Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!


Chương 34


Nó ngồi chống tay xem TV mặt buồn không tả được, bởi một lí do đơn giản là vụ nó tán đổ em mà Hoàng Nam thách nó giờ hắn cho nó đi chơi nhưng mà mẹ cương quyết không cho đi. Chẳng nhẽ mẹ định để nó mọc rêu ở nhà luôn sao. Haizzzz hè năm nay thật nhàm chán mà

Nó đang giận mẹ nên không quan tâm mọi thứ đang diễn ra chỉ chú tâm vào việc xem phim, bật TV với volume khá lớn, cho tới lúc em trai nó lại bật nhỏ lại rồi đưa điện thoại cho nó

Nó cầm lấy nhìn cái tên, cả tháng rồi Gia Khanh mới gọi cho nó thì phải, chắc chị quên nó mất rồi

[- em nghe ạ

– Ơ chị tưởng quên chị rồi

– Em định nói chị quên em rồi ý

– Chắc giận chị lắm ư

– Em giận mẹ

– Lại sao nào?

– Hứ hừ… em bảo đi du lịch thì không cho đến lúc em được người đưa đi thì không đồng ý. Chị xem xem

– Thôi nào. Sao rồi hè hết đến nơi rồi tăng chút cân nào chưa

Gia Khanh nhắc lại mới nhớ, sau hơn một tháng tích cực ăn và ngủ thì nó đã tăng 3kg, mặt vline đã có dấu hiệu tròn, nay nó béo hơn chút xíu, ai cũng bảo thế này nhìn dễ thuơng hơn, hic… nhưng mà eo 60 của nó chắc giờ lên 70 mất rồi. 

– Khikhi tăng 3kg lận

– Khiếp….. 

– Khikhi haizzzzz hè này chán quá chị ưi

– Chị xin lỗi

– Dạ… sao vậy ạ?

– Chị không giữ được lời hứa, sẽ đưa em đi Hàn Quốc. Chị càng không giữ được lời hứa gặp em trước khi đi. Chắc giận chị lắm nhỉ?. 5 năm nữa mới được gặp chị đấy. Hay là nàng qua đây học với chị nhỉ?

– Chị nói gì vậy? Sao lại thế. 1 tháng qua chị đi đâu vậy, còn cả Hoàng huynh và chị Minh Anh nữa. Mọi người không muốn chơi với em nữa à

– Không phải vậy. Nhưng mà chị thấy có lỗi với em quá. Chị xin lỗi… sau chị nhất định sẽ đưa em đi nhé

– Em muốn biết giờ chị đang thế nào, có chuyện gì giấu em sao? Em linh cảm thấy vậy, giọng chị khác lắm

– Hử… lại suy nghĩ linh tinh gì rồi. 

– Chị bên đó tốt chứ?

– Có cần gọi video cho xem biệt thự chị đang ở không nào. 

– Hứ…. sao đi mà chẳng nói em lời nào cả, em còn chưa được ôm chị cái nào, hic… nhớ chị lắm rồi đấy, chị đi rồi ai chơi với em này

– Hay là bay về gặp em nhỉ?

– Hay là thế nhỉ?

– Khikhi… chị sang đây là ba mẹ giấu giữ luôn visa rồi, sợ chị suốt ngày đi đi về về ý.

– Hao xiang ni

– Wo ai ni

– Khikhi wo bu ai ni

– Giận rồi nhé

– Khikhi. Em nhắn tin chị sau nhé. Mẹ em lại gọi rồi

– Ừ..]

Nó lại đưa điện thoại cho em trai nó chơi game.

Nó nghi lắm, chắc chắn là Gia Khanh đang giấu nó chuyện gì đấy, nó hiểu mà, chẳng bao giờ đi mà chị không nói một tiếng với nó đâu. Chắc chắn là thế, facebook cả tháng cũng không thấy hoạt động. Haizzzz sao lại giấu nó làm gì thế này

– Tắt Tv đi ra quét sân đi_ Mẹ nó ngồi máy tính để soạn giáo án nói

– Vầng_ Nó phụng phịu tắt tv rồi đi ra quét sân.

Mẹ rõ là đang giận cá chém thớt mà. Bố cả tuần không gọi về cho mẹ, nên mẹ giận suy ra là đổ hết lên đầu nó. Cơ mà nay nó kiểu gì ý. Suốt ngày chửi nó lười, rồi còn bắt nó học nấu ăn, ép nó làm việc nhà, với lí do rất đơn giản là mẹ phát hiện ra con của đồng nghiệp mẹ nó, nhỏ tuổi hơn nó tất cả đều biết nấu ăn và làm việc nhà giỏi, kể cả Phương Vy chẳng hạn, riêng nó thì… nhiều cô còn bảo nó đẹp thế này sau chắc lấy chồng giàu ý mà mẹ lo làm gì thì thôi rồi, bài ca muôn thuở của mẹ nó thuộc lòng luôn rồi, dìm nó tới tả bảo lười như nó chẳng có ma ào thèm nhìn vì ngày nào chẳng nói cho nó nghe. Haizzzz bệnh lười nhác ăn sâu và trong máu rồi thì làm sao mà chữa được, mẹ có nói bao nhiêu đi nữa thì nó chẳng khác chút nào đâu cùng lắm là sau không lấy chồng để tránh hiện tượng người ta “trả hàng” vì không biết làm việc chứ gì. Giờ sống ở thế kỉ bao nhiêu rồi không lấy chống là chuyện rất bình thường mà.

Nó quét sân, mấy thanh niên đi qua nhà nó cứ hú hú rồi gọi tên nó, nó còn chẳng có phản ứng gì vì nó làm gì quan tâm, còn mẹ nó ngồi trong nhà đã ngóng đầu ra nhìn mấy người kia, haizzz nó vốn dĩ xưa nay không có cảm tình với bọn con trai kể từ khi gặp Khánh Minh lại càng không nữa, không có ai perfect hơn anh đâu, nên nó chẳng thích ai ngoài anh đâu. Bởi thế 

mà người ta cứ kêu nó chảnh. Haizzz

Mọi năm thì nó đi học chỉ mong nghỉ hè để đi du lịch, năm nay thì nó chỉ muốn đi học nhanh nhanh. Nhà ngoại cả năm nay nó chẳng được về mà mẹ cũng không cho đi. Chẳng nhẽ nay nhà nó khó khăn vậy ư? Bà ngoại bảo cứ về bà lo hết từ a tới z mà mẹ còn không cho. Nó muốn tự kỉ mất

Cầm điện thoại chơi zombie với nghe nhạc, lại còn hát nữa

“Sigan-i

Eolmana jinaneun ji

Geudae us-eum

Soliga tteoolla

Jinanji

Eolma an doel

Geosgatjiman

Neoui us-eum

Soliga deullyeowa

Ulineun

Neomuna dalkomhaess-eo

Balaess-eoss hangsang

Hamkke hagileul

Uliui salm-i

Kkeutnaneun nalkkaji

Hamkke han

Il-eul somanghaess-eoseo

Bioneun geolieseo

Uli chueog deullinayo

Nan saeng-gagna

Haengboghaess-eossneunde

Uliui kkum-eun

Haengboghage

Jinaeneun

Ge jeonbuyeossneunde

Jigeum-eun

Nan ulilaneun ge jeongmal

Ulileul wihae gat-i

Geol-eossdeon geolien ije

Na geuligo

Ijen uimi eobs-eo

Tteonagi jeon-e

Malhaess-eossji

Deo isang

Seulpeohajineun ma

Uliga hamkkeil

Su eobsda haedo

Nhưng giờ đây

Hai ta chia cách

Muôn trùng mây

Giấc mơ ngàn thu đón anh

Bình yên chốn ấy

Chỉ còn lại

Một mình em

Trên lối đi này

Thương nhớ hoài

Kỷ niệm xưa chung bước

Dưới mưa bay

Ngày hôm nao

Chia tay anh nói

Như lời trăn trối

Em đừng u sầu

Gạt lệ thương đau

Nếu chúng ta không còn nhau

Con đường em và anh

Nguyện đi suốt đời

Một khi không còn anh

Là qua hết rồi

Chỉ mong có ai

Cùng em bước tiếp

Mới vui lòng anh

Và hôm nay

Em đang đi tới

Trên đoạn đường mới

Như lời anh rồi

Một hạnh phúc mới

Em hứa cho anh mỉm cười

Cho dù em và ai

Cùng đi suốt đời

Thì vẫn như còn anh

Cùng em chung lối

Em ước rằng

Chốn xa xôi

Anh được yên vui

Và hôm nay

Em đang đi tới

Trên đoạn đường mới

Như lời anh rồi

Một hạnh phúc mới

Em hứa cho anh mỉm cười

Cho dù em và ai

Cùng đi suốt đời

Thì vẫn như còn anh

Cùng em chung lối

Em ước rằng

Chốn xa xôi

Anh được yên vui

– Vỗ tay nào

Nó ngẩng mặt lên nhìn, dập vào mắt nó là Phương Vy và Hoàng Nam đang cười nham nhở, tay thấy cầm nhiều đồ ăn lắm.

Nó tháo headphone ra ngơ ngác nhìn

– Làm gì mà ngây mặt ra thế mài_ Hoàng Nam hất mặt nhìn nó

– Tụi mài ở đâu chui ra

– Táng cho cái giờ….

– Qua từ khi nào?

– Từ lúc mày bắt đầu hát ” hạnh phúc mới” còn nghe được khúc cuối của ” đừng ai nhắc về anh ấy” khakha_ Phương Vy cười nguy hiểm

– Chán mài, thế nhỡ may trộm vào nhà thì thế nào_ Hoàng Nam nói xong Phương Vy chép miệng

– Nó không vào nhà ai trộm thì thôi ai dám trộm nhà nó

– Lại nói xấu tao đi_ Nó lườm lườm rồi lại nhìn đống đồ ăn trước mặt, haizzz hái cái đứa hiểu nó quá

– Giữ lời hứa chưa?_ Hoàng Nam hất mặt nhìn nó

Nó lấy trong túi ra nào là trà sữa, nào là khoai lang kén, rồi xoài lắc, sữa chua mít rồi còn có cả hộp piza nữa, aiguuu còn có cả gà với khoai tây chiên nữa, là KFC đó

– Ở đây mà cũng có Piza với KFC hả. Còn trà sữa Co co nữa ư_ Nó thắc mắc

– Ở đây trà sữa làm quái gì ngon, tao đặt ngoài thành phố đấy

– Hử?_ Nó tròn mắt ngạc nhiên

– Không tin hả?

– I love you baby_ Nó nhảy cẩng lên cười cười nhìn Hoàng Nam

– Nhiều khi tao ghen tin với mài quá, vì có thằng bạn thân vừa đẹp trai vừa tốt bụng như tao

Vừa nói xong nhận ngay cú đá của Phương Vy

– Lại nhảm đi mài. Gia Bảo đâu gọi nó với

– Nó qua nội với mẹ rồi

Rồi tụi nó cùng nhau giải quyết hết bấy nhiêu đồ ăn đấy Phương vy còn để dành một ít cho mẹ nó và Gia Bảo còn đâu ba đứa ăn hết. Xong nhìn lại nó phải vội giọn bớt một ít, mẹ nó mà biết nó ăn nhiều như vậy là bị chừi chết. Có khi nào xíu nó đau bụng rồi ngất giống hôm đấy không. Ôi không thích chút nào

– Chẹp chẹp, tuần nữa đi học rồi ư? Tao còn chưa kịp làm gì mà_ Phương vy nói

– Cho tao mượn vở… tao chưa làm bài tập hè. Chán thế hè mà còn nhiều bài tập hơn thường_ Hoàng Nam 

– Hahaha tao không có bài tập về nhà hahaha

Nó cười nguy hiểm vô cùng, rất tiếc là câu nói của nó rất gây ức chế cho tụi kia và kết quả là nó bị đánh hội đồng. 

Haizzz không có hai cái đứa này chắc thanh xuân của nó nhạt lắm đây, hè này không có hai đứa chắc nó mọc rêu ở nhà luôn rồi. Cơ mà nhanh quá, sắp đi học rồi. Một chút muốn đi để gặp mọi người, một chút muốn ở nhà hơn, hai tháng hè chỉ chơi với hai đứa kia giờ đi nó nhớ lắm. Haizzz biết sao giờ, hay xin mẹ chuyển về đây học luôn nhỉ? Gia Khanh cũng không có ở đây nữa Minh Hoàng và Minh Anh cũng chẳng thấy đâu, Khánh Minh cũng thế. Thôi thì nó ở nhà học vừa gần vừa có bạn thân nữa, vui hơn đấy. Hay là thế nhỉ? Nhưng mà…. nó cũng không đành lòng, học ở đấy tương lai của nó chắc sẽ tươi đẹp hơn nhiều, khẻ thở dài haizzzz…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN