Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!
Chương 5: Bối rối???
Ngồi đợi cả tiếng đồng hồ nó mới có chân vào. Căn bản là nó ngại chen lấn trước hay sau thì cũng sẽ vào được mà.Tâm hồn nó thì lơ lửng trên mây. Ôm cái điện thoại trước ngực nó đi vào trong, nhận ra chỉ còn nó là người cuối cùng. Haizzzz
Nó đứng đơ trước cửa…. khi nhìn dòng chữ ” Hội trưởng hội học sinh- Hoàng Khánh Minh” ai kia không phải anh sao. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Nó chắc chắn người ngồi trong kia là anh… crush của nó😊😊😊. Nó không nhầm đâu
– Vào đi_ Anh ngẩng mặt lên nhìn nó
– Vâng_ Nó cứ có cảm giác gì đấy không thể miêu tả nổi. Cả người nó cứ lâng lâng như trên mây
Nó ngồi xuống cái ghế đối diện với anh. Bối rối…. nó không biết làm gì ngoài việc lấy hai tay đan chặt vào nhau để đỡ “sợ”. Tự nhiên nó thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Anh đưa cho nó phiếu đăng kí để điền thông tin. Nhận tờ giấy và cầm bút lên mà tay nó run run. Một lúc sau anh ngẩng mặt nhìn nó rồi cười nhếch môi quyến rũ.
– Hay phải để anh cầm tay mới viết được? _ Anh nghiêng đầu hỏi nó
Còn nó thì đỏ mặt vội vàng viết thật nhanh.. xấu hổ quá mớt. Nét cuối cùng hạ để hạ bút chưa kịp xong nó vội lao ra ngoài không quên lễ phép
– Em chào anh ạ.
Chưa kịp ra khỏi cửa nó lại một lần đứng hình vì câu nói
– Chưa xong
Nó bây giờ chỉ muốn có cái hố nào thật sâu và sâu cho nó chui xuống để đỡ mất mặt.
Nó quay lại… ngồi xuống không dám ngẩng mặt lên.
– Có làm gì đâu mà em phải chạy
Nó không nói gì cả… mặt mũi đâu mà nói lại cơ chứ.
Anh lại đưa cho nó tờ giấy khác để nó điền thông tin vào.
Nó viết viết thật nhanh
– Chậm thôi sai bây giờ
Không phải anh đang nhìn nó viết đấy chứ??? Thật là nó muốn độn thổ mà. Quá mất mặt… ngày hôm nay nó sẽ ghi nhớ.
– Nhanh màiii tao đói rồi_ Ngoài cửa một giọng nam vang lên.
Nó tò mò quay lại nhìn… lại là trai đẹp.. trường gì mà nhiều người đẹp thế này. Không kém cạnh gì Khánh Minh người này theo phong cách thân thiện lại có nụ cười tỏa nắng.
Người đó nhìn thấy nó cười cười đi vào. Nó vội vàng viết nhanh để xong
– Ai đấy??? Không phải tân hoa khôi trường mình sao? Tên gì ấy nhỉ???… à à Linh Đan.
Người đó ngồi lên bàn Khánh Minh nhìn nó nói
– Anh là Nguyễn Minh Hoàng hội phó hội học sinh. Học sinh lớp 11 chuyên toán 1. Tự thấy mình rất đẹp trai và thân thiện. Ngoài ra anh còn chơi được tất cả các môn thể thao tuy không suất sẵc nhưng trong trường chưa ai qua được anh. Đã đeo đai đen teakwondo. Nói vậy em nghĩ anh đang thả thính… thật ra anh có bạn gái rồi…. nói hơi nhiều nhỉ. Rất vui được gặp em.
Nó chỉ cười một cái rồi chạy luôn ra ngoài
– Này em có cần bơ anh vậy không???
Nó chạy ra đến cửa thở phào nhẹ nhõm. Trong đó bị ngạt trai đẹp. Nó hít thở để lấy oxi. Dựa vào tường nó nghe
– Dù gì tao cũng là trai đẹp mà mài. Sao em nỡ bơ tao vậy.
– Mày không đủ tầm ảnh hưởng hahaha_ Khánh Minh cười
– Hừ… cơ mà em ý dễ thương quá cơ
– Tao nói với Minh Anh bây giờ. Em ấy là của tao không đến lượt mài đâu. Về… gọi bà Khanh luôn đi.
Nó đang vô cùng thắc mắc anh vừa nói gì ý… nhưng vội chạy ra khỏi đó để anh thấy thì mất mặt lắm.
” Em ấy là của tao không tới lượt mài đâu”
Nó tâm trạng đang vô cùng không ổn định xíu nào cả. Về đến phòng vứt balo qua một bên lên giường chùm chăn để suy nghĩ….. nội dung xoay quay chủ đề anh đẹp trai. Thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười một mình. Xưa nay nó toàn kiểu không yêu mà thả thính người ta. Bây giờ nó bị cảm nắng anh mất rồi… thật đấy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!