Em Chưa 18 - Chương 12: Ba Cô Nhập Viện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Em Chưa 18


Chương 12: Ba Cô Nhập Viện


Em Chưa 18
Tác giả: Âu Hạ Yến Đình

Chương 12: Ba Cô Nhập Viện

“Con heo, dậy ăn tối nào”Cao Vỹ Triết đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của cô.

“Ưm…”Bị anh nhéo đau, cô mở mắt ra, cái tên đáng ghét Cao Vỹ Triết này, cô đang ngủ mà.

“Dậy đi. Em ngủ từ chiều đến giờ rồi”Cao Vỹ Triết kéo cô dậy nói.

“Ưm… mấy giờ rồi anh?”Cô đưa tay dụi mắt hỏi. Cô ngủ lâu lắm sao?

“8h tối rồi”Cao Vỹ Triết trả lời.

“Hả?”Cô tỉnh ngủ, cái gì? Cô ngủ lâu vậy sao?

Đặt tay lên trán, ôi trời cô bắt đầu ngủ nhiều như vậy từ lúc nào vậy? Sao… sao cô ngủ nhiều như vậy chứ? Ôi trời ạ.

“Em không khoẻ sao?”Ít khi anh thấy cô ngủ nhiều như vậy, anh không phải là không cho cô ngủ. Nhưng… cô chưa ăn gì mà, lắp cái bao tử rồi ngủ sau cũng được.

“Không… không có”Cô trả lời. Cô thấy mình rất khoẻ mà. Đâu cảm thấy gì đâu?

“Thật chứ?”Cao Vỹ Triết cau mày.

Cô gật đầu cái rụp.

Amh lúc này mới mỉm cười, bế cô dậy khỏi giường.

“Á… anh làm gì vậy?”Cô bất ngờ bị nâng lên, đưa tay ôm chặt cổ anh.

“Giúp em rửa mặt”Cao Vỹ Triết nói thản nhiên. Ôm cô vào phòng tắm.

Ơ? Anh… anh nói cái gì vậy?

Ôm cô vào phòng tắm, anh để cô ngồi lên ghế, xong quay sang lấy khăn bông, thấm chút nước rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Động tác của anh rất nhẹ và dịu dàng, như đang nâng búp bê sứ vậy.

Hơi thở của anh gần cô, làm cô đỏ mặt, tim đập loạn xạ, anh… sao lại gần như vậy chứ? A~ ngại chết mà.

Khoảng cách của anh rất gần, dục vọng trong anh nóng lên. Mặt anh và mặt cô rất gần, chỉ còn vài cm nữa thôi sẽ hôn nhau, và… anh không kìm chế được, bỏ chiếc khăn bông kia xuống, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia của cô.

Bị anh hôn bất ngờ, cô không kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy môi mình bị anh liếm, mút trọn. Tay cô không hiểu sao, đưa lên ôm cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.

Thấy cô đáp trả, anh giữ ót cô, hôn cô một cách cuồng nhiệt hơn. Cô gái này.. tại sao mê người như vậy chứ? Thật làm người khác mê mụi chết mà.

“Ưm…”Cô không hiểu hành động của mình, khẽ kêu lên. Cao Vỹ Triết lúc này mới bỏ cái đôi môi nhỏ nhắn kia của cô ra. Cúi xuống cắn cái cổ trắng nõn nà kia, rồi đến vành tai cô, hà hơi vào đó, làm cô đỏ mặt ngượng ngạo.

“Ưm…”Bị anh ngặm vành tai, cô khẽ rên lên. Anh… anh đang làm cái gì vậy? Huhu bá đạo thật mà.

Đang ân ân ái trong phòng tắm, lúc này tiếng Viên An phá vỡ bầu không khí đó.

“Chị Vỹ Nhi, anh Vỹ Triết, hai người đâu rồi?”Viên An chạy vào phòng tìm cô và anh.

Cô lúc này nghe tiếng Viên An, đẩy nhẹ anh ra.

“Viên An về rồi”Cô bình tĩnh nói, thật ra là hơi thở cô không ổn định.

Cao Vỹ Triết biết cô ngại, đứng dậy nhặt chiếc khăn lên. Xong, cúi xuống hôn lướt qua đôi môi nhỏ nhắn của cô nói.

“Anh ra ngoài trước vậy, xem ra hôm nay không rửa mặt giúp em được rồi”Anh cười tà nói, xong đứng dậy ra ngoài.

Aaa anh là cái đồ tình thú sắc lang mà. Cô ngồi đó mắng chửi trong lòng. Hừ! Anh là đồ đáng ghét, đồ đáng ghét.

Sau khi “Bình Tâm” lại, cô bước ra với bộ dạng là hết sức bình thường. Rất bình thường, bình thường. Thật ra là đang bất bình thường mới đúng.

Viên An kéo cô xuống nhà ăn tối, cô hừ hự cầm chén cơm ăn, mắt luôn hình viên đạn nhìn anh, cái tên tình thú sắc lang kia. Anh thì chỉ biết cười, xem ra cô đang rất là tức đây.

Nhỏ quay sang, thấy cô đang hầm hực nhìn Cao Vỹ Triết. Cô sao vậy nhỉ?

Ăn tối xong, cô đưa Viên An về phòng, ru nhỏ ngủ. Đi chơi cả ngày, về mệt nên nhỏ ngủ rất nhanh. Đắp mền cho nhỏ, tắt đèn cô ra ngoài. Cả buổi cô ngủ bây giờ không ngủ được nữa rồi, nghi đêm nay đến sáng cô mới ngủ được quá. HuhuT_T

Đi ngoài vườn, cô ngẩn đầu nhìn bầu trời đầy sao kia. Mẹ và ba cô đang làm gì nhỉ?

Đang thẫn thờ suy nghĩ, bỗng đằng sau ai đó khoác áo ấm lên cho cô. Cô giật mình quay đầu lại. Là Cao Vỹ Triết, anh ra đây làm gì vậy?

“Anh…”Cô bất ngờ nhìn Cao Vỹ  Triết.

“Trời lạnh ra ngoài sao không mang theo áo ấm hả?”Anh trách mắng.

“Em thấy ổn”Cô mỉm cười nói. Anh đổi nghề đi, làm một ông già bảo mẫu khó tính đi.

“Em thật là…”Cao Vỹ Triết bó tay với cô, cứng đầu không chịu nỗi mà.

Cô chỉ nhìn anh mỉm cười.

Anh đưa tay quàng ra sau vai cô, kéo cô vào lòng mình, hôn lên tóc cô.

“Em có chuyện gì sao?”Anh hỏi, thật ra anh biết cô đang buồn, có lẽ là đang nhớ ba mẹ cô.

“Không có”Cô khẽ trả lời, cô không muốn phiền anh, cô nợ anh quá nhiều rồi.

“Đừng giấu anh, em nhớ ba mẹ phải không?”Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Sao anh biết?”Cô bất ngờ.

“Đó là việc của anh, ngày mai sau khi cho Viên An gặp Cung lão gia, anh đưa em đến thăm mẹ em, được không?”Anh mỉm cười nói.

Cô gật đầu.

“Sao anh biết ngày mai Viên An gặp Cung lão gia?”Cô hỏi, anh là thần thánh sao cái gì cũng biết hết vậy? Cô chưa nói mà.

“Cung Phàm nói cho anh biết”CVT trả lời.

Cô gật đầu.

Anh lại cúi xuống hôn lên tóc cô.

“Em đó, sau này có gì thì nhớ nói anh, hiểu không?”

“…”Cô im lặng.

“Anh xem em là quan trọng nhất vowsk anh, em biết không?”Cao Vỹ Triết nhẹ nhàng nói.

“Tại sao? Tại sao anh lại tốt với em? Tại sao?”Cô muốn hỏi, câu hỏi này cô đã cất trong lòng lâu lắm rồi, cô muốn hỏi tại sao lần đó, gặp anh trong bar anh lại tốt với cô? Cô và anh dù gì chỉ mới gặp nhau? Tại sao chứ?

“Vì em rất thuần khiết”Người con gái này, lần đầu anh gặp đã mê, đã thích, nhất là mùi hương trên người cô, cô rất mê người.

Nghe câu trả lời, cô chỉ biết im lặng, cô thuần khiết chỗ nào chứ?

“Em là người anh thích đầu tiên, em biết không?”Anh lại nói.

Cái này anh đang tỏ tình sao?

“Em nghĩ tại sao anh lại nói em là người đầu tiên anh thích phải không? Vì trước nay anh chưa từng yêu hay thích ai, chỉ có em, người con gái lần đầu anh gặp trong bar anh đã thích, nhất là cái câu Em Chưa 18 của em”Anh lại nói.

Cô đỏ mặt. Anh…. anh đang nói cái quái gì vậy?

Anh bỗng xoay cô lại, hai gương mặt đối diện nhau. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt cô, nói:” Anh… sau này nhất định sẽ cưới em làm vợ”Anh chắc nịch nói.

“Anh…”Vỹ Nhi không tin vào tai mình, anh… đang nói cái gì vậy? Anh biết những lời anh nói lúc nãy rất điên rồ không?

Anh cúi xuống, hôn đôi môi kia của cô. Hôn say đắm, như muốn đánh dấu cô là của Cao Vỹ Triết anh.

Cô không biết phản ứng gì, chỉ biết ngạc nhiên đứng bất động đó, trợn mắt nhìn anh đang chiếm lấy đôi môi cô. Anh…. anh hôm nau bị gì vậy? Những lời anh nói lúc nãy là đùa phải không? Còn… nụ hôn này là gì? Sao cô cảm nhận là anh đang muốn đánh dấu thuộc quyền sở hữu của mình vậy?

Đôi môi nhỏ nhắn của cô có chút sưng lên, anh mới bỏ đôi môi đó ra. Đưa tay vuốt gò má cô. Người con gái này, anh thật sự muốn chiếm hữu riêng cho mình, nhưng anh không muốn cô hận mình, anh muốn cô chấp nhận mình, vì anh biết những lời vừa rồi chưa thể nào tiêu hoá với cái đầu ngốc của cô mà.

Cô thì chưa tiêu hoá được gì cả. Gương mặt đỏ như cà chua đứng nhìn anh như vậy. Chắc hôm nay cô mơ, hay anh lỡ đi đâu đập đầu vào tường phải không? Những lời nói lúc nãy…

Anh bỗng bế cô lên, cô giật mình theo phản xạ đưa tay ôm cổ anh. Anh bế cô đi đâu vậy?

“Anh làm gì vậy?”Cô quát.

“Đi ngủ, hôm nay anh muốn ôm em”Anh nói, ung dung bế cô vào nhà.

Cô sợ hãi. Cô không muốn gặp tình huống như lúc sáng đó đâu, không muốn.

“Em yên tâm, anh không làm gì em đâu”Anh biết cô đang bất an và sợ, nên mở lời, cô thật sự còn sợ anh lúc buổi sáng hôm đó đây mà.

Cô im lặng.

Anh ôm cô về phòng mình, ôm cô vào lòng thật chặt và ngủ. Cô lại thích được ôm, nên đã vùi đầu vào lòng anh ngủ ngon lành, không suy nghĩ gì thêm.

Tối, cô và anh đưa Viên An đến nhà hàng theo lời Cung Phàm.

Đưa nhỏ đến phòng đặt sẵn, nơi có Cung lão gia.

Mở cửa phòng ra, nhỏ bám sau cô sợ như không muốn vào. Cô đẩy nhẹ nhỏ về phía trước, nơi Cung lão gia đã mở vòng tay đợi nhỏ.

Viên An hơi sợ, nhưng nghe lời cô, nhỏ bước lại gần Cung lão gia. Nhưng chưa bước tới, ông không kìm được đi lại ôm chặt Viên An.

“Con gái.. ba xin lỗi”Cung lão gia nói.

“Ba..”Nhỏ cất giọng.

“Ba xin lỗi, về nhà cùng ba nha con”Ông nhẹ nhàng nói.

“Ba.. về nhà ba sẽ không mắng An Nhi nữa phải không?”Viên An lo lắng hỏi.

“Không mắng, không mắng, về nhà, ba con mình cùng đi chơi, cùng ngủ, cùng ăn cơm với nhau được không con?”Cung lão gia tiếp tục nói.

Viên An đưa đôi bàn tay búp măng của mình lên, ôm cổ của Cung lão gia.

“Vâng… An Nhi theo ba về nhà”Nhỏ đợi câu này của ông lâu lắm rồi.

Cung lão gia vui mừng, ôm chặt nhỏ vào lòng khóc, đứa con gái bé nhỏ này của ông, ông đã có lỗi nhiều rồi.

Cung Phàm, cô và anh bên ngoài vui mừng thay. Cô không kìm được xúc động mà khóc, tình cảm cha con này, cô không cảm nhận được rồi?

Cung Phàm quay sang nhìn cô và CVT nói.

“Cảm ơn hai người”Cung Phàm nói.

“Không có gì”CVT trả lời, tay lấy khăn ra lau nước mắt cho cô.

Sau khi Viên An về nhà, cô cùng anh ra về. Tưởng anh đưa cô về nhà, ai ngờ anh lại đưa cô đến bệnh viện.

“Anh đưa em đến bệnh viện làm gì?”Cô bất ngờ khi thấy xe dừng trước bệnh viện.

Anh xuống xe, mở cửa xe rồi kéo cô vào trong. Đi thẳng đến phòng 406.

Mở cửa phòng ra, cô bụm miệng. Ba cô…. đang nằm trên giường với gương mặt tiều tuỵ kia.

“Ba em, nhập viện vì uống quá nhiều rượu”Anh nói, lúc nãy thư kí vừa báo cho anh, nên anh vội kéo cô đến đây.

“Ba…”Cô không kìm được xúc động, đi đến bên giường ông. Nắm bàn tay của ông lên, sao ông lại gầy như vậy chứ? Ông uống bao nhiêu rượu vậy? Uống sao mà nhập viện thế này.

Ông nghe như ai gọi, mở mắt ra, thấy cô đang nắm tay quỳ bên giường.

“Con… gái”Ông tưởng cô hận mình, không đến thăm người ba hay say sỉn này.

“Ba… con xin lỗi, con không biết ba nhập việm, con xin lỗi”Cô khóc, bàn tay ông vào má mình.

“Con gái của ba”Ông mỉm cười, đưa tay vuốt má cô.

CVT xoay người ra ngoài, anh không nên ở đây, nên để không gian cho hai cha con tốt hơn.

“Ba, ba có thấy không khoẻ chỗ nào không?”Cô bên trong không ngừng lo lắng hỏi.

“Ba không sao”Ông mỉm cười trả lời, đứa con gái của ông, sao lại gầy đi như vậy chứ?(này hỏi Cao ca ý)

Cô nhìn ông, ông sao lại uống nhiều rượu vậy chứ? Thật là… thời gian này ông phải để cô chăm sóc, mẹ cô đi thăm sau vậy, để ông khoẻ lại đã.

….

Thăm ông xong, cô bước ra ngoài. CVT cũng đang đứng ở ngoài đợi cô.

“Em thăm ba xong rồi à?”Anh đi lại hỏi.

Cô gật đầu. Thật ra cô khóc nãy giờ, nên bây giờ rất mệt, không thể trả lời câu hỏi của anh.

Anh cởi áo vest ra, khoác lên cho cô.

“Về thôi, mai anh đưa em đến thăm ba nữa, được không?”Anh nhẹ nhàng nói.

Cô gật đầu.

Anh mỉm cười.

“Về thôi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN