Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 7


Vì Từ Tử Sung nói con người Hạ Mộng Ngư rất nguy hiểm nên lại khiến Mạnh Huy có hứng thú với cô nàng.

Thế nào mà lại khiến Từ Tử Sung thấy sợ, quá lợi hại. Nhưng nhìn kiểu gì thì Mạnh Huy vẫn cảm thấy Hạ Mộng Ngư là một cô bé nhu mì mà thôi… Gương mặt tròn tròn ngây thơ, đôi mắt to tràn đầy ý cười ngọt ngào, thành tích học tốt, làm chuyện gì cũng có trách nhiệm, tính tình cởi mở, luôn mỉm cười, lại hay giúp đỡ bạn bè.

Ấy, sao trước đây lại không phát hiện ra Hạ Mộng Ngư có nhiều ưu điểm như vậy?

Có điều, Hạ Mộng Ngư ăn mặc quá mộc mạc, hơn nữa không hiểu vì sao luôn là cỡ rộng nhất. Bọn con gái khác đều thích chọn đồng phục cỡ nhỏ nhất, váy ngắn một chút, áo bó một chút, còn Hạ Mộng Ngư lại luôn mặc cỡ to hơn hẳn, nhìn không ra dáng người.

Có lẽ dáng người cũng rất được…

Mạnh Huy cảm thấy Hạ Mộng Ngư khá xinh xắn, nếu có thể nuôi được mái tóc dài thì càng đẹp hơn, con gái tóc dài tung bay vẫn là thích nhất.

Ôi, nếu như Hạ Mộng Ngư nuôi tóc dài, mặc thêm bộ váy vừa người, chắc chắn sẽ rất có tính sát thương…

“Này, em yêu, sao Mạnh Huy cứ nhìn mày thế nhở?”

Phạm Tiểu Kiều chọc chọc Hạ Mộng Ngư. Cô nàng vẫn giả vờ chăm chú nhìn vào sách giáo khoa Văn như thể đang đọc bài, nhưng thật ra là đang dùng khóe mắt nhìn Mạnh Huy.

“Tao cũng thấy thế, tóc gáy tao đang dựng hết cả lên đây này, từ hôm qua bắt đầu, không hiểu bị trúng cái gì nữa…”

“Không phải là thích mày rồi đấy chứ?”

Phạm Tiểu Kiểu là một cô nàng mộng mơ, ngày nào cũng chìm đắm trong thế giới màu hồng của phim thần tượng và tiểu thuyết ngôn tình, chuyện gì cũng liên hệ đến tình yêu được.

Cô nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Đã hai năm rồi, sao tự dưng bọn mày lại bắn lửa tung tóe thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì mày chưa kể cho tao nghe không?”

“Vớ vẩn…”

Hạ Mộng Ngư liếc nhìn gáy Từ Tử Sung, chợt hoài nghi liệu có phải cậu nói gì đó với Mạnh Huy không, nếu không thì sao tự dưng Mạnh Huy lại chú ý đến cô như vậy. Dù sao thì cô ngoài đống thành tích tốt ra, phương diện nào cũng thấp kém.

Nhưng Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy Từ Tử Sung không phải là loại người không giữ lời hứa…

Thu lại ánh mắt từ Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư bất cẩn chạm phải ánh mắt của Mạnh Huy.

Mạnh Huy chẳng ngại ngùng gì, giơ tay vẫy vẫy với Hạ Mộng Ngư, rồi lại tiếp tục chống đầu nhìn cô chằm chằm, không hề biết hành vi của mình có gì bất thường.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy đầu mình đau âm ỉ, Mạnh Huy chắc có vấn đề gì rồi.

Bỗng nhiên một viên phấn chuẩn xác phi mạnh vào trán Mạnh Huy.

“Mẹ kiếp!”, Mạnh Huy ôm trán, tức tối nói: “Đứa nào ném tao?”

“Tôi.”

Giọng nói của cô chủ nhiệm vang lên.

Cả căn phòng lặng ngắt, tất cả cùng nhìn về phía Mạnh Huy.

“Nhìn cái gì?”, cô chủ nhiệm liếc Hạ Mộng Ngư một cái rồi nhìn Mạnh Huy, mở lời châm chọc, “Có muốn tôi đổi chỗ cho cậu ra ngồi sau Hạ Mộng Ngư không? Thế thì cậu đỡ phải ngoái cổ nhìn người ta, đỡ cho Mạnh thiếu gia bị vẹo cổ.”

Cả lớp rần rần cười khúc khích, Mạnh Huy thì đỏ mặt, quay đầu ngồi học nghiêm chỉnh.

“Cười cái gì mà cười? Bài còn chưa học xong, có phải muốn thêm bài nữa không?”

Trong nháy mắt, căn phòng lập tức bị tiếng giở sách sột soạt bao trùm.

Hạ Mộng Ngư cũng lẩm bẩm đọc bài. Lúc này Từ Tử Sung mới quay đầu, hai người liếc nhìn nhau sau đó lại nhanh chóng thu ánh mắt, nhìn vào sách giáo khoa.

Được rồi, xem ra Từ Tử Sung cũng không biết Mạnh Huy bị làm sao…

Hai tiết Văn kết thúc, trước tiết ba và tiết bốn có một giờ giải lao hai mươi phút, mọi người có thể đi vệ sinh, ra ngoài ăn vặt, hoặc đi hít thở không khí.

Mạnh Huy bị cả đám con trai vây quanh, ai nấy đều trêu cậu ta, dồn dập hỏi cậu ta có phải đã để ý học thần rồi không.

“Cút, đừng có nói vớ nói vẩn, đi, ra ngoài ăn kem.”

“Thiếu gia mời à? Này này này, đi hết đi, Mạnh thiếu gia chiêu đãi!”

“Mẹ, suốt ngày đục khoét tao, đi…”

Mạnh Huy dẫn cả đám anh em thong thả rời đi, trước khi đi còn trộm liếc Hạ Mộng Ngư một cái.

Trong lớp không còn nhiều người, những người ở lại nếu không phải để ngủ bù thì là làm bài tập. Phạm Tiểu Kiều cũng cùng mấy cô bạn khác đi vệ sinh.

Từ Tử Sung lại gục đầu xuống bàn ngủ như mọi khi. Hạ Mộng Ngư đứng dậy, lúc đi ngang qua bàn cậu thì nhẹ nhàng kéo tay áo đồng phục của cậu, sau đó đi thẳng ra khỏi cửa.

Không cần quay đầu lại Hạ Mộng Ngư cũng biết Từ Tử Sung chắc chắn đã tỉnh. Trải qua hai năm quan sát, Hạ Mộng Ngư vô cùng khẳng định mặc dù Từ Tử Sung đang ngủ nhưng vẫn vô cùng nhạy bén, càng đừng nói là cô đã kéo áo cậu.

Hạ Mộng Ngư đi xuống tầng dưới.

Tầng dưới là khu phòng học của khối 11, bọn nhỏ vẫn chưa phải học nên cả tầng trống không. Lúc chuẩn bị xuống dưới, cô quay đầu thoáng nhìn, quả nhiên Từ Tử Sung đã đi ra.

Cô đợi dưới đó chừng 30 giây thì Từ Tử Sung xuất hiện. Hạ Mộng Ngư lập tức tóm lấy cậu, kéo đến bên cạnh lan can.

“Cậu đứng làm gì, ngồi xuống, đừng để người ta nhìn thấy.”

Từ Tử Sung bất đắc dĩ ngồi xổm xuống cạnh Hạ Mộng Ngư.

“Làm gì?”

“Không phải Mạnh Huy là đệ của cậu à? Cậu nhắc cậu ta đừng có nhìn tôi nữa.”

“Nhìn thì sao đâu.”, vẻ mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi.

“Hơ! Nhìn thì không sao, nhưng mà nhìn như thế quá là lộ liễu! Cậu không phải là không biết con người tôi không thích phô trương, không thích bị người khác chú ý. Cậu ta làm thế chẳng phải là khiến mọi người đều chú ý đến tôi sao?”

Từ Tử Sung liếc nhìn Hạ Mộng Ngư mà chẳng biết nên làm thế nào.

“Hạ Mộng Ngư, không phải là cậu hiểu sai cái gọi là không phô trương đấy chứ?”

Hạ Mộng Ngư nhếch khóe miệng, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, “Cũng không phải là cậu chưa từng thấy dáng vẻ phô trương của tôi.”

Từ Tử Sung không còn lời nào để nói, nhớ lại dáng vẻ của Hạ Mộng Ngư vào tối hôm đó ở câu lạc bộ, không thể không thừa nhận, hiện giờ cô vô cùng không phô trương.

Hạ Mộng Ngư lấy ví, từ bên trong rút ra một tấm ảnh thẻ của mình đưa cho Từ Tử Sung.

“Gì?”

“Cậu đưa cho Mạnh Huy, nếu cậu ta cứ muốn nhìn tôi thì nhìn ảnh tôi đi.”

Từ Tử Sung dùng một ánh mắt đầy phức tạp nhìn Hạ Mộng Ngư, như thể đang xác định xem có phải cô đang nói đùa, hay là đang cố ý vênh váo ra vẻ ta đây thông minh.

“Cầm lấy.”, Hạ Mộng Ngư sốt ruột.

Từ Tử Sung không chần chừ nữa, nhận lấy tấm ảnh rồi nhét vào ví của mình.

Hạ Mộng Ngư chợt ngáp một cái.

“Hôm nay dậy sớm à?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Đúng, dậy trực nhật!”, Hạ Mộng Ngư hậm hực nói: “Hôm nay cậu lại đến muộn… Tôi bảo anh giai này, sáng cậu dậy sớm một tí thì chết à? Không thì để sáng nào tôi cũng gọi điện giục cậu dậy nhé?”

“Không cần…”

“Cũng phải.”, Hạ Mộng Ngư cười lạnh, giở giọng châm chọc, “Dù sao cậu đến muộn cũng là tôi trực nhật, dậy sớm làm gì chứ?”

Từ Tử Sung bật cười.

“Đúng là mắc nợ cậu mà…”, Hạ Mộng Ngư đứng dậy, “Tôi về lớp trước đây, cậu đợi một phút nữa rồi hẵng về.”

Hạ Mộng Ngư chuồn vội.

Chờ Hạ Mộng Ngư đi rồi, Từ Tử Sung mới lại mở ví ra cẩn thận nhìn tấm ảnh thẻ.

Trong ảnh, Hạ Mộng Ngư mặc áo len cao cổ, mái tóc ngắn ngủn, ánh mắt hiền hòa, trên môi là nụ cười mỉm vừa phải, tràn ngập cảm giác thảo hiền của một cô học trò ngoan.

Đúng là…

Siêu cấp giả tạo.

Vài ngày liên tiếp sau đó Từ Tử Sung đều có việc, tan học là về ngay, chỉ có một mình Hạ Mộng Ngư ở lại trực nhật. Bình thường ai cũng tập trung học, cũng chẳng có cơ hội gặp nhau nói chuyện riêng, nên đến khi hai người được gặp mặt riêng tư là buổi tối cuối tuần trong câu lạc bộ boxing.

Trước trận đấu một lúc, Hạ Mộng Ngư cùng mọi người chụp ảnh, chợt phát hiện ra xung quanh bỗng im phăng phắc.

“Các chị làm sao đấy?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc hỏi.

“Tìm em đấy…”, cô nàng người mẫu bên cạnh kéo tay Hạ Mộng Ngư, nhỏ nhẹ thì thầm, trong giọng nói có chút run rẩy.

Hạ Mộng Ngư mơ hồ nhìn theo ánh mắt của cả đám người mẫu, thì chợt nhìn thấy “Mục Thần Phan Ân” đang đứng ngay trước mặt mình.

Sau khi thay bộ đồ thi đấu, khí chất cả người Từ Tử Sung đều hoàn toàn thay đổi. Ở trường, Từ Tử Sung luôn mang vẻ trầm mặc kiệm lời, cảm xúc ổn định, vô cùng đáng tin cậy. Nhưng hiện tại, cả người cậu toát lên vẻ hoang dại của một con thú săn.

Vô cùng nguy hiểm, nhưng lại vô cùng gợi cảm.

“Cậu đi theo tôi.”, Từ Tử Sung nói với Hạ Mộng Ngư.

Cả đám người mẫu quay sang nhìn Hạ Mộng Ngư, ai nấy đều trợn mắt há miệng, thậm chí còn có người âm thầm giơ ngón cái lên với cô.

Hạ Mộng Ngư cười cười với mọi người rồi xấu hổ đi theo Từ Tử Sung về phía phòng nghỉ. Vừa đi được vài bước, di động của cô đã liên tục réo chuông, cả đám người mẫu thi nhau gửi tin nhắn cho cô.

“Tiểu Ngư, em làm thế nào đấy?”

“Quá trâu, chị phải bái cô làm sư phụ mới được!”

“Quá trâu bò, cô làm thế nào mà thu phục được nhà vô địch thế?”

“Tẹo nữa phải khai báo rõ ràng cho các chị đấy nhé!”

Hạ Mộng Ngư trừng mắt lườm Từ Tử Sung một cái rồi trách, “Cậu có việc tìm tôi sao không gửi tin nhắn cho tôi?”

Từ Tử Sung chỉ cười chứ không nói gì. Hạ Mộng Ngư chắc chắn cậu ta cố ý.

Vào phòng nghỉ, Từ Tử Sung đóng cửa lại, còn tiện tay khóa trái cửa.

Thật ra Hạ Mộng Ngư không sợ Từ Tử Sung làm gì mình, nhưng cô cảm thấy khóa cửa lại như vậy nhất định sẽ khiến người khác hiểu lầm.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Làm chuyện không thể để người khác phát hiện ra.”

“Chuyện gì?”

Từ Tử Sung rút từ trong ba lô ra một quyển sách bài tập nâng cao, “Cậu giỏi Lý lắm đúng không?”

“Môn nào tôi cũng giỏi.”, Hạ Mộng Ngư nói mà không chút do dự.

Từ Tử Sung nghẹn họng, sau đó đành chỉ vào quyển sách, “Nào, giảng cho tôi đề này.”

Lúc Hạ Mộng Ngư quay lại thì đã xong hai trận đấu, đang diễn ra hiệp một của trận thứ ba. Tất cả nhóm người mẫu và nhân viên câu lạc bộ đều nhìn cô chằm chằm.

“Nghe huấn luyện Lý nói, lúc cậu ấy đến tìm em xong còn khóa cửa phòng nghỉ?”

“Đúng đấy, hai người ở trong làm gì thế?”

“Làm gì mà lâu thế, phải khai thành thật, chị vừa giúp cô lên dẫn một trận đấy.”

Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười, “Em có thể khai thật, nhưng cho dù em có khai thật thì chắc chắn mọi người cũng không tin.”

“Nói mau!”

“Bọn em học bài.”

Lừa kiểu quái gì thế! Một chàng thanh niên cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, một cô bé eo thon mông cong, tổng diện tích vải trên người cả hai chẳng được là bao, thế mà ở trong phòng riêng lại không làm gì, chỉ học bài?

Bốc phét!

“Không muốn nói thì thôi đi, học cái gì mà học…”

“Đúng, sao cô không nói là hai người ở trong đấy tụng kinh luôn đi?”

“Chắc là tụng Ngọc Nữ Tâm Kinh rồi.”

*Ngọc Nữ Tâm Kinh là tên một môn võ của phái Cổ Mộ (xuất hiện trong “Thần Điêu đại hiệp”), khi luyện môn võ này, nam nữ phải thoát y.

Hạ Mộng Ngư để mặc cả đám trêu chọc, cũng may mọi người đều chẳng phải trẻ con, lại là những người sống trong xã hội phức tạp, nên ai nấy đều rất biết một vừa hai phải.

Trận đấu vẫn tiếp tục.

Hôm nay có một quyền thủ đặc biệt gây sự chú ý, hình như là một gã người Nga, thân mình cực kỳ cường tráng.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy gã quyền thủ này toát lên vẻ cực kỳ điên cuồng, không chính trực, dáng người cực kỳ to lớn, tuyệt đối không làm mất danh dự dân tộc.

Nghe nói hắn ta đang là quyền thủ dẫn đầu của vòng đấu này, sáu trận trước đều K.O đối thủ, còn có hai quyền thủ bị hắn đánh đến mức phải đưa đi bệnh viện.

Hạ Mộng Ngư thoáng sốt ruột, vội gửi tin nhắn cho Từ Tử Sung.

Hạ Mộng Ngư: Hôm nay có một tên người Nga, trông có vẻ lợi hại lắm, hình như đã đánh tàn phế hai người rồi.

Từ Tử Sung: Thế nên?

Hạ Mộng Ngư: Người ta lợi hại thật sự đấy, cậu có được không?

Từ Tử Sung: Hỏi một người đàn ông có được không, cậu có biết hậu quả thế nào không?

Hạ Mộng Ngư:……

Hạ Mộng Ngư: Cậu còn chưa tròn 18 tuổi, chưa thành nhân thì đừng có tự xưng là đàn ông.

Từ Tử Sung: Hỏi tôi có được không, lại bảo tôi không phải đàn ông, xem ra cậu thật sự muốn tôi làm gì đó với cậu rồi.

Hạ Mộng Ngư:……

Hạ Mộng Ngư: Không nói đùa với cậu đâu, hắn ta mạnh thật đấy, cậu cẩn thận một chút.

Từ Tử Sung: Được.

Hạ Mộng Ngư: Tôi đặt cậu thắng nhé!

Từ Tử Sung: Chắc chắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN