao khát được làm một người bình thường.
Vì vậy, khi Lục Vô Túy dạy cậu sự khác biệt về sin.h lý giữa nam và nữ bằng tranh vẽ, cậu gần như ngay lập tức quay sang Lục Vô Túy mà không có lý do.
*
Bệnh của Lục lão phu nhân qua một tháng đã khỏi.
Nói là khỏi, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân thể bà không còn tốt như trước.
Vì lần bệnh này của bà, nhiều người trong Lục gia đều đổ dồn sự chú ý vào Lục Vô Túy
Chủ yếu là nhìn chằm chằm vào động tĩnh của con cái hắn.
Bất kể là nhận con nuôi hay tìm một người mang thai hộ- chỉ cần bên hắn có bất kỳ động tĩnh nào, tài sản của Lục gia rất có thể sẽ rơi vào túi hắn.
Rất nhiều người ngo ngoe rục rịch, có ý đồ làm gì đó.
Tuy nhiên, điều mà Lục gia muốn là ngăn cản Lục Vô Túy có con.
Suy nghĩ của Giang gia lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của họ.
Vốn dĩ bọn họ cũng không có cực lực thúc giục Giang Hoài, bởi vì nước trong Lục gia quá sâu, hiện tại lại có một đứa con, căn bản trói không được một người đàn ông.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lục phu nhân đã nói, chỉ cần Giang Hoài sinh con cho Lục gia bọn họ…
Giang gia cũng sẽ nối gót đứa trẻ này để hưởng vinh quang do đại thụ trăm tuổi này mang lại.
Nói về lâu dài, chờ sau khi Lục Vô Túy thoái vị, ai sẽ là người thượng vị? Khẳng định là con của hắn.
Mà Giang gia chính là nhà mẹ của con Lục Vô Túy!
Tâm tư của những người ở cả hai bên đang lung lay.
*
Khi thần kinh của mọi người đang căng thẳng, Giang Hoài và Lục Vô Túy lại bước vào trạng thái bình yên.
Biết Lục lão phu nhân không sao, Giang Hoài cuối cùng cũng buông bỏ được trái tim treo cao nhiều ngày của mình.
Xung quanh họ không có gì phải lo lắng, thỏa thuận mà họ đã gác lại từ lâu cuối cùng cũng có thể nói về nó.
Buổi tối, Giang Hoài cùng Lục Vô Túy ngồi ở trên giường.
Bàn giường của Giang Hoài đã được Lục Vô Túy lấy ra, và những con búp bê cũng được đặt trên đó.
Với vẻ mặt bình tĩnh, Lục Vô Túy đặt tờ giấy mà hắn đã in ở công ty trước mặt Giang Hoài.
“Cậu có nhớ là mình nợ tiền một cái bình hoa của tôi không?”
Giang Hoài không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, nhất thời căng thẳng: “Tôi đang tiết kiệm tiền…”
“Tôi hiện tại không yêu cầu cậu trả lại, ” đầu ngón tay Lục Vô Túy gõ gõ mặt bàn, “Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, tôi cần phải tính cho cậu một khoản nợ.”
Giang Hoài sửng sốt một chút, sau đó trở nên không vui, “Tại sao lại thêm vào?”
“Thứ này,” Lục Vô Túy cũng không biết từ đâu mà móc ra mấy mảnh nhỏ đặt trước mặt Giang Hoài, ” Cậu có ấn tượng gì không?”
Giang Hoài:…
Cậu thật sự có ấn tượng.
Khi đó cậu vừa mới chuyển đến Lục gia, còn chưa cùng Lục Vô Túy ở chung.
Trong khi trồng hoa trên ban công, đã làm vỡ một cái chậu hoa… Sau đó giấu nó vào đất của những cái chậu khác.
Giang Hoài có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt Lục Vô Túy, liếc nhìn hai bên.
Một ánh mắt muốn phủ nhận nhưng không được.
Một nụ cười thoáng qua khóe miệng Lục Vô Túy, sau đó biến mất, trầm giọng nói: “Xem hợp đồng.”
Giang Hoài dong dài mở hợp đồng.
Hợp đồng không bổ sung quá nhiều nội dung.
Nhưng có một điều.
Trong thời gian tiếp tục cuộc hôn nhân của họ, để đảm bảo sự sạch sẽ và ngăn nắp của chiếc giường, số tiền từ chiếc bình mà cậu làm vỡ đã được dùng làm phần thưởng cho cậu.
Ví dụ, nếu Giang Hoài không ăn trên giường trong ba ngày liên tiếp, thì khoản nợ một vạn nhân dân của cậu có thể được miễn trừ.
Duy trì trong sáu ngày, miễn ba vạn nhân dân tệ và miễn bảy vạn nhân dân tệ trong vòng mười hai ngày.
Lấy ba ngày cộng dồn lên, số ngày càng dài, thì sẽ nhận càng nhiều phần thưởng.
Suy nghĩ nhỏ của Giang Hoài thực sự bị Lục Vô Túy thao túng.
Hai mắt sáng lên ngay lập tức.
Theo quan điểm của cậu, điều khoản này không gây hại cho mình mà chỉ có lợi.
Không phải chỉ cần đảm bảo giường ngủ sạch sẽ ngăn nắp sao?
Cậu nghĩ giường bây giờ khá gọn gàng, sạch sẽ.
Mà đối với Lục Vô Túy, nếu hắn có thể bỏ ra số tiền nhỏ này để giải quyết vấn đề nhỏ của Giang Hoài, thì nó hoàn toàn xứng đáng.
“Tôi quên nói,” Lục Vô Túy lại nói, “Tiêu chuẩn giữ giường sạch sẽ ngăn nắp là dựa trên tiêu chuẩn của tôi, nếu cảm thấy không tốt, vậy tôi sẽ không tính.”
Giang Hoài sững người một lúc.
Từng có lần bị cậu chơi chữ, thì Lục Vô Túy làm sao có thể để cậu lợi dụng lần hai?
“Nhưng mà…” Giang Hoài do dự một chút.
Nhưng Lục Vô Túy không quá thích những chuyện cậu làm trên giường!
Lục Vô Túy vẫn không nhúc nhích.
Giang Hoài nghĩ mình có thể sẽ không ở trong Lục gia lâu, chỉ còn vài tháng nữa nên đành chịu.
Kiên quyết gật đầu.
Hai bên đã đạt được sự đồng thuận về bản hợp đồng mới này.
Sau khi ký xong, khóe miệng Lục Vô Túy hơi cong lên, chậm rãi dựa vào trên giường, “Mấy con thú bông này…”
Giang Hoài nói: “Tôi mang đi!”
Lục Vô Túy dựa vào đầu giường và không cần tốn nhiều sức mà thành công khiến Giang Hoài đem mấy con thú bông dọn đi.
——Đây có lẽ là trận chiến giường ngủ giữa hắn và Giang Hoài, mà có lẽ là chiến thắng thoải mái và dễ chịu nhất.
Không chỉ vậy, trước khi đi ngủ, Giang Hoài còn phủi khăn trải giường, cố gắng làm cho chúng sạch sẽ như mới.
Lục Vô Túy giả vờ bất đắc dĩ gật đầu, “Cũng tốt”
Giang Hoài thăm dò: “Vậy hôm nay…”
“Tính cho cậu, trừ một vạn,” Lục Vô Túy nói, “Ngủ đi.”
Giang Hoài trở nên vui vẻ, thậm chí còn chủ động tắt đèn.
Ngày thường còn chưa bao giờ thấy cậu ân cần như vậy.
Trong bóng tối, Lục Vô Túy nhắm mắt lại, giấu đi ý cười.
*
Vài ngày sau, Giang phu nhân đến gặp Giang Hoài.
Trên thực tế, từ khi Giang Hoài gả vào Lục gia, cậu cùng Giang gia tiếp xúc rất ít.
Cuộc điện thoại cuối cùng là một trong số ít lần họ quan tâm đến Giang Hoài.
Mặc dù mục đích của họ không phải là quan tâm đến Giang Hoài.
Lần này Giang phu nhân tới một mình, phỏng chừng Giang Kỳ Dân biết mình không hòa hợp với con trai nên dứt khoát không đi cùng.
Thật trùng hợp, Lục Vô Túy cũng ở nhà.
Giang Hoài không ngờ bà lại đến, cậu còn đang vẽ tranh.
Đầu tiên cậu nghe thấy tiếng chuông cửa, sau đó quản gia bước vào và thì thầm điều gì đó với Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài nói: “Mẹ cậu tới rồi.”
Giang Hoài chớp chớp mắt, tay cầm cọ dừng lại, thật lâu sau mới “Ồ” một tiếng.
Lục Vô Túy cảm thấy thái độ của cậu có chút kỳ quái.
Trước đó khi dự tiệc đính hôn, hắn nhìn nguyên gia đình này, thoạt nhìn không giống một gia đình bình thường.
Tất nhiên, trong vòng tròn của họ, những gia đình không bình thường mới là tiêu chuẩn.
Khi đó hắn còn nghi ngờ Giang Hoài cố ý tiếp cận mình nên không để ý lắm — nhưng bây giờ hắn càng phải chú ý hơn.
Sau khi Giang phu nhân được mời vào, thái độ của Giang Hoài càng trở nên kỳ lạ.
Khi Giang phu nhân nhìn thấy Lục Vô Túy, vẻ mặt của bà ấy rõ ràng là đông cứng lại, sau đó bà ấy chào đón Lục Vô Túy bằng một nụ cười có phần nịnh nọt.
Không giống như thái độ mà mẹ vợ hay trưởng bối nên có.
Thật ra điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao cũng có rất nhiều người sợ Lục Vô Túy.
Sau khi quản gia phục vụ trà cho Giang phu nhân, Lục Vô Túy cũng đứng dậy và nói: “Hai người có cần nói chuyện riêng không?”
Giang phu nhân gật đầu với thái độ cực kỳ thận trọng, muốn nói điều gì đó tốt đẹp trước mặt Lục Vô Túy, nhưng Lục Vô Túy đã quay đầu bỏ đi.
Sau khi còn lại hai người, Giang Hoài đặt bút vẽ xuống.
Cậu không nhìn Giang phu nhân, “Sao đột nhiên người lại tới đây?”
Giang phu nhân đột nhiên tiến lên, nắm lấy tay cậu, “Điềm Điềm, sao con không nghe điện thoại?”
Giang Hoài muốn thoát khỏi tay bà, nhưng cậu không làm thế.
“Là mẹ ép con quá sao?” Giang phu nhân xin lỗi, “Mẹ không cố ý, không chỉ có mẹ, ba của con cũng rất lo lắng…”
Giang Hoài cúi đầu, không muốn nói.
Giang phu nhân thì thào: “Điềm Điềm, bụng con có động tĩnh gì không?”
Giang phu nhân trước đây khéo léo hơn.
Gần đây, Giang Kỳ Dân có thể là đã thúc giục bà rất nhiều, dần dần cháy nhà mới lòi mặt chuột, mỗi lúc càng ép sát hơn.
Thấy cậu không trả lời, Giang phu nhân lo lắng, thậm chí còn đưa tay sờ sờ bụng Giang Hoài.
Giang Hoài không có phản ứng, sửng sốt một lát.
Giang phu nhân không dám dùng sức, dù sao nếu cậu thật sự mang thai, đứa trẻ trong bụng còn quý hơn bà rất nhiều.
Bà giả vờ dịu dàng: ” Ở đây của con có thấy khó chịu không? Gần đây có muốn ăn món gì lạ không?”
Giang Hoài không kìm được, muốn đẩy tay bà.
Lúc này, Lục Vô Túy đứng ở bậc thang, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm: “Giang phu nhân, người làm sao vậy?”
Giang phu nhân giật mình, vội buông tay ra.
Lục Vô Túy vài bước đi xuống lầu, giữ chặt Giang Hoài ở phía sau mình.
Tư thế giằng có của ba người lúc này, nếu có người không biết ở đây, còn tưởng rằng hắn và Giang Hoài mới là người một nhà.