Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây! - Chương 123: Đơn ly hôn tôi ký rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
312


Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!


Chương 123: Đơn ly hôn tôi ký rồi


Khả Hân không đến bệnh viện nữa không có nghĩa là cô không quan tâm đến tình trạng Lâm Vĩ Thành và cả Lâm Vĩ Phong. Ngày nào cô cũng gọi cho quản gia Thuận nghe ngóng thông tin, đặc biệt mấy ngày gần đây biết được Lâm Vĩ Thành đã hồi phục rất tốt, chuyện xuất viện chỉ còn là vấn đề thời gian thôi khiến cô rất mừng rỡ.

Khả Hân cũng suy nghĩ cẩn trọng về chuyện ly hôn, Lý Tuyết Dung thật sự là người duy nhất vực dậy được Lâm Vĩ Thành. Ly hôn có lẽ là sự lựa đúng đắn nhất cho mối quan hệ hiện tại của bọn họ.

Khả Hân nhớ lại bản thân gả đến đây rất vội vàng, đến lúc ly hôn cũng gấp gáp, thật sự không khác gì một giấc mộng. Ba tháng qua, cô đã có được gì, đã mất đi gì, Khả Hân cũng không nói rõ được. Ly hôn rồi có lẽ cũng không thể trở về nhà họ Đặng, chú của cô chắc không muốn nhận người cháu gái như cô. Sau này mọi chuyện đều phải dựa vào cô tự lực cánh sinh.

“Khả Hân, chị lại thẫn thờ cái gì đó? Em lấy mấy món chị thích rồi đây, hôm nay có cánh gà chiên nước mắt với cá kho rất ngon.” – Kim Chi đem thức ăn bày ra trước mặt Khả Hân, bọn họ đang ở trong căn tin của trường.

Khả Hân nhìn thấy năm sáu món Kim Chi vừa đi mua cho cô, có chút lo lắng hỏi:

“Mấy hôm nay sao em tiêu tiền nhiều thế, em vừa trúng số hay sao? Bình thường không thấy em ăn quá hai món.”

“Chị đứng nghĩ nhiều, cứ ăn thoải mái. Nói chung là có người trả tiền cơm cho chúng ta.” – Kim Chi gắp một cái cánh gà lớn vào chén Khả Hân.

“Có người trả tiền ăn cho chúng ta? Ai chứ?” – Khả Hân ngây người, cô nhất thời không nghĩ ra cái tên nào hết.

“Lâm Vĩ Phong chứ ai nữa.” – Lời vừa khỏi miệng Kim Chi liền biết mình nhiều lời rồi, có những chuyện thật sự không nên nói ra.

“Sao là anh ta được, anh ta vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc cho Vĩ Thành mà.” – Khả Hân lắc đầu không tin.

“Sao không thể là anh ta? Có phải nghe anh ta quan tâm chị như vậy chị rất vui không?”

“Không có, chắc chắn là không…” – Khả Hân vừa nói chưa hết câu đã nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc từ cửa căn tin bước đến.

Lâm Vĩ Phong giống như rất gấp gáp chạy đến đây, tóc gội còn chưa khô, râu ở cằm cũng cạo rất qua loa. Dù vậy cũng không thể giấu được sức quyến rũ của anh, anh vừa xuất hiện căn tin lại dậy sóng như lần trước.

“Nói dối, tôi nghe rõ tim cô đang đạp nhanh hơn.” – Lâm Vĩ Phong cong môi cười.

Khả Hân theo bản năng đưa tay lên ngực trái, gần hai tuần không gặp, trái tim của lúc này thật sự vì sự xuất hiện của anh mà loạn nhịp. Rõ ràng là anh đang trêu ghẹo cô, khoảng cách xa như vậy làm gì nghe được nhịp tim.

“Đừng che làm gì, so với cô thì nó còn thành thật hơn.”

Khả Hân nhìn thấy Lâm Vĩ Phong có tâm trạng nói đùa như vậy, chắc chắn bệnh tình của Lâm Vĩ Thành đúng như quản gia nói, chuyển biến tốt đẹp.!

“À thì… em nhớ mình còn chưa làm xong bài thuyết trình… hai người ăn đi, không cần đợi em.” – Kim Chi vừa nhìn là biết hai người này có chuyện riêng muốn tâm sự với nhau, không muốn làm kỳ đà cản mũi thì phải mau chóng rời đi.

Nếu là bình thường thì Khả Hân sẽ ngăn không Kim Chi đi hoặc cùng rời đi với Kim Chi nhưng hôm nay cô không nói gì cả. Giống như chính Khả Hân cũng tán thành chuyện Kim Chi nhường không gian riêng tư lại cho bọn họ.

Khả Hân an tĩnh ngồi bên cạnh Lâm Vĩ Phong nhìn anh ăn cơm. Mặc dù cô không biết tại sao anh lại chạy đến đây, cô cũng không định hỏi.

“Sao không ăn?” – Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn qua hỏi.

“Không đói lắm.” – Khả Hân lắc đầu.

Lâm Vĩ Phong đã hơn hai tuần không ăn uống tử tế, đáng lẽ bây giờ anh phải ở nhà thưởng thức một bữa ăn đàng hoàng đúng chuẩn do dì Ba nấu chứ không phải chạy đến đây ăn cơm căn tin công nghiệp không có chút dinh dưỡng nào. Mục đích chính của Lâm Vĩ Phong chẳng qua là muốn đến nhìn Khả Hân, muốn xem cô có phải lại sụt mấy mấy kg nữa không.

“Ăn đi.” – Lâm Vĩ Phong lại gắp thịt vào chén cô – “Ăn không ngon miệng thì nói dì Ba nấu thứ khác cho ăn, không được bỏ bữa.”

“Không có… đồ ở đây cũng ngon lắm, gần đây tôi hơi chán ăn thôi.” – Khả Hân thành thật trả lời, cô biết anh quan tâm mình nên cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lâm Vĩ Phong gật đầu hài lòng, thức ăn nhạt nhẽo trong miệng cũng có hương vị hơn.

“Anh cũng nên ăn nhiều vào, đừng có dùng dịch dinh dưỡng gì đó nữa. Thứ đó đâu phải cho người khỏe mạnh dùng, hơn nữa nó cũng không thay thế thức ăn được đâu.” – Không chỉ có anh phát hiện ra cô ốm đi mà cô cũng nhận thấy anh tiều tụy đi rất nhiều.

Hai người cứ như vậy ăn hết thức ăn trên bàn, Khả Hân do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở cặp ra đưa cho Lâm Vĩ Phong một tệp giấy tờ.

“Đây là đơn ly hôn mà tôi đã tự soạn, trong này có chữ ký của tôi rồi. Cuối tuần này tôi sẽ về biệt thự dọn đồ, nếu anh không an tâm có thể nói dì Ba hoặc quản gia Thuận giám sát tôi.” – Khả Hân chắc chắn sẽ không mang đi thứ gì thuộc về nhà họ Lâm.

Lâm Vĩ Phong đang lau tay đột nhiên khựng lại mấy giây sau đó vẫn nhàn nhã làm tiếp, anh không mặn không nhạt đáp:

“Đêm nay cô về nhà đi, chúng ta từ từ bàn bạc.”

Lâm Vĩ Phong đứng dậy, không nói lời tạm biệt cứ vậy đi thẳng ra cửa. Cảm giác từ lúc bước vào tới lúc rời đi chẳng khác nào một cơn gió, nhanh chóng và lặng lẽ.

Khả Hân thấy đề nghị của Lâm Vĩ Phong không tệ, dù sao chuyện ly hôn cũng là chuyện trọng đại, nói ở một căn tin thì coi sao được. Cô nhìn tệp hồ sơ vẫn ở trên bàn Lâm Vĩ Phong không động tới, dường như nghe chuyện này anh không thấy vui.

Lúc này ở trong phòng bệnh của riêng Lý Tuyết Dung không khí lại vô cùng căng thẳng. Gần nửa tháng nay cô ta đã quen với việc mỗi khi tới giờ ăn thì sẽ được nhìn thấy Lâm Vĩ Phong. Nhưng hôm nay, cô lại không tìm được Lâm Vĩ Phong ở bất kỳ đâu trong bệnh viện.

“Anh mau nói tôi biết, Lâm Vĩ Phong đi đâu rồi?” – Lý Tuyết Dung chất vấn Lê Thời.

“Anh Phong chắc là về nhà một chuyến thôi, chắc sắp quay lại rồi.” – Lê Thời trả lời cô ta cho qua chuyện.

“Lâm Vĩ Phong nhất định là đi tìm Khả Hân gì đó rồi.” – Lý Tuyết Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

Giác quan thứ 6 của phụ nữ chính là thứ không thể nào sai được, ngay từ ánh nhìn đầu tiên Lý Tuyết Dung đã cảm thấy Khả Hân là tình địch của mình.

Lê Thời nhìn gương mặt toàn là lửa hận của Lý Tuyết Dung trong lòng còn có chút lo lắng cho Khả Hân. Nếu Lâm Vĩ Phong và Khả Hân thật có gì đó thì không biết Lý Tuyết Dung sẽ tìm cách gì để hành hạ Khả Hân cho bằng được.

“Khả Hân là chị dâu của anh Phong mà, cô đừng có mấy suy nghĩ đó nữa.” – Lê Thời có ý muốn giúp Khả Hân và Lâm Vĩ Phong phủi sạch liên hệ.

“Cô ta dám dùng thân phận chị dâu quyến rũ Vĩ Phong mới càng đáng chết.”

Trong lòng Lê Thời thầm nói không xong, một khi Lý Tuyết Dung thật sự đã kích động lên rồi, thì dù anh có phân thân cũng không giữ cô ta ở yên một chỗ được.

“Mau đưa tôi đến nhà họ Lâm! Tôi phải gặp Lâm Vĩ Phong!” – Lý Tuyết Dung nhảy xuống giường lao một mạch ra cửa phòng.

Vì để đề phòng Lý Tuyết Dung chạy mất mà cửa phòng luôn khóa, Lê Thời cũng nhanh tay kéo cô ta trở lại. Lê Thời cũng không dám giữ lấy Lý Tuyết Dung quá mạnh tay, sợ làm cô ta bị thương không biết ăn nói sao với Lâm Vĩ Thành.

“Cô kiên nhẫn đợi một chút đi, tin tôi đi, anh Phong sẽ về ngay thôi.”

“Nhưng tôi không tin cô ta không đi câu dẫn Vĩ Phong!”

Lý Tuyết Dung dứt khoát đạp Lê Thời một cái thật mạnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN