Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 12


Còn một lúc nữa mới tới giờ học buổi chiều, Hạ Mộng Ngư tranh thủ học bài, bằng không lấy đâu ra thời gian làm việc khác.

Cô lấy một quyển sách ra, nói với Từ Tử Sung: “Tôi muốn học ngoại ngữ, nếu cậu thấy ồn thì tìm chỗ khác nghỉ trưa nhé.”

“Không ồn.”

Hạ Mộng Ngư vì thế mà mặc kệ Từ Tử Sung, tự đọc tự nhẩm bài.

Từ Tử Sung liếc thoáng qua quyển sách trên tay Hạ Mộng Ngư, là một quyển luyện khẩu ngữ tiếng Pháp.

“Cần tôi giúp cậu không? Hai người đối thoại hiệu quả hơn đấy.”, Từ Tử Sung đề nghị.

“Cậu biết tiếng Pháp?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi.

“Ừ, hồi cấp hai tôi học trường quốc tế, trong trường mỗi học sinh phải chọn học một thứ ngoại ngữ khác, tôi chọn tiếng Pháp, có điều sau này chuyển trường nên tổng cộng chỉ học được vỏn vẹn một năm.”

“Sao lại chuyển trường? Trường quốc tế tốt biết bao nhiêu.”

Nếu không phải vì quá xa nhà, lại phải ở trọ, bố mẹ sợ Hạ Mộng Ngư học thói xấu, thì hồi trước cô đã được học trường quốc tế rồi.

“Lên lớp Tám bỗng nhiên trong nhà hết tiền, học phí trường quốc tế đắt mà.”

Từ Tử Sung luôn nói chuyện kiểu lơ đễnh khiến Hạ Mộng Ngư không sao tiếp nổi. Nếu hỏi vì sao trong nhà lại đột nhiên hết tiền, chắc chắn sẽ lại dây dưa đến cả đống chuyện cũ.

Tình huống này thật mất tự nhiên, Hạ Mộng Ngư cẩn thận quan sát Từ Tử Sung, chỉ thấy ánh mắt cậu rất lặng, dường như không mấy để ý đến chuyện này.

Vậy cũng tốt, con trai đang tuổi lớn dễ mẫn cảm, may mà Từ Tử Sung không phải loại đó.

Hạ Mộng Ngư rất sợ chuyện cũ, không thích nhớ lại quá khứ, càng đừng nói hiện tại cô đang cố hết sức giữ khoảng cách với Từ Tử Sung, không muốn quá thân thiết với cậu. Vậy nên cô không hỏi gì nhiều mà chỉ tán dóc mấy chuyện không quan trọng.

“Không sao, cho dù chỉ học được một năm thì vẫn hơn loại tự học như tôi.”, Hạ Mộng Ngư tủm tỉm, “Cậu có thể chỉ cho tôi ít phương pháp học tiếng Pháp không? Chắc là giáo viên nước ngoài có chỉ chứ?”

“Ừ.”, Từ Tử Sung gật đầu.

“Nào.”, hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng rực, cô đưa sách cho Từ Tử Sung, kích động nói, “Mình mau bắt đầu đi!”

Từ Tử Sung lại lâm vào cảnh bất đắc dĩ.

“Học khiến cậu vui thế sao?”

“Đúng!”

“Ngon!”

Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy ăn uống xong liền hẹn ra một chỗ nói chuyện.

Hai người định hợp sức tính toán xem làm thế nào mới có thể giải quyết được mối quan hệ đầy kỳ quái giữa bốn người cùng bàn. Họ chẳng phải Từ Tử Sung hay Hạ Mộng Ngư, không có tố chất tốt như học bá và học thần, mấy ngày nay đủ để họ nghẹn tức thở, nếu cứ để thế một tháng nữa thì họ phát rồ mất.

Có điều, trăm ngàn lần chẳng ngờ, họ còn chưa kịp hợp tác hành động, thì từ xa đã thấy Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung ngồi cùng nhau dưới tán cây cổ thụ. Một người ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, thần thái nghiêm túc, cả người tản ra ánh hào quang của học thần, là Hạ Mộng Ngư. Còn một người dựa vào thân cây, tay cầm quyển sách, một bàn tay khoác bừa lên đầu gối, thần thái thoải mái, miệng nở nụ cười nhạt hiếm thấy, là Từ Tử Sung.

“Học…”

Một chữ “thần” còn chưa được Mạnh Huy nói ra thì đã bị Phạm Tiểu Kiều nhào đến bịt lại, sau đó cô nàng kéo anh chàng trốn rịt sau bồn hoa bên cạnh.

Hai người ngồi xổm xuống nhìn trộm.

“Hai đứa nó chẳng phải không ưa nhau sao?”, thấy Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung hòa hợp ngồi dưới gốc đại thụ, Mạnh Huy nghi hoặc hỏi: “Thế này đã là hòa hợp chưa?”

“Yêu hận trong nháy mắt, chưa từng nghe sao?”, Phạm Tiểu Kiều cất giọng kích động, “Bọn nó đang hẹn họ ư? Wow, cảm giác bọn mình vừa phát hiện ra một chuyện cực đặc biệt!”

“Không phải đâu… Ai lại hẹn hò mà còn học?”, Mạnh Huy than thở.

“Đừng có dùng lối suy nghĩ phàm nhân của ông để đo với thế giới thần thánh được không? Phong cách lãng mạn của học thần với học bá mà lại để cho cái loại học hành dốt nát lý giải nổi à?”

Phạm Tiểu Kiều cảm thấy hai người kia chắc chắn có vấn đề, nhưng lại không dám khẳng định.

“Haiz, chẳng trách tôi học ngu, còn người ta là học thần…”, Mạnh Huy nhìn hai người đang luyện khẩu ngữ, nặng nề thở dài một hơi: “Nếu tôi mà cố gắng như hai đứa nó, nghỉ trưa còn luyện tiếng Anh, thì thành tích tiếng Anh của tôi chắc chắn không be bét như thế.”

Phạm Tiểu Kiều liếc xéo Mạnh Huy một cái đầy khinh bỉ.

“Ông có cố gắng gấp trăm lần thì trình độ tiếng Anh của ông vẫn nát bét bền vững thế thôi.”

“Hả?”

“Bọn nó nói tiếng Pháp.”

Còn mười lăm phút nữa là đến giờ học, học sinh đã gần như vào hết trong lớp.

Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy vốn tưởng Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung đã hòa giải, nhưng không ngờ vừa về chỗ, hai người kia vẫn chẳng nói câu nào, ngay cả một ánh mắt trao nhau cũng không.

Chuyện gì xảy ra thế này? Lẽ nào lại vừa có mâu thuẫn, vừa cãi nhau?

Phạm Tiểu Kiều nháy mắt với Mạnh Huy.

Mạnh Huy xòe tay, tỏ vẻ không hiểu ý Phạm Tiểu Kiều. Đến giờ Phạm Tiểu Kiều mới thật sự hiểu được thế nào là thằng con ngốc của địa chủ. Cô nàng bất đắc dĩ viết một tờ giấy chuẩn bị gửi qua, nhưng tờ giấy mới đến nửa đường đã bị chặn lại.

Hạ Mộng Ngư hờ hững chộp lấy tờ giấy, xé tan tành rồi ném vào túi rác.

Phạm Tiểu Kiều vẫn hơi sợ cái vị ngồi cùng bàn này, lập tức ngoan ngoãn làm bài tập toán.

Nhưng Mạnh Huy thì vẫn thích phải truy tận gốc rễ, cậu ta muốn biết rõ ràng Phạm Tiểu Kiều muốn nói gì với mình nên bèn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Phạm Tiểu Kiều.

Phạm Tiểu Kiều nhận được tin nhắn, nghiêng người đưa lưng về phía Hạ Mộng Ngư, lén lút trả lời.

Mạnh Huy: “Bà muốn tôi làm gì?”

Phạm Tiểu Kiều: “Hỏi Từ Tử Sung xem cậu ta với Hạ Mộng Ngư có chuyện gì đi, Mộng Ngư nhà tôi là cái loại không thích nói chuyện, đổ cả lọ nước ớt mà cũng không cậy được mồm ra.”

Mạnh Huy: “Sung ca cũng thế!”

Nhưng Mạnh Huy còn chưa kịp ấn nút gửi thì di động trong tay đã biến mất.

Từ Tử Sung cướp di động của Mạnh Huy, siết trong tay, dáng vẻ đáng sợ đến mức khiến Mạnh Huy thiếu điều quỳ xuống xin tha.

“Đừng đừng! Đại ca, đừng!”

Từ Tử Sung lạnh nhạt liếc nhìn Mạnh Huy, tắt di động rồi trả lại cho cậu ta.

Mạnh Huy thở phào nhẹ nhõm, vơ di động bỏ vào ba lô, ngoan ngoãn làm bộ đọc sách.

Còn nhớ lúc Mạnh Huy vừa mới vào cấp ba, dáng người vẫn chưa lớn, bên cạnh chẳng có nhiều bạn đi theo như bây giờ. Vừa gầy, vừa nhỏ, lại vừa có tiền, cậu ta thường xuyên bị bọn con trai cá biệt trong trường bắt nạt. Có một lần cậu ta quên không lấy tiền tiêu vặt, bị đám cá biệt đó đánh ở con phố nhỏ sau trường, chính là Từ Tử Sung đã cứu cậu ta. Vậy nên Mạnh Huy biết nắm tay của vị đại ca này vô cùng lợi hại, bóp nát di động của cậu ta là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy đều ngoan ngoãn, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau một cái rồi yên lặng quay đầu làm tiếp việc của mình.

Tuy Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đã hòa giải, nhưng trong lớp vẫn không nói câu nào với nhau, hai người không hẹn nhưng dường như có một sự ăn ý rất đặc biệt, khiến hai người tiếp tục duy trì “hiện tượng” không bằng mặt.

Cả đám bạn cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt giữa hai người nên đều cố không nhắc đến tên đối phương trước mặt họ.

Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều không biết hai vị thần tiên này đang làm chuyện huyền bí gì, nhưng rốt cuộc vẫn răm rắp nghe lời không dám phá đám. Có điều, họ lén trao đổi, rồi tỏ vẻ cuối cùng cũng đã hiểu vì sao trước đây Từ Tử Sung nói Hạ Mộng Ngư giả tạo, Hạ Mộng Ngư chê Từ Tử Sung làm màu rồi. Cho tới bây giờ, Mạnh Huy và Phạm Tiểu Kiều, thân là bạn cùng bàn với hai người, mới hoàn toàn cảm nhận được bộ mặt của hai người.

Mấy ngày gần đây nhiệt độ tăng cao, có khi đến xấp xỉ bốn mươi độ. Giữa trưa, mọi người đều ăn cơm rồi về lớp ngay, không ai dám ở lại bên ngoài, sợ nóng.

Áp lực bài vở mỗi ngày đều rất lớn, cũng chỉ có giờ nghỉ trưa là có thể thả lỏng. Trong lớp, học sinh túm năm tụm ba, con trai một góc chém gió, con gái một chỗ buôn dưa lê.

Mạnh Huy đang chơi điện tử trên di động, Từ Tử Sung thì ngả xuống bàn ngủ, Hạ Mộng Ngư nhoay nhoáy làm bài, còn Phạm Tiểu Kiều thì xem phim thần tượng ngắm nam thần.

Bỗng nhiên, không hiểu vì sao cả lớp im phăng phắc. Mấy nhóm đang cười đùa cùng cả đám con trai đang chém gió ngút trời đột nhiên quay hết ra cửa.

Bốn vị trí ngồi liên tiếp, Phạm Tiểu Kiều là người đầu tiên ngẩng đầu.

Ôi chao, người quen cũ.

Phạm Tiểu Kiều huých huých Hạ Mộng Ngư đang hết sức tập trung làm bài, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngư, người mày ghét nhất đến kìa!”

Đang chìm đắm quên lối về trong đề Lý, Hạ Mộng Ngư lập tức có phản ứng, ngẩng phắt đầu nhìn ra cửa, ánh mắt lóe sáng.

Trước cửa lớp là một cô nàng tóc đen dài thẳng mượt, da trắng dáng thon, mặt như hoa đào, hai mắt ngậm nước xuân. Cô nàng cười tươi roi rói nhìn vào trong lớp học.

Hạ Mộng Ngư liếc một cái đầy khinh thường.

Bất luận xuân hạ thu đông, mưa dầm gió bấc, quanh năm suốt tháng diện váy ngắn khoe chân, không phải hoa khôi thì là ai?

“Hello, mình muốn tìm Từ Tử Sung.”, hoa khôi mang vẻ mặt sáng ngời, mỉm cười nói với cả lớp.

Hai tay cô nàng chắp trước ngực, ra hiệu “please”, nụ cười tiêu chuẩn như của nữ thần tượng, nghiêng đầu, tiếp tục kêu gọi trợ giúp từ phía cả lớp.

“Các cậu có thể gọi Từ Tử Sung giúp mình không? Please, please mà.”

“Bitch!”

Hạ Mộng Ngư và Phạm Tiểu Kiều đồng thanh nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN