Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 15


Từ Tử Sung cầm quyển sách qua, nhìn vào mục Hạ Mộng Ngư khoanh tròn.

Là đề hoàn thành chỗ trống tiếng Anh, có bốn đáp án để chọn lựa.

【A】operating room【B】hospital【C】patient ward【D】emergency

Mạnh Huy tò mò sán lại xem, cả đám bạn trước sau đang chép bài cũng bu vào xem đề bài có thể làm khó học thần.

“Đề gì mà đến cả học thần cũng không chắc thế?”

“Điền chỗ trống hả? Ghét nhất loại bài này.”

“Đây là đề thi của tỉnh nào đấy?”

Từ Tử Sung chỉ nhìn đề bài mà không nói lời nào.

Quả nhiên con thỏ tinh đang giở trò…

Mạnh Huy ngồi cạnh thấy Từ Tử Sung im lặng, còn tưởng cậu cũng đang hóc.

“Ba dài một ngắn chọn ngắn nhất!”, Mạnh Huy vỗ ngực, quay sang nói với Hạ Mộng Ngư, “Học thần, tin mình đi, chọn B, hospital!”

“Thông minh!”, Hạ Mộng Ngư rút sách về, đắc ý nói: “Đúng là chọn hospital, ây da, Từ Tử Sung, sao cậu còn chẳng bằng Mạnh Huy thế, phản ứng chậm chạp.”

Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra học thần căn bản không phải là không biết làm, mà là cố ý làm khó học bá.

Hai người vẫn đang bất hòa!

Mạnh Huy được học thần khen thì khá vui vẻ, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như lời nói đó có phần bất bình thường.

Cái gì gọi là còn chẳng bằng Mạnh Huy?

Nhưng nghĩ lại thì kệ đi, dù sao cũng là được học thần khen!

Từ Tử Sung cầm quyển đề Toán lên tay, cậu nhanh chóng lật giở một hồi, tìm ra một câu.

“Câu này chọn gì?”, Từ Tử Sung hỏi Hạ Mộng Ngư.

Học bá lại khiêu chiến học thần?

Mọi người đều quay ra nhìn, là một câu cuối cùng trong đề trắc nghiệm Toán.

Bình thường câu này mọi người đều đoán mò, cho dù không đoán mò thì cũng phải lấy giấy bút ra tính toán.

Nhưng học thần chỉ liếc mắt một cái liền trả lời: “Chọn C, 6 độ.”

“Wow, sao cậu chỉ nhìn một cái đã biết thế?”

“Thật không đấy? Là đáp án đấy hả?”

Có người giật lấy quyển sách giở đến trang cuối xem đáp án, đúng là C.

“Đậu má, đúng là 6, học thần nhà mình lợi hại thật, 6-6-6 đấy!”

Mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Mộng Ngư.

“Đề này mình làm rồi.”, Hạ Mộng Ngư mỉm cười giải thích với bạn ngồi đằng trước, vẻ mặt khiêm tốn, “Không có gì lợi hại cả, chỉ là bình thường mình làm nhiều nên nhớ thôi.”

Khó trách, không hổ là học thần, lượng bài làm quá nhiều!

Gương mặt Từ Tử Sung hiện một nụ cười, sau đó lại quay về vẻ nghiêm túc, thần sắc không chút thay đổi, yên lặng rút sách về.

“Giỏi ghê.”

Mấy bạn kia đã hoàn thành nhiệm vụ chép bài, còn lại bốn người vội vàng chép nốt. Còn tám phút nữa là hết giờ nên ai cũng phải tranh thủ thời gian, vì thế cũng chẳng còn chú ý đến Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung nữa.

Hạ Mộng Ngư cười trộm.

Hẹn rồi đấy, sáu giờ gặp ở bệnh viện!

Cô giáo Sinh học giảng xong một đề cuối cùng thì chuông cũng reo lên.

Cô còn chưa nói hết chữ “tan học” thì đã có người xông ra ngài, cô hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài ôm giáo án bỏ đi.

Phạm Tiểu Kiều luôn là người lắm đồ đạc, đợi cô nàng thu dọn xong hết thì trong lớp cũng gần như chẳng còn mấy người. Hạ Mộng Ngư kiên nhẫn chờ cô nàng để cùng về.

Giờ vẫn sớm, mới có bốn rưỡi. Hai người hẹn nhau một lát nữa cùng đi mua trà sữa uống rồi tự về.

Con gái thành phố có ba sở thích lớn, trà sữa, nựng mèo, lướt Taobao.

Hạ Mộng Ngư nói với Phạm Tiểu Kiều gần đây phát hiện ra trên Taobao có một shop bán bánh bơ lòng đỏ trứng, đang tán gẫu hăng say thì bắt gặp một đám người đi đến.

Từ Tang và nhóm bạn thân của cô nàng.

Từ Tang ngăn Phạm Tiểu Kiều lại.

“Phạm Tiểu Kiều, chờ mày lâu thật đấy, bọn mình tâm sự đi?”

Từ Tang vênh váo nhìn Phạm Tiểu Kiều, dáng vẻ như thể mình là nữ vương đang nhìn người hầu vậy.

Vô cùng ngứa mắt.

“Ôi chao, tán gẫu thôi mà dắt theo nhiều người thế này, đáng sợ lắm nhé.”, Phạm Tiểu Kiều liếc xéo khinh thường, “Được thôi, nói chuyện gì?”

“Đương nhiên là nói chuyện về Từ Tử Sung rồi.”

“Được, mày muốn nói thế nào nào?”, khí thế Phạm Tiểu Kiều không thua, mặc dù trong lòng đã hơi run.

“Sân thượng tòa nhà Dật Phu* đi.”

*Tòa nhà được Thiệu Dật Phu quyên tiền xây dựng. Ông là người sáng lập đài TVB Hồng Kông, đồng thời là nhà từ thiện nổi tiếng, tên ông được đặt cho rất nhiều cơ sở giáo dục của Hồng Kông và Trung Quốc.

“Được thôi.”, Phạm Tiểu Kiều nói với Hạ Mộng Ngư: “Bảo bối, tao có việc, mày về trước đi.”

Hạ Mộng Ngư chuẩn bị đi thì bị Từ Tang chặn lại.

“Ai cho nó đi?”

Phạm Tiểu Kiều lập tức nói: “Bạn thân tao là học sinh ngoan, để nó đi.”

Từ Tang nhìn thoáng qua Hạ Mộng Ngư.

Cô nàng biết Hạ Mộng Ngư, dù sao cũng là nhân vật cả trường biết, học thần, bảo bối tâm can của các thầy cô, toàn trường chỉ trông chờ cô vào được đại học Thanh Hoa.

Thôi đi, giữ học thần lại thì sao chứ, cô đến khóc lóc với hiệu trưởng thì cả đám này cũng không xong. Hơn nữa, Hạ Mộng Ngư đứng cạnh Phạm Tiểu Kiều, cả người chìm trong bộ đồng phục như quàng nguyên cái chăn, thoạt nhìn vừa già vừa quê, dáng vẻ như không dám gây chuyện thị phi, chắc chỉ cần uy hiếp vài câu là không dám đi nói lung tung.

“Tôi với Phạm Tiểu Kiều nói chuyện một chút, cậu về nhà luôn đi, đừng làm chuyện gì đen tối, cẩn thận tôi xử lý cậu đấy.”

Hạ Mộng Ngư hoảng hốt rụt cổ lại, trông như con nai ngước ánh mắt nơm nớp lo sợ.

“Mình hiểu rồi…”

“Đi đi.”, Từ Tang mất kiên nhẫn phất tay.

Hạ Mộng Ngư gật đầu, bỏ chạy nhanh như chớp.

Tòa nhà Dật Phu là tòa nhà khoa học kỹ thuật, bình thường ít dùng, là nơi mấy thành phần bất lương rất thích tụ tập.

Một đám nữ sinh dồn Phạm Tiểu Kiều vào tường, đẩy tới đẩy lui, khiến Phạm Tiểu Kiều như cái trống bỏi bị người ta quăng quật.

“Sau này không được quấn lấy Từ Tử Sung nữa.”

“Tao không quấn lấy hắn, là hắn quấn lấy tao.”, Phạm Tiểu Kiều toi đến nơi mà vẫn không khống chế được cái miệng ngoa ngoắt.

Cùng lắm thì bị đánh một trận, chi bằng cứ nói cho sướng mồm.

“Từ bỏ đi, người Từ Tử Sung yêu là tao, không phải mày.”, Phạm Tiểu Kiều nói.

“Nói bậy!”

Từ Tang tức điên lên, giơ tay ẩn Phạm Tiểu Kiều vào tường, đang định cho cô nàng một cái tát thì lại bị người ta tóm tay.

Từ Tang đứng không vững, bị đẩy một phát ngã quay xuống đất.

“Chẹp chẹp, người chân dài trọng tâm không vững mà.”

Từ Tang phẫn nộ ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái mặc đồng phục rộng thùng thình đang đứng trước mặt mình, ánh mắt cô ấy rất lợi hại, khóe môi nhếch lên một tia cười trào phúng, nhìn cô nàng bằng vẻ vô cùng ngạo nghễ.

Mà phía sau cô còn có mấy nhân vật thường xuyên bị ghi tội lên “bảng vàng danh dự”, chuyên đi gây phiền phức, cả đám đều thuộc thành phần bất hảo.

“Hạ Mộng Ngư?”

Từ Tang ngây người, tại sao giờ này trên người Hạ Mộng Ngư không còn chút vẻ dịu ngoan vừa rồi?

Đây vẫn là nữ học thần ngoan ngoãn kia sao?

“Tên tao để mày gọi à?”, Hạ Mộng Ngư cười lạnh một tiếng: “Gọi bà nội tao còn tha cho.”

Nửa tiếng sau, cả đám con gái ngồi thở hồng hộc, chẳng ai còn sức gây gổ nữa. Nhưng chẳng ai chịu nhận thua trước, đứng dậy không nổi nhưng lại nhào vào tôi tóm tóc cô, cô kéo quần áo tôi, không chịu buông.

“Không đánh, không đánh nữa!”, Từ Tang dựa vào tường, xua tay nói: “Hết sức rồi, hết sức rồi…”

Hạ Mộng Ngư đặt mông ngồi xuống đất, cũng thở phì phò: “Dừng lại, dừng lại hết!”

Mọi người dừng tay, kiệt sức hết nằm lại ngồi, nghiêng nghiêng ngả ngả, cả đám khản giọng, bộ dạng chật vật, người ngợm như bị đục rỗng vậy.

Hạ Mộng Ngư và Từ Tang cùng liếc nhau, đều tỏ vẻ khinh thường đối phương.

“Được lắm.”, Hạ Mộng Ngư nói với Từ Tang.

“Mày cũng thế, bình thường giả vờ được đấy.”

“Cũng thế thôi.”

Những người khác cũng đều phải nhìn Hạ Mộng Ngư và Từ Tang với ánh mắt khác.

Đừng nhìn Hạ Mộng Ngư và Từ Tang, một người bình thường ngoan ngoãn dịu hiền, một người lúc nào cũng nũng nịu kiêu kỳ, vậy mà đến lúc đánh nhau thì cũng vô cùng trâu bò, hơn nữa không hề chịu ảnh hưởng bởi gánh nặng “thần tượng”, cực kỳ buông lỏng.

Con gái đánh nhau không có miếng võ nào, chỉ là dứt tóc, xé áo, cắn chỗ này chỗ kia, nhưng tuyệt đối phí sức hơn con trai. Con trai đánh nhau xong phủi tay áo một cái là có thể đi uống rượu ngay, con gái đánh xong kiệt cả tinh thần lẫn thể lực.

Phạm Tiểu Kiều đánh không nổi, nằm phịch dưới đất chẳng nhúc nhích được. Cô nàng mếu máo nói với Từ Tang: “Mẹ kiếp, Từ Tang, mày thích Từ Tử Sung đến mức nào thế? Vì cậu ta mà dám liều mạng!”

“Tao chẳng thèm thích Từ Tử Sung đâu!”, Từ Tang hổn hển kêu lên.

Từ Tang dựa vào tường, tóc tai rối tung như bà điên, phấn son nhòe nhoẹt, mi giả cũng rơi cả ra.

“Không thích sao mày lại liều thế?”, Phạm Tiểu Kiều không thể hiểu nổi.

Ngay cả bạn thân của Từ Tang cũng không chịu nổi.

“Thế mà mày theo đuổi hắn tận hai năm? Còn hại cả đám này đánh nhau!”

“Ngày nào bọn tao cùng bày mưu tính kế cho mày làm gì?”

“Hồi đầu là thích cậu ấy thật, bởi vì thấy cậu ấy đẹp trai, bọn mày cũng biết, chỉ cần đẹp trai là tao thích mà.”, Từ Tang nói.

Thật ra, Từ Tang quả thực có tiếng là mê giai, về cơ bản là sưu tập được nguyên một dàn mĩ nam trong trường.

“Nhưng mà cũng không đẹp trai đến mức khiến tao thích hai năm liền!”

“Thế mà mày còn theo đuổi cậu ta?”, Phạm Tiểu Kiều lại hỏi.

Từ Tang bực bội nói: “Tao không phục! Từ năm lớp 10 cậu ấy đã nói với tao là trong lòng thích một người, nhưng mà chẳng thấy cậu ấy yêu đương gì cả! Tao nghĩ, người cậu ấy thích là Lưu Diệc Phi hay Phạm Băng Băng mà tao theo đuổi như vậy vẫn không xi nhê! Cứ nghĩ là tao lại tức! Dựa vào cái gì chứ?”

“Đã bảo người cậu ta thích là tao rồi mà.”, Phạm Tiểu Kiều vẫn leo lẻo.

“Chó má! Chó má! Tao không tin!”, Từ Tang liếc xéo: “Mày nghĩ thành tích tao không tốt nghĩa là tao ngu à? Cậu ấy thích mày hay không mà tao không nhìn ra sao? Phạm Tiểu Kiều, mày tưởng mày là Phạm Băng Băng chắc?”

Phương diện nào Phạm Tiểu Kiều cũng bình thường, nhưng bị Từ Tang khinh như vậy thì cực kỳ tức giận.

“Từ Tang, mày có ý gì? Mày vẫn muốn đánh nhau à?”

“Đến đây!”

“Đừng đừng đừng, đừng đánh, có chuyện gì thì từ từ nói, vì một đứa con trai không đáng đâu.”

Cả đám xung quanh đều khuyên, ai cũng mệt lử rồi.

Phạm Tiểu Kiều lại nằm thẳng đơ dưới đất, Từ Tang cũng dựa vào tường thở dài.

“Mẹ kiếp, tiểu thư đây vừa đẹp lại vừa có tiền, cho không cậu ấy thế mà cậu ấy còn nhớ thương người khác. Tao không phục, ít ra tao cũng phải biết tao thua ai chứ!”

“Tao.”

Một giọng nói bất chợt vang lên.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư dõng dạc nói: “Người Từ Tử Sung thích là tao.”

Cả sân thượng trong nháy mắt chỉ có tiếng gió, ai nấy đều đang tiêu hóa thông tin này.

Hai người kia ở bên nhau lúc nào vậy?

“Cho nên là tao thua mày?”

“Chính là tao.”

Từ Tang đánh giá Hạ Mộng Ngư một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên phì phò giậm chân, vừa đứng dậy vừa phủi chân, còn kêu la nức nở: “Tức chết tao, tức chết tao, a a a, sao tao lại oan thế này chứ!”

Hạ Mộng Ngư vỗ vai Từ Tang.

“Tuy mày vừa xinh vừa nuột lại có tiền, nhất cử nhất động đều vô cùng đáng yêu, quả thật là phong cảnh đẹp của trường mình, nhưng Từ Tử Sung thích học, thích thành tích tốt.”

“Cho nên mày không thua tao, mà là thua chuyện học.”

Phạm Tiểu Kiều nằm dưới đất, nhịn không nổi lừ mắt khinh bỉ với trời xanh.

Hạ Mộng Ngư lại bắt đầu nói phét rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN