Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh - Chương 74: Đòi Người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh


Chương 74: Đòi Người


Ở phòng khách của biệt thự Tần gia.
Hai người đàn ông ngồi đối diện, mỗi người một khí thế khác nhau mà tỏa ra.
Xung quanh Hắc Mộc Thần còn có mười mấy tên thuộc hạ thân tính nhất đứng sau lưng anh, chỉ cần động một chút bọn họ liền ra tay.

Còn thuộc hạ của Tần Khuyết cũng sẵn sàng đứng đối diện chống lại người của Hắc Mộc Thần.
Nhưng trong khoảng cách từ chỗ họ đứng đến chỗ Hắc Mộc Thần và Tần Khuyết đang nói chuyện thì không thể nghe được gì nữa.
Lần này Hắc Mộc Thần ngang nhiên đến đây đòi người.

Khi thuộc hạ của Tần Khuyết báo lại là có khách quý tới, anh liền ra xem là ai thì liền gặp cả một đội người sát khí bao trùm, dẫn đầu là Hắc Mộc Thần đi vào.
Tần Khuyết nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nhủ rằng, quả nhiên không hổ danh Hắc Mộc Thần, đại ca của hắc đạo, tốc độ rất nhanh.
” Ồ? Không biết thần thánh phương nào mà sai Hắc Tổng hôm nay đến đây vậy? “.

Nói rồi anh tiếp tục bổ sung: ” Mời vào! “.

Tần Khuyết giả vờ ra vẻ mời khách mà bày ra bộ mặt thân thiện.
Hắc Mộc Thần tiến sải bước đến sofa rồi ngồi xuống, hai chân tao nhã vắt chéo nhau, dùng cặp mắt sắc bén nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Khóe môi Tần Khuyết nhếch lên, anh cầm tách trà lên rồi ngửi mùi thơm của loại [1]trà Earl Grey.
[1] Trà Earl Grey là cái tên nổi tiếng nhất trong số những dòng trà thưởng thức ở Anh, trà Earl Grey (hay còn gọi là trà Bá Tước) đích thị là thứ sản vật hạng sang được nhiều người chú ý.

Loại trà này được tạo nên bởi hai nguyên liệu chính, bao gồm những lá trà đen thượng hạng kết hợp cùng Cam bergamot – một loại cây có múi nhỏ, ra hoa trong mùa đông và được trồng nhiều ở Ý.

Do đó, khác với vị trà tươi đơn thuần, Earl Grey còn chứa đựng sự thanh mát đáng ngạc nhiên.

Sở hữu vị trà nồng đậm với những nét quyến rũ hết sức đặc trưng nên không quá khó để loại trà này nhanh chóng chiếm một vị trí vững chắc trong bảng xếp hạng những loại trà ngon đại diện cho quốc gia này.

Trong quá trình Tần Khuyết thưởng thức tách trà Hắc Mộc Thần đều im lặng, đợi Tần Khuyết vừa buông tách trà xuống anh liền đi thẳng vào vấn đề cất giọng lạnh lùng: ” Người đâu? “.
Gương mặt Tần Khuyết hơi ngạc nhiên, anh nhún vai rồi hỏi: ” Không phải Hắc Tổng đến đây để xem xét gia cảnh tôi thế nào sao? Sao lại hỏi người đâu? Người nào? “.
Bên môi Hắc Mộc Thần giữ nguyên độ cong hoàn hảo.
” Ngải Tịch! “.

Hai chữ ngắn gọn cũng đủ để thấy rõ khí thế từ người Hắc Mộc Thần tỏa ra lúc này.
Ngón tay Tần Khuyết sờ sờ lên mũi, anh làm ra vẻ đăm chiêu rồi hỏi.
” Tiểu Tịch? Cô ấy không ở bên cạnh anh sao? “.
Đôi mắt Hắc Mộc Thần sắc bén nhìn Tần Khuyết, giọng anh lạnh lẽo cất ra: ” Đừng nói lời dư thừa, Ngải Tịch đâu? “.
” Hắc Mộc Thần à, anh đừng có nghĩ Tiểu Tịch mất tích là chạy đến chỗ tôi chứ? “.
Nói rồi anh quay qua đám thuộc hạ hỏi lớn một câu: ” Mọi người có thấy Ngải Tịch không? “.
Tất cả bọn họ đều lắc đầu đồng thanh nói: ” Không có ạ! “.
Nghe được câu trả lời Tần Khuyết liền hài lòng rồi nhoẻn miệng cười nhìn sang Hắc Mộc Thần.
” Tôi không nói nhiều với anh đâu Tần Khuyết! Tóm lại, mục đích tôi đến đây chỉ có một, đòi người! “.

Giọng điệu Hắc Mộc Thần nghiêm túc rồi cất lên.
Thần thái Tần Khuyết điềm tĩnh trở lại, anh để đôi chân dài vắt lên nhau, đặt hai tay lên thành ghế rồi hơi ngả người ra sau.

Cất giọng đắc ý mỉa mai.
” Cậu đến muộn rồi! Nếu cậu muốn đón Ngải Tịch phải quay ngược thời gian trở về ngày cô ấy đến đây rồi ân ái với tôi kia kìa! Chứ không phải đợi hôm nay mới đến đây đòi người! Người không có ở chỗ tôi bảo Tần Khuyết tôi lấy gì giao ra cho anh? “.
Gân xanh hiện rõ trên cánh tay Hắc Mộc Thần, sâu trong đôi mắt anh như có một ngọn lửa sắp phun ra.

Cơn giận dữ như con sóng đang vỗ ào ạt sâu trong lòng anh, nhưng gương mặt Hắc Mộc Thần vẫn ra vẻ bình thản rồi cất lời.
” Tôi không thích nghe chuyện của đôi cẩu nam nữ hai người! Bẩn thỉu! “.
Nụ cười bỡn cợt hiện ra trên môi Tần Khuyết, anh hơi nhướn người về trước rồi làm ra vẻ đắc ý nói.

” Cẩu năm nữ? Danh xưng như vậy không hợp với Tần Khuyết tôi chút nào nhỉ?! Nhưng mà được anh gán ghép với Tiểu Tịch như vậy tôi khá thú vị, dù sao cũng không thiệt thòi cho lắm! “.
Bàn tay Hắc Mộc Thần càng siết chặt lại hơn, nếu như đôi mắt anh có thể giết người được thì Tần Khuyết đã tan thành mây khói từ lâu mà không còn ngồi đối diện mỉa mai anh như vậy đâu!
” Anh bớt mấy lời thừa thãi đó đi! “.
Gương mặt Tần Khuyết càng bình tĩnh hơn mà nhìn Hắc Mộc Thần, anh nhắm lại đôi mắt rồi hít hà một hơi.

Đột nhiên đứng dậy rảo bước về chỗ Hắc Mộc Thần đang ngồi, khẽ cất giọng bỡn cợt vào tai anh.
” Quả thật anh rất hời đấy Hắc Mộc Thần à! Có được thân thể mềm mại của Tiểu Tịch mà tận hưởng lâu như vậy đúng là không uổng phí sống trên đời này.

Anh si mê Tiểu Tịch như vậy cũng bình thường thôi, cả tôi cũng vậy, cái thân thể kiều diễm đó nằm dưới thân mà khẽ rên rỉ đê mê kiều mị đúng là làm người ta thật sự hưng phấn hẳn lên.

Bất kỳ người đàn ông nào mà nếm qua hương vị của Tiểu Tịch khó có thể nào quên được, tôi vẫn còn nhớ mãi đây này! Nhưng mà, bắt đầu từ hôm nay Tiểu Tịch sẽ thuộc về tôi…”.

Nói rồi anh cười ha ha một tiếng thật lớn rồi rảo bước đi.
Từng câu từng chữ Tần Khuyết thốt ra đều đang kích thích ngọn lửa sắp phun trào của Hắc Mộc Thần, cơn giận dữ anh đã không kìm nén được nữa mà lập tức phọt ra.

Anh đứng dậy nhanh chân bước theo Tần Khuyết rồi kéo lại thẳng tay giơ lên cho Tần Khuyết một nắm đấm vào gương mặt.
Khóe môi Tần Khuyết ngay lập tức dính máu, anh không nhân nhượng mà đáp trả lại từng cú đánh của Hắc Mộc Thần.
Thuộc hạ của hai người đàn ông cũng theo đó mà đánh tấp nập vào đối phương.

Cả không khí bây giờ trong biệt thự Tần gia vô cùng rối loạn, hai người đàn ông cầm đầu giới hắc đạo và bạch đạo cùng tranh giành một người phụ nữ mà đánh nhau không nể tình.
Còn thuộc hạ thấy đại ca của mình đánh nhau vui như vậy cũng hùa theo rồi đánh đối phương.
Sức lực của bên đội Hắc Mộc Thần mạnh hơn so với Tần Khuyết.

Chẳng mấy chốc thuộc hạ của Tần Khuyết đều bại mà ngã gục ra.
Khi cuộc đấu đá đang diễn ra đến cao trào thì một tiếng nói của người phụ nữ vang lên ngăn lại cuộc chiến tranh này.
” Đừng đánh nữa! “.
Tất cả mọi người cùng dừng lại rồi nhìn lên theo hướng phát ra âm thanh.

Thân thể có chút mệt mỏi của Ngải Tịch đứng ở đầu cầu thang rồi cất giọng lạnh tanh.
Gương mặt hơi bầm tím nơi gò má của Hắc Mộc Thần và Tần Khuyết cùng nhìn cô.

Ngải Tịch tay nắm chặt vào tay vịn rồi bước từng bước xuống.

Đến trước mặt hai người đàn ông nổi bật bật nhất ở đây rồi ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Hắc Mộc Thần, cất giọng mệt mỏi.
” Tôi theo anh về! Đừng gây sự nữa! “.
Tần Khuyết cướp ngay lời cô: ” Tiểu Tịch, em đừng vì bảo vệ anh mà đi theo anh ta! “.
Ngải Tịch im lặng cúi đầu không nói.

Hắc Mộc Thần buông tay đang nắm cổ áo của Tần Khuyết ra rồi hiểu theo cách của anh rằng Ngải Tịch đang bảo vệ Tần Khuyết nên mới theo chịu anh về liền bật cười lạnh.
” Tình cảm thắm thiết thật đấy! “.
Đôi mắt vô hồn của Ngải Tịch ngẩng lên nhìn anh, Hắc Mộc Thần đang mỉa mai cô đấy à? Ý của cô đâu phải là như cách nghĩ của anh.

Ngải Tịch định mở miệng giải thích nhưng bắt gặp đôi mắt có ý ngăn cản của Tần Khuyết thì liền im lặng không nói lời nào.
Hắc Mộc Thần không nói không rằng liền kéo tay Ngải Tịch rồi kéo cô đi.

Tần Khuyết muốn ngăn lại nhưng cô quay đầu nhìn anh rồi lắc đầu.

Ý của cô qua đôi mắt như muốn nói với Tần Khuyết rằng, Tôi không sao! Cho dù tôi trốn thế nào đi chăng nữa Hắc Mộc Thần cũng sẽ tìm ra tôi! Thà đối mặt trước còn hơn trốn tránh.
Tần Khuyết hiểu ra ý của cô cũng không đuổi theo mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngải Tịch không rời nửa giây.
Ngải Tịch bị Hắc Mộc Thần lôi đi xồng xộc, thuộc hạ của anh cũng đi theo.
Vừa mở cửa xe ra Hắc Mộc Thần đã hung hăng ném cô ngay vào ghế rồi trở về vị trí lái đạp mạnh chân ga vụt đi.

Bầu không khí trong xe im lặng đến lạ thường.

Tốc độ của Hắc Mộc Thần càng tăng tốc hơn, từng câu từng chữ từng hạnh động của Ngải Tịch khiến anh sắp bùng nổ cơn giận dữ đến đỉnh cao nhất rồi.
Bỗng tốc độ của chiếc xe đang cực kỳ nhanh lao trên đường thì Hắc Mộc Thần vô cớ đạp phanh lại.

Ngải Tịch cũng theo đó mà chúi người ra trước, cô bực bội quay qua trừng mắt nhìn anh.
” Hắc Mộc Thần! Anh muốn chết à? “.
Gương mặt anh xám xịt đen, tháo dây an toàn ra rồi bật lên kính chống trộm trong xe.

Hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Anh quay qua Ngải Tịch rồi cất giọng lạnh lùng.
” Dù có chết tôi cũng sẽ kéo em xuống mồ cùng tôi! “.
Nói rồi anh không đợi cô phản kháng liền trực tiếp đè cô xuống ghế, thuận tay hạ ghế xuống rồi áp lên cơ thể trắng mịn của Ngải Tịch.

Chiếm lấy đôi môi cô một cách cuồng bạo.
” Ưm..ưm “.

Ngải Tịch bất ngờ vì hành động của anh mà phản kháng chống tay lên vòm ngực anh.
Hắc Mộc Thần nhanh chóng chế ngự hai tay cô lên đỉnh đầu rồi hung hăng xé đi chiếc váy của cô một cách tàn bạo, tìm nơi tư mật rồi lập tức đưa vật nam tính của mình mạnh mẽ đâm vào.
” Ưm..A! “.

Ngải Tịch đau đớn thét lên do từng động tác mạnh bạo của Hắc Mộc Thần.
Cả thân thể cô lại nổi lên những dấu hôn đỏ rực do Hắc Mộc Thần để lại, bầu ngực tròn trịa của Ngải Tịch bị anh bóp nắn không thương tiếc, cả nụ hồng ửng đỏ lên cũng bị răng anh cọ sát rồi cắn.
Ngải Tịch yếu ớt không vùng vẫy nữa, cô cạn kiệt sức lực mà nằm đấy mặc Hắc Mộc Thần hành hạ từng nơi trên cơ thể cô.

Nước mắt trên khóe mi đã khô cạn từ lâu nay lại trực tiếp theo từng cơn đau đớn đó mà tuôn xuống…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN