Tuần trăng mật tạm thời bị hoãn lại một tuần vì công ty của Lục Vô Túy quá bận rộn nên trong tuần này hai người ở nhà không đi đâu cả.
Từ sau hôn lễ, độ nổi tiếng của Giang Hoài trên mạng tăng lên đáng kể, các nhà quảng cáo cũng tìm đến cậu để làm đại ngôn.
Cả nhẫn cưới lẫn quảng cáo quần áo đều không phải là những quảng cáo gây phẫn nộ nhất.
Điều phẫn nộ nhất là việc một cửa hàng váy cưới đến tìm cậu làm đại ngôn!
Giang Hoài nghĩ đến tin nhắn đó, soi gương, phát hiện đường nét trên mặt quả thực có chút mềm mại, nhưng lại không có cảm giác giống nữ.
Cậu chỉ cảm thấy những người này thật kỳ cục.
Và không chỉ riêng nhà quảng cáo này, còn có rất nhiều tin nhắn gọi cậu là vợ Giang Hoài.
Giang Hoài cảm thấy phụ nữ rất đẹp, nhưng nếu xét về bản thân, gu thẩm mỹ của riêng cậu chính là mong mình trở nên “nam tính” hơn.
Loại đàn ông này có nghĩa là đường nét trên khuôn mặt có thể cứng rắn hơn, giống như Lục Vô Túy, vừa phải là được.
Nhắc mới nhớ, Lục Vô Túy khá hợp với thẩm mỹ của cậu.
Lục Vô Túy thường ngày hay ôm cậu ngủ, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu cứ ở trong phòng tắm không chịu ra ngoài, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột.
Đương nhiên, cho dù hắn có sốt ruột, người khác cũng sẽ không dễ dàng nhìn ra, sắc mặt hắn rất bình tĩnh.
Khi mở cửa, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Giang Hoài cầm bút, khoa tay múa chân trước gương.
Lục Vô Túy dừng lại.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Giang Hoài rút nắp bút đánh dấu ra, chuẩn bị vẽ lên mặt mình.
Trong chớp nhoáng, Lục Vô Túy chợt nhớ tới có lần Giang Hoài không ngần ngại bôi đen mặt mình để chứng minh mình là “đàn ông”.
Không phải chỉ như thế thôi sao!
Lục Vô Túy tiến lên, ôm lấy eo Giang Hoài, cầm lấy cây bút trong tay cậu, nhướng mày nhìn cậu: “Em đang làm gì vậy?”
Giang Hoài nhìn thấy hắn, mím môi nói: “Em đang vẽ râu cho mình.”
Lục Vô Túy không cần hỏi thêm gì nữa, nhìn điện thoại di động bên cạnh liền biết cậu đã đọc được một số bình luận không nên đọc.
Những người nổi tiếng trên mạng chắc chắn sẽ nhận được một số bình luận không hay, điều này là bình thường.
Lục Vô Túy không muốn cậu trải qua chuyện này, nhưng vì Giang Hoài đã nổi tiếng, thời gian không thể quay ngược lại, cho nên hắn ý thức được nên quan sát trạng thái của Giang Hoài.
Thấy Giang Hoài mấy ngày nay trạng thái rất tốt, cũng không có để ý nhiều, dù sao lúc Giang Hoài mang thai, cậu vẫn đến lớp, học tập rất chăm chỉ.
Giang Hoài có khả năng phục hồi rất mạnh mẽ.
Lục Vô Túy thầm nghĩ, có lẽ mình đã thả lỏng quá lâu, đột nhiên lại gặp phải những chuyện này, tâm lý vẫn chưa điều chỉnh được.
Nhưng không sao cả, hắn đối mặt với chuyện quỷ quái này rất dễ dàng.
——Một giây tiếp theo, Lục Vô Túy bị chính mình tát vào mặt.
Hắn đen mặt nhìn những bình luận “vợ” trên màn hình, chế nhạo: “Vợ nhà bọn họ đâu? Ngày ngày cũng gọi vợ người khác là vợ à?”
Giang Hoài: “…”
Ngay sau đó, sắc mặt Lục Vô Túy lại sáng lên, ý vị thâm trường nói: “Váy cưới…”
Sự chú ý của hai người lại hoàn toàn bị đảo lộn.
Giang Hoài không hề cảm thấy được an ủi chút nào, muốn lấy lại bút đánh dấu trong tay Lục Vô Túy, nhưng Lục Vô Túy hơi giơ tay lên, căn bản không thể với tới.
Lục Vô Túy ôm chặt cậu, ném cây bút sang một bên.
Hắn mổ lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Giang Hoài, dỗ dành: “Bọn họ thích gọi em như vậy, cũng là vì thích em, thích đến mức không biết gọi em như thế nào mới là thân mật. Không phải vì em nữ tính đâu.”
Giang Hoài được hắn vuốt lông, phản ứng một lúc mới gật đầu.
Sau đó cậu mới nhận ra có gì đó không ổn, “Nhưng váy cưới…”
“Có thể là bọn họ cho rằng hình tượng của em phù hợp hơn với sản phẩm của họ,” Lục Vô Túy nói, “Trên thế giới này không ai quy định phụ nữ nên mặc gì, đàn ông nên mặc gì. Nếu em nhìn vào câu thương hiệu của hãng đó, họ viết “phá vỡ quy tắc.”.”
Giang Hoài làm theo lời chỉ dẫn của Lục Vô Túy, nhìn thấy trang chủ do Lục Vô Túy mở ra.
Quả nhiên, trong bài đăng được ghim trên đầu của thương hiệu này có một câu: Không ai có thể định nghĩa bạn, hãy phá vỡ quy tắc.
Kéo xuống chút nữa sẽ thấy quảng cáo của thương hiệu này đã được quay cách đây rất lâu.
Trên phần mềm xã hội mà họ đang sử dụng, những bài đăng phổ biến nhất sẽ chiếm vị trí nổi bật nhất, trừ khi tác giả tự ghim lên trên cùng.
Như vậy bài đầu tiên sau khi vào sẽ là bài viết được ghim, còn bài thứ 2 sẽ là bài được nhiều người xem nhất.
Là bộ sưu tập mới của bọn họ, một bộ váy tây trang, chiếc váy này có hàng chục ngàn lượt chuyển phát.
Thiết kế của váy chắc chắn là đẹp.
Nhưng sở dĩ họ có nhiều lượt xem như vậy là vì họ không thuê người mẫu nữ mà ngược lại, người mặc chiếc váy này là một người mẫu nam cao ráo, thân hình săn chắc, cơ bụng rõ ràng và chiều cao hơn 1,8 mét.
Khi chiếc váy này mặc vào người, không những không có cảm giác lạc lõng mà thậm chí còn có một bầu không khí rất mạnh mẽ, khiến tim người ta đập loạn xạ.
Nếu trong quảng cáo không ghi rõ ràng rằng anh ta đang mặc váy.
Ước tính sẽ có nhiều người phải mất một thời gian mới nhìn ra được
Nhưng có lẽ đúng như vậy, thương hiệu cảm thấy rằng các ranh giới chưa được phá vỡ hoàn toàn.
Không lâu sau, các bộ sưu tập tây trang và váy khác cũng được ra mắt, có người mẫu nữ mặc tây trang, có người mẫu nam với vẻ ngoài giống nữ mặc váy, đủ kiểu mix match.
Không có vấn đề “loại người nào nên mặc loại quần áo nào”.
Chỉ có “bất cứ ai cũng có thể mặc bất cứ thứ gì họ muốn”.
Điều này khiến Giang Hoài bất ngờ.
Lục Vô Túy hỏi cậu: “Em còn muốn vẽ râu lên mặt nữa không?”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra, nếu phụ nữ có thể để râu thì có thể sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn để râu. Vậy nếu em vẽ râu lên mặt, hành vi này chẳng phải khá ‘nữ tính’ sao? “
Giang Hoài bị Lục Vô Túy ôm, một lát sau, cậu hôn lên miệng Lục Vô Túy một cái.
Lỗ tai của Lục Vô Túy đỏ bừng, đôi mắt tối sầm.
Hắn thỉnh thoảng cũng bị Giang Hoài tán tỉnh, lần nào cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng khi hắn vội vàng bế Giang Hoài ra ngoài đặt lên giường thì người đàn ông từ trong lòng hắn lăn ra, lăn sang bên kia.
Lục Vô Túy: “…Giang Điềm Điềm!”
Giang Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ lướt di động.
Như tìm được kho báu, cậu lướt qua bài đăng của thương hiệu và tìm thấy rất nhiều điều hay trong đó.
Là người sáng tạo nghệ thuật, điều nhạy cảm nhất chính là “ đẹp”.
Vẻ đẹp của thiên nhiên, động vật, con người và thậm chí cả vẻ đẹp của ngôn từ có thể khơi dậy mong muốn sáng tạo của họ, và Giang cũng đã phát hiện ra vẻ đẹp “phá vỡ quy tắc” đó từ video này.
Giang Hoài gần như không ngủ không nghỉ, thức đến sáng để xem video của họ.
Sau khi nhớ tới Lục Vô Túy có cuộc sống hôn nhân thất bại, hắn đã ôm cậu ngủ say, nửa đêm tỉnh dậy, chính hắn là người cưỡ.ng bức tịch thu điện thoại di động của Giang Hoài.
Tuy nhiên, khi hắn thức dậy vào buổi sáng và đi làm.
Mép áo của hắn bị Giang Hoài nắm lấy, ngẩng đầu lên nói với hắn: “Chồng ơi, em muốn hợp tác với bọn họ.”
Lục Vô Túy sao có thể không đồng ý với Giang Hoài?
Thế là không lâu sau, Giang Hoài thuận lợi nhận bộ quần áo từ thương hiệu và quay quảng cáo thành công.
Tuần trăng mật của họ bị hoãn lại vài ngày.
Nhưng tin tốt là do Lục Vô Húc đã làm việc chăm chỉ trong những ngày bị hoãn lại này nên tuần trăng mật của họ có thể kéo dài lâu hơn một chút.
Điều khiến Lục Vô Túy vui mừng nhất chính là.
——Cuối cùng hắn cũng có thể độc chiếm Giang Hoài trong hơn một tháng.
Không có con trai, không việc làm, chỉ có hai người họ.
Nhưng điều mà Gianh Hoài không ngờ là Trân tỷ lại biết được việc cậu chụp ảnh quảng cáo váy cưới, hai đêm trước khi rời đi, Trân tỷ đã gọi điện cho cậu để khóc lóc.
“Hết rồi, không còn tình yêu nữa, chúng ta có còn là bạn tốt hay không? Cậu mặc váy cưới do người khác thiết kế, lại không mặc váy cưới do chị đây thiết kế?”
Loại chuyện này cũng không phải bí mật, hợp đồng cũng không bắt buộc giữ bí mật, hơn nữa Trân tỷ là người trong vòng, biết cũng là chuyện bình thường.
Giang Hoài quả thực là nhất thời bị thuyết phục thay đổi chủ ý.
Vì vậy cậu cảm thấy có chút áy náy với Trân tỷ, để bù đắp cậu nhanh chóng nói: “Vậy em cũng sẽ mặc quần áo của chị chụp quảng cáo nhé?”
“Quảng cáo đã quay rồi, đừng có lừa chị đây nhá!” Trân tỷ nói.
Giang Hoài bối rối muốn cầu cứu Lục Vô Túy bên cạnh giúp đỡ, nhưng Lục Vô Túy đang xử lý công việc, thương mà không giúp được gì.
Cậu nói, “Vậy em có thể xin lỗi chị được không?”
Bất cứ ai bị Giang Hoài cầu xin nhẹ nhàng như vậy sẽ không thể căng quá lâu.
Trân tỷ thì không cần phải nói, lần đầu tiên gặp đã bị khuôn mặt của Giang Hoài mê hoặc, cô đã mất bình tĩnh còn bị mắc kẹt trước những lời của cậu
Một lúc lâu sau, mới ho một tiếng và nói: “Chị chấp nhận lời xin lỗi. Hành động của cậu không phải cũng nên thể hiện chút biểu cảm sao?”
Giang Hoài cảm thấy có lý.
Đầu tiên là cậu gật đầu trước – sau khi gật đầu, mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình nên nói: “Được.”
“Rất đơn giản,” Trân tỷ cười “hehe” nói, “Một lát nữa chị sẽ gửi váy cưới cho em rồi mặc nó trước mặt chồng em.”
Giang Hoài cũng cảm thấy rất đơn giản, đơn giản nói: “Được.”
Lúc này, cậu còn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Tuần trăng mật bắt đầu vào ngày hôm đó, Giang Hoài và Lục Vô Túy cùng nhau lên máy bay, trước khi rời nhà còn ôm hôn Lục Tử Mậu mấy cái.
Lục Tử Mậu mặc dù không muốn bỏ cuộc, nhưng tính cách của bé cũng không giống với những đứa trẻ bình thường, bình tĩnh nói: “Ba, cha, con đang đợi hai người về.”
Trên thực tế, đôi mắt của bé đã bí mật đỏ lên.
Giang Hoài ôm bé vào lòng nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi Lục Vô Túy ho khan nhắc nhở bọn họ đã hết thời gian, cảnh tượng “phụ tử từ hiếu” mới đột ngột kết thúc.
Sau khi lên máy bay, mắt thường cũng nhìn ra Lục Vô Túy đang vui mừng.
Vừa mới lên máy bay, hắn đã hôn Giang Hoài mấy lần, sau khi xuống máy bay, hai người được đón về khách sạn.
Mông còn chưa ngồi nóng.
Giang Hoài đã nhận được thông báo từ khách sạn, nói rằng hàng của cậu đang ở đây, vài phút nữa sẽ được giao tới cho cậu.
Sau khi được giao đến, đó là một món hàng chuyển phát nhanh khổng lồ.
Lục Vô Túy có chút không hiểu: “Đây là cái gì?”
Giang Hoài đã không phòng bị và xé băng dính trên đó – rồi đóng sầm lại.
Cậu nhớ tới cuộc gọi hai ngày trước với Trân tỷ.
Còn có điều kiện kia – cho Lục Vô Túy nhìn cậu đang mặc gì và nhờ Lục Vô Túy chụp ảnh.
Vấn đề là người thiết kế ra trang phục này, sao lại không đứng đắn như vậy?!