Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 22


Sáng thứ Hai, Hạ Mộng Ngư lại đến muộn, chỉ vì phải làm bánh sinh nhật cho tiểu tổ tông.

Bình thường nếu Hạ Mộng Ngư muốn làm bánh, chắc chắn phải lén lút làm sau lưng bố mẹ. Nhưng biết là làm cho Hạ Dạ Dương nên bố mẹ cô không hề mắng câu nào, còn dặn cô làm cho ngon nữa.

Đi học muộn nửa tiếng quả thật là chuyện chưa từng xảy ra với Hạ Mộng Ngư. Hơn nửa tiết đầu đã trôi qua, mà hai tiết đầu của thứ Hai lại luôn là tiết của cô chủ nhiệm Linh Hoa.

Hạ Mộng Ngư ủ rũ gõ cửa, sẵn sàng đợi trận công kích từ Linh Hoa. Quả nhiên, Linh Hoa liếc mắt một cái, lại quan sát Hạ Mộng Ngư một lượt từ trên xuống dưới rồi cười lạnh, “Ấy, đêm qua làm cái chuyện quốc gia đại sự gì mà hai mắt đen thui thế kia, định đến vườn bách thú đóng vai quốc bảo* hả?”

*Quốc bảo: Gấu trúc

Hạ Mộng Ngư lập tức cúi đầu, trông có vẻ vô cùng xấu hổ.

Linh Hoa vốn là tuýp người khẩu xà tâm Phật, giả vờ đáng thương một chút là sẽ không bị cô ấy làm khó nữa.

“Vào đi.”, Linh Hoa chỉ chỗ ngồi sát bục giảng rồi nói: “Lên ngai vàng đi.”

Tuần trước, vì “đãi ngộ” cứ đi học muộn là phải ngồi cạnh bục giảng, nên gần như ai cũng đi học đúng giờ. Linh Hoa thấy chiêu này có lực uy hiếp nên tuần này vẫn lại phạt theo cách cũ.

Xong rồi, quả này không làm bài tập trong giờ được rồi.

Bi thương…

Hạ Mộng Ngư ủ rũ nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh, ngạc nhiên là lại thấy có một người nữa, Từ Tử Sung.

Hai người liếc nhau, hình như Từ Tử Sung cũng mới đến chưa lâu, sách còn chưa lấy ra nữa. Cậu dứt khoát đứng dậy, ngồi vào chỗ bên trong, nhường lại chỗ vừa rồi cho cô. Hạ Mộng Ngư cúi đầu, vội vàng ngồi xuống cạnh cậu. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy hơi ngại…

Quả nhiên, màn trào phúng của Linh Hoa vẫn chưa kết thúc, bà cô này rõ ràng là không thể kiềm chế được bản tính cay nghiệt của mình.

“Hai cô cậu cũng lợi hại ghê, thứ nhất, thứ hai, dẫn đầu chuyện đi muộn. Xem ra cô cậu không chỉ thích đứng đầu kỳ thi, mà còn thích ngồi hàng đầu nhỉ? Sao, ngồi ngay cạnh bục giảng có thích không, có cảm giác quân lâm thiên hạ không?”

Từ Tử Sung quay đầu nhìn liếc, vẻ mặt không chút thay đổi: “Cũng tàm tạm ạ.”

Hạ Mộng Ngư trợn tròn mắt nhìn Từ Tử Sung.

Cậu làm gì đấy? Sao lại đi chọc giận Linh Hoa! Không biết lúc này im lặng mới là câu trả lời tốt nhất à?

“Vẫn còn cảm thấy ổn hả?”, cô chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ hai cô cậu đang đăng cơ thật đấy hả? Nếu mà đã thích chỗ này như thế thì cứ ngồi đấy đi. Tuần này nếu không có ai đi muộn thay cô cậu, cô cậu ngồi nguyên đấy cả tuần đi, cho cô cậu nghiện luôn.”

Hạ Mộng Ngư khóc không ra nước mắt, vừa định mở miệng thì đã bị ánh mắt sắc lẹm của cô chủ nhiệm chặn họng. Cô mếu máo lấy sách vở ra, lòng đau như cắt. Từ Tử Sung tìm đường chết, liên quan quái gì đến cô!

Linh Hoa tiếp tục giảng bài, Từ Tử Sung ngáp một cái, chống đầu nhìn vào quyển sách giáo khoa nhàm chán.

Ngữ Văn là khuyết điểm lớn nhất của Từ Tử Sung, thấy cậu lại định ngủ, Hạ Mộng Ngư đá cậu một cái, trừng mắt, gõ vào sách của cậu, bảo cậu tập trung nghe giảng. Từ Tử Sung không còn cách nào khác, đành thở dài một hơi, sốc lại tinh thần, ánh mắt mới hơi sáng lên một chút.

Cảnh tượng này lọt vào mắt cô chủ nhiệm khiến cô ấy vô cùng sung sướng. Bởi Từ Tử Sung luôn không thích học Văn, vào tiết chẳng tập trung, tuy không dám trắng trợn gục xuống ngủ nhưng lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Quả nhiên Hạ Mộng Ngư đúng là học trò ngoan, không chỉ chăm học mà còn kéo cả bạn học theo mình.

Bài học của tiết hôm nay là “Quy khứ lai từ” của Đào Uyên Minh*.

*Nhà thơ nổi tiếng thời Đông Tấn.

“Vừa rồi chúng ta đã xong phần tiểu sử của Đào Uyên Minh, bây giờ đến bài thơ “Quy khứ lai từ”, ai xung phong đọc cho các bạn nghe nào?”

Đương nhiên là không ai giơ tay.

Linh Hoa liếc mắt nhìn hai người đang ngồi gần bục giảng.

“Hai vị mới đăng cơ, ai đọc nào?”

Dựa theo thói quen ngày thường của Linh Hoa, chắc chắn sẽ là ai không thích học Văn thì sẽ gọi người đó. Hạ Mộng Ngư vừa định giơ tay kéo Từ Tử Sung ra khỏi ngọn hỏa lôi, thì không ngờ Từ Tử Sung lại mở miệng trước.

“Mỗi người một nửa đi ạ.”

“Được!”, Linh Hoa cười cười, bàn tay mập vung lên, “Ai đọc trước?”

Từ Tử Sung đeo kính vào rồi đứng dậy. Cậu cầm sách bằng một tay, một tay nhét vào túi, cất giọng đọc: “Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy…”

* Về đi sao chẳng về đi

Ruộng hoang đồng cỏ đợi chi chưa về

Phòng học rất im lặng, cả không gian chỉ còn lại giọng đọc của Từ Tử Sung, rõ ràng là không phí sức, nhưng lại có thể vang tới tận từng góc lớp.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy tim mình như run lên. Trước nay sao lại không cảm thấy giọng đọc của cậu hay đến vậy, trầm trầm, ấm áp, như tiếng vang từ lồng ngực dội ra, ngay cả người nghe thoáng qua cũng cảm thấy rung động.

Cô lại đưa mắt nhìn trộm Từ Tử Sung. Bình thường ở trường cậu đều đeo kính, chỉ khi ra ngoài mới không đeo. Rõ ràng thời gian cậu đeo kính khá nhiều, nhưng hiện tại, nhìn cậu một tay cầm quyển sách, gương mặt không chút biểu cảm, miệng đọc bài, Hạ Mộng Ngư lại thấy vô cùng khác lạ. Giống như dã thú vận quần áo giả làm người, hoặc giống như người sói, che giấu thân phận sống giữa loài người, đợi đến đêm trăng tròn mới biến hình vậy.

Dùng từ gì để diễn tả đây?

Đúng!

Thú đội lốt người.

“Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả khả truy.”

* Việc qua chuộc lại được nào

Từ nay riêng chuyện mai sau lo lường

Đọc đến câu này, Từ Tử Sung hơi liếc mắt xuống nhìn Hạ Mộng Ngư. Hai người nhìn nhau, Từ Tử Sung thoáng lắc đầu với cô rồi nhanh chóng thu tầm mắt trở lại trang sách.

Lúc này, Hạ Mộng Ngư mới sực tỉnh, cũng vội vàng quay đầu xem sách.

Chết mất, vừa rồi nhìn Từ Tử Sung đến mê mẩn, may là cô giáo đang nhìn vào sách nên không để ý.

Từ Tử Sung này, ngày nào cũng quyến rũ chết cô!

Từ Tử Sung đọc xong hai đoạn, cô giáo bỗng chen lời, “Được rồi, đọc rất tốt, nửa sau Hạ Mộng Ngư tiếp tục.”

Hạ Mộng Ngư đứng dậy đọc tiếp.

Cô cầm sách bằng hai tay, dáng đứng ngay ngắn, thần thái nghiêm túc, nhưng giọng đọc và ngữ điệu thì lại thánh thót, có phần khác so với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.

“Quy khứ lai hề, thỉnh tức giao dĩ tuyệt du. Thế dữ ngã nhi tương vi, phục giá ngôn hề yên cầu…”

* Chuyến này về thực về rồi

Lời chào nhắn gửi cùng người tới lui

Mùi đời chẳng hợp ngán mùi

Lẽ nào gắng gượng kịp lùi hoá hay

Nếu so sánh ra, thì Từ Tử Sung đọc khá bình thản, gần như không chêm thêm chút tình cảm cá nhân nào. Nhưng thần thái và giọng đọc trầm ấm của cậu thì lại rất phù hợp với bài thơ này. Giọng đọc của Hạ Mộng Ngư tuy rất thanh, rất ngọt, nhưng bao tâm tình đều được cô dồn vào bài thơ. Sự hào hứng của cô, linh hồn dạt dào yêu thương, tự do bay bổng, mới thật sự như kẻ tri âm với bài thơ này, vậy nên cô mới có thể đọc một cách phiêu diêu như vậy.

Thế dữ ngã nhi tương vi. (Đời đã lìa bỏ ta)

Phú quý phi ngô nguyện. (Phú quý chẳng phải điều ta nguyện)

“Ngụ hình vũ nội phục kỷ thời, hạt bất uỷ tâm nhiệm khứ lưu?”

* Đường đời đà tới khúc này

Còn bao năm tháng nữa đây mà chờ

Khóe miệng Hạ Mộng Ngư bất giác cong lên, tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị Từ Tử Sung tóm được. Cậu cau mày nhìn câu thơ, lại đối chiếu với dòng chú thích cuối sách. Đáng tiếc cậu kém Văn, vẫn không sao lý giải được.

Câu thơ này có ý gì, sao cô ấy lại thích như vậy?

Từ Tử Sung gạch chân câu thơ, đợi lát nữa nghe cô giáo giảng.

Vì là học thêm trong hè nên giữa hai tiết học đầu có giờ nghỉ khá dài. Hai tiết đầu đều là Văn, lại bởi vì là tiết của cô chủ nhiệm nên cả lớp không ai dám làm loạn, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cũng không nói chuyện với nhau.

Đến khi hai tiết đầu kết thúc, Từ Tử Sung còn chưa kịp mở miệng hỏi Hạ Mộng Ngư xem hôm qua xảy ra chuyện gì, thì đã thấy cô cẩn thận ôm một cái túi lớn vội vàng ra khỏi cửa.

Phòng học nhanh chóng chỉ còn lại một nửa, người đi vệ sinh, người thì tới quầy bán đồ ăn vặt, còn có rất nhiều người tranh thủ hai mươi phút nghỉ này chạy ra ngoài ăn sáng.

“Ông anh.”, Mạnh Huy vỗ vai Từ Tử Sung và nói: “Có đi ăn gì không?”

Từ Tử Sung lập tức đứng dậy.

Bình thường Mạnh Huy gọi thế nào Từ Tử Sung cũng không đứng dậy, thế mà hôm nay lại đồng ý nhanh đến vậy.

“Nhưng mà đi vệ sinh với tôi đã!”, Mạnh Huy nói thêm.

“Được.”

Hai người đi ra ngoài, từ xa đã thấy Hạ Mộng Ngư ôm cái túi đi tới cuối hành lang, rồi xoay người đi lên cầu thang.

“Ế, không phải học thần kia sao? Một mình ôm cái bọc đi đâu thế nhỉ?”, Mạnh Huy tò mò hỏi: “Hay là ăn mảnh?”

“Không biết.”

Nhưng Từ Tử Sung biết, đó là hướng lên tầng của lớp chọn. Ánh mắt cậu trầm xuống, mà Mạnh Huy cũng rõ ràng cảm thấy tâm trạng của anh bạn cùng bàn đang không tốt.

Trời nóng, Hạ Mộng Ngư sợ bánh sẽ chảy kem nên tranh thủ giờ nghỉ dài vội vàng chạy đi tặng quà sinh nhật cho Hạ Dạ Dương, đỡ phải đêm dài lắm mộng.

Lớp chọn và một lớp ban Văn khác đều ở tầng trên, muốn đến lớp Hạ Dạ Dương phải lên tầng, Hạ Mộng Ngư chọn thang ít người qua lại nhất. Thang này cách khá xa khu bán đồ ăn vặt, hơn nữa cuối dãy là nhà vệ sinh nam, lại đang kỳ nghỉ hè nên rất ít người. Tuy trong trường có vài người biết cô và Hạ Dạ Dương là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, nhưng dù sao phong cách hai người khác biệt nên tuyệt đại đa số đều không gán ghép hai người.

Hạ Mộng Ngư không thích gây chú ý, vậy nên cũng không muốn bị ai ghép với tên playboy Hạ Dạ Dương.

Kể cũng trùng hợp, Hạ Mộng Ngư vừa đi đến đầu cầu thang đã thấy Hạ Dạ Dương cùng đám anh em chí cốt của cậu ta đi xuống.

Hạ Dạ Dương đút hai tay vào túi, thấy Hạ Mộng Ngư xuất hiện ở đầu cầu thang, cậu ta dừng bước, cố nén ý cười, híp mắt quan sát cô từ trên cao.

Đám anh em của Hạ Dạ Dương đương nhiên là số ít những người biết quan hệ của hai người họ nên cũng biết Hạ Mộng Ngư, họ mỉm cười với cô trước.

Hạ Mộng Ngư cũng lễ phép mỉm cười với họ.

Hạ Dạ Dương híp đôi mắt hoa đào nhìn Hạ Mộng Ngư, hơi nhíu mày, dường như không mấy hài lòng với cách chào hỏi của cô với đám anh em của cậu ta.

Hạ Mộng Ngư nhìn về phía đại gia Hạ Dạ Dương. Tiểu tổ tông sĩ diện như thế, tuyệt đối sẽ không chào hỏi cô trước.

“Hạ Dạ Dương, bố mẹ tôi gửi cho cậu cái này.”

Hạ Mộng Ngư cầm bao lì xì bố mẹ gửi đưa cho Hạ Dạ Dương. Bởi vì đưa cái này trước, nên khả năng Hạ Dạ Dương từ chối có thể khá cao. Nếu cô đưa bánh ngọt trước, nói không chừng, tâm trạng tốt, cậu ta sẽ nhận luôn cả lì xì cũng nên. Cô không thể phạm phải sai lầm trong chiến lược như vậy.

“Không cần.”

Quả nhiên Hạ Dạ Dương từ chối thẳng, vẻ mặt còn hơi khó chịu.

“Cậu không nhận, bố mẹ lại nói tôi.”, Hạ Mộng Ngư mếu máo nói.

“Vậy cậu cầm đi, cứ nói là tôi đã nhận rồi.”, Hạ Dạ Dương mất kiên nhẫn nói.

Hạ Mộng Ngư mừng thầm trong lòng, nhưng lại làm ra vẻ bất đắc dĩ mà đút bao lì xì vào túi áo đồng phục.

Hạ Dạ Dương vẫn đứng trên bậc thang, tiếp tục từ trên cao nhìn xuống Hạ Mộng Ngư.

“Cậu cầm cái gì trong tay đấy?”, Hạ Dạ Dương hỏi.

“À.”, Hạ Mộng Ngư làm ra vẻ như vừa sực nhớ, vội đưa cái túi cho Hạ Dạ Dương, “Đây là quà sinh nhật tôi tặng cho cậu!”

Thần sắc Hạ Dạ Dương tươi tỉnh lên một chút, rốt cuộc cậu ta cũng bước xuống thang, đi đến trước mặt Hạ Mộng Ngư, nhận lái cái túi, rồi lấy ra từ bên trong một chiếc hộp đựng bánh sinh nhật.

Chiếc bánh không lớn, chỉ khoảng 10cm.

Hạ Dạ Dương lập tức mở ra, đưa cái hộp cho bạn bên cạnh cầm, còn mình cẩn thận lấy bánh ra.

Là một chiếc bánh kem trắng, bên trên còn dùng fondant làm thành hình một chú sư tử nhỏ.

Ánh mắt Hạ Dạ Dương sáng bừng, rốt cuộc cũng nở nụ cười vui vẻ.

Từ Tử Sung ngăn Mạnh Huy đang định đi lại, rồi giơ tay ra hiệu chớ lên tiếng với cậu ta. Hai người đứng ở góc rẽ, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng đó.

Hạ Dạ Dương cười rạng rỡ, đám anh em bên cạnh cũng đều cười toe toét.

“Cái này là cậu tự làm à?”, Hạ Dạ Dương hỏi.

“Ừ.”, Hạ Mộng Ngư bày tỏ lòng trung thành: “Dậy từ bốn giờ sáng làm đấy.”

,”serif)uR

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN