Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!
Chương 3: Yêu từ cái nhìn đầu tiên???
Cũng như mọi ngày 6h30′ trong khi tất cả mọi người đều chuẩn bị cho buổi khai giảng đầu tiên ở trường mới thì nó còn cuộn trong chăn ngủ ngon lành
30′ trước
“Reng rengggg….” đồng hồ báo thức của nó đổ chuông. Sau một vài giây nó bật đậy tắt cái đồng hồ ôm mặt một lúc rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Nó có bao giờ bỏ được cái bệnh ” yêu ngủ” đâu mà. Lúc nào cũng bị mẹ nó cho một trận vào mỗi sáng sớm. Nhưng khổ nổi nó chưa bao giờ thay đổi được điều đó. Với nó ngủ là hạnh phúc nhất trên đời. Vì vậy thà đi học muộn chứ nó không dậy sớm.
15′ trước
– Đan à… đậy chuẩn bị đi bà. Sắp muộn rồi kìa_ Thu Hà lay lay người nó.
– Lúc nào 6h30 gọi tôi đi. Bây giờ tôi chưa muốn dậy. Tôi muốn ngủ…😴😴😴😴😴
Và rồi lại quay lại vào ngủ tiếp.
Và bây giờ…
– Linhhhh Đannnnn…. bà có dậy không? Tụi tôi đi hết bây giờ_ Yến Anh dưới này phát loa hét
– Đi trước đi tôi đi sau 😴😴😴😴😴
Rồi nó lại quay vào ngủ. Tụi kia lắc đầu ngán ngầm rồi đi trước nó
Buổi khai giảng bắt đầu lúc 7h15′ hiện tại còn 30′ nữa.
Đúng như tính toán trong lúc ngủ, 5′ sau nó tỉnh dậy. Nó đếm còn dư thừa thời gian để đến trường cơ mà. Nhanh chóng vào VSCN thay đồng phục, chân đi giày thể thao biti’r hunter. Tóc cột cao bỏ mái thưa. Nó bỏ điện thoại vào balo rồi chạy ra khỏi phòng và khóa cửa. Ung dung thong thả đi vào trường.
Nhận ra sự trang trọng của buổi lễ khai giảng, nó vừa đi vừa ngắm mà không biết mình đang là trung tâm của mọi ánh nhìn với nhiều lời bình luận.
Nhận ra sự bất thường, nó ngẩn mặt nhìn, hiện tại nó đang đi trên con đường thẳng tắp vào tòa nhà đối diện hai bên là hai hàng người xếp dài đang nhìn nó. Nó thắc mắc, vô cùng thắc mắc ” Chuyện gì vại”. Tự nhiên nó thấy ngại quá cứ biến nó như sinh vật lạ không bằng. Nó thấy quãng đường đi vào lớp xa hơn bao giờ hết. Cúi đầu chạy cho nhanh để vào lớp, hiện tại mặt nó đỏ ửng lên rồi.
“Bộp”. Nó đang chạy thì lao đầu vào thứ gì đó à mà đúng hơn là ai đó làm nó lùi lại phía sau. Đưa tay xoa đầu, nó ngẩng mặt lên nhìn.
” OMG…. Đẹp trai quớ😍😍😍”
Nó hiện tại đơ toàn tập đơ từ trên xuống dưới không nói nên lời. Nó nhìn người ta bằng đôi mắt long lanh. Là trai đẹp đấy, soái ca sơ mi trắng luôn. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mà tóm lại là vô cùng đẹp trai, đẹp không góc chết, đẹp hoàn hảo từng mm không chê vào đâu được. Dáng chuẩn không cần chỉnh cao hơn nó cả cái đầu lại còn trắng nữa. Hiccc.. giết nó đi cho rồi. ” Không biết là hàn hay trung nhỉ cơ mà hơi tây tây ý. Không viết bao nhiêu tuổi nhỉ? Đẹp trai thế này liệu có dao kéo không nhỉ??? Có bạn gái chưa nhỉ? Học giỏi không nhỉ? Thế này thì chắc men lắm rồi…”
Nó quan sát… tóc hàn màu nâu đen, khuôn mặt vline đẹp trai kinh khủng, tay bỏ túi quần đeo cái đồng hồ da rolex đắt tiền. Và….. mặc đồng phục trường nó, cavat thắt lỏng quần jeans với đôi biti’r hunter đen giống nó. Đã đẹp trai mặc còn thời trang
” Trời…. cíu con.. học cùng trường luôn kìa… aaaaaaa giầy đôi luôn… thích quá cơ…
– Em xin lỗi_ Nó cúi đầu xuống ngắm thêm ít nữa nó mất máu mà đi bệnh viện mất. Rồi anh ý đi qua nó thoang thoảng lại hương nam tính. Nó chợt nhận ra người ta đã đi quá xa rồi mà nó vẫn còn đứng đó. Thật là mất mặt quá mà… xấu hổ chết mất. Lại lần nữa nó nhanh chân chạy. Định hình được lớp nó lao luôn vào dưới ánh mắt của rất nhiều người.
Trong lễ khai giảng, nó luôn là nơi tập chung của những ánh nhìn cho đến khi trên sân khấu một người vô cùng đẹp trai xuấ hiện với cây đàn guitar trên tay. Dưới sân khấu mọi học sinh đều hét ầm ĩ reo hò tên người đó- Hoàng Khánh Minh
Tất cả đều chìm trong tiếng đàn. Nó càng ngày càng cuồng anh hơn rồi. Đã đẹp trai lại còn đàn hay nữa….. không gì miêu tả nổi ngoài hai chữ tuyệt vời. Trong đầu nó chỉ ngập tràn hình ảnh của ” anh đẹp trai” của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!