Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh - Chương 49: Quý giá nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh


Chương 49: Quý giá nhất


Năm tháng ở thị trấn qua đi rất thảnh thơi, dường như thời gian ở đây trôi qua chậm chạp mà sâu sắc.

Mỗi sáng mẹ cô lại ngồi bóc đậu dưới tán cây, Dương Chi cầm sách tiếng Anh, đọc thuộc lòng câu đơn và từ đơn trong đó. Có lẽ khả năng ca hát và biểu diễn của cô có một phần là thiên phú, nhưng trong học tập, cô hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân, mới có thể đạt được thành tích như vậy.

Trước đây Dương Chi luôn nói, ở lại thị trấn, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy phía cuối đời người, nghĩ lại chợt cảm thấy thật là đáng sợ.

Mẹ cô biết trông cô bên ngoài vô cùng mềm mại dịu dàng, nhưng sâu bên trong lại là một trái tim tràn đầy nghị lực và nhiệt huyết. Trái tim của cô rất lớn, cô muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

“Thế này đi, đến lúc con với bạn đến thành phố S, chúng ta không nói cho chú Lý của con nữa.” Bà nghĩ kế cho Dương Chi: “Mẹ vẫn còn tiền, có thể cho con phí đi đường.”

Dương Chi đặt sách giáo khoa tiếng Anh xuống: “Nếu vậy nhất định chú Lý sẽ giận mẹ, biết đâu lại động tay động chân.”

“Thật ra lúc tỉnh táo chú Lý của con vẫn là người thấu tình đạt lý, cùng lắm chỉ tức giận một lát thôi, sẽ không làm gì mẹ, chính việc của ông ấy còn lo không hết nữa là.”

Cho dù mẹ cô đã an ủi như vậy, nhưng Dương Chi vẫn không thể yên tâm.

Hôm đó sau khi bố dượng Lý nổi trận lôi đình, hai mẹ con cũng không dám nhắc lại chuyện “Du lịch”, sợ lại chọc giận ông ta.

“Chú ấy chẳng khác nào quả bom hẹn giờ trong nhà chúng ta.” Dương Chi nói với mẹ: “Con thật sự không nghĩ ra được, tại sao mẹ không thể rời khỏi chú ấy.”

Đây là một vấn đề rất bình thường, tại sao lại không thể rời khỏi ông ta, tại sao lại phải nhẫn nhịn chịu đựng mà giữ gìn cái nhà này.

“Nhiều năm như vậy, nếu nói mẹ không có cảm tình thì thật không phải.” Mẹ cô thở dài một tiếng: “Trước khi chân ông ấy bị hỏng, thật ra đối xử với mẹ rất tốt, chân bị thương cũng do làm thêm nhiều, kiếm thêm tiền nuôi gia đình, cho nên nếu hiện tại mẹ rời khỏi ông ấy, thế thì quá vô lương tâm.”

“Thế thì mẹ cứ cố thủ như thế cả đời đi.” Dương Chi dứt lời xoay người trở về phòng, lần nào cũng thế này, Dương Chi chỉ mong mẹ mau chóng rời khỏi bố dượng, nhưng mẹ cô lại không muốn, không biết hai người đã xảy ra mâu thuẫn bao nhiêu lần.

Dương Chi luôn trách mẹ không chịu vì bản thân, vì cô mà suy nghĩ, còn mẹ cô lại luôn đau lòng lau nước mắt sau khi cô đi.

Lúc ấy Dương Chi còn chưa hiểu được bất đắc dĩ và chần chừ của mẹ, sau này rất nhiều năm, khi cô đã bắt đầu trưởng thành hơn, mỗi khi nhớ lại, trong lòng vẫn luôn hối hận, khó thể tiêu tan.

Buổi trưa hôm đó rất oi bức, bầu không khí mang đến cảm giác vô cùng khó thở. Dương Chi ôm đàn ghi-ta ngồi trong phòng, gảy ra một giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi, nỗi khó chịu trong lòng cũng vơi đi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín cuối chân trời, trong lòng dâng lên cảm giác như gió lặng trước cơn giông.

Cô đeo tai nghe, tiếp tục ôm đàn ghi-ta luyện tập.

Nhưng không lâu sau, bỗng nghe thấy dưới tầng có tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng gào của mẹ.

Cửa phòng bị người nhấc chân đá văng, chú Lý xuất hiện trước mặt cô, mặt đỏ bừng, mắt trợn to như chuông đồng, tựa như ác quỷ Tu La.

Dương Chi còn chưa kịp phản ứng lại, chú Lý đã đi tới, tay ông ta cầm điện thoại, trong điện thoại là video Dương Chi dự thi singer trước đó.

“Ông đây cho mày vào thành phố học, mày mẹ nó học như thế hả, vác mặt ra ngoài bán nghệ, công nhân ở công trường đều biết chuyện này, nói con gái tao lên mạng làm streamer hát dạo kiếm tiền, mày cũng có tiền đồ đấy, mày làm ông đây mất hết mặt mũi rồi!”

Dương Chi phản bác: “Cháu không làm streamer, cháu chỉ hát thôi mà, có sao đâu.”

“Mày có biết người trên công trường nói ông đây như thế nào không, nói bây giờ ông đây không có bản lĩnh, còn phải dựa vào con gái lên mạng bán nghệ nuôi sống!”

“Cháu không kiếm tiền bằng cái này!” Dương Chi vội vàng nói: “Hơn nữa, cháu cũng không phải con gái của chú!”

Chú Lý chỉ vào Dương Chi, tức giận đến phát run: “Mày… Mày nói lại lần nữa!”

“Cháu nói, cháu không phải con gái của chú!”

Chú Lý tức giận đến mức xách ghế định ném Dương Chi, lúc này mẹ cô lao vào phòng, che trước người Dương Chi: “Ông đừng động vào con gái của tôi!”

“Mẹ, mẹ tránh ra!” Dương Chi sợ mẹ bị bố dượng ngộ thương, kéo bà lùi lại ra sau.

Lúc này, ánh mắt của bố dượng cô dời xuống chiếc đàn ghi-ta bên giường, sắc mặt thay đổi.

Dương Chi thấy không ổn, vội vàng chạy ra định ôm đàn ghi-ta đi, lại không ngờ bố dượng đã tiến lên trước một bước, trực tiếp cầm đàn ghi-ta lên.

“Ông đây cho mày tiền sinh hoạt, mày lại dùng để mua thứ đồ chơi này đúng không?”

“Không phải!” Dương Chi vội vàng giải thích: “Đây là đàn bạn cho cháu mượn, chú mau trả lại cho cháu, nếu làm hỏng phải bồi thường đấy!”

Chú Lý căm tức nhìn Dương Chi: “Bồi thường, được, tao đây bồi thường cho mày xem!”

Dứt lời, ông ta cầm đàn ghi-ta lên ném vào tường, Dương Chi hét lên một tiếng, vội vàng chạy tới giữ chặt ông ta, ông ta dùng sức hất tay cô ra.

Dương Chi bị ông ta đẩy ngã vào bàn học, một tiếng rầm rầm nặng nề cùng với tiếng sấm giữa hè cuồn cuộn vang lên, đàn ghi-ta bị chú Lý ném vào tường, gãy làm đôi, dây đàn đứt gần hết, thân đàn cũng đã hoàn toàn hư hỏng.

Tiếng rầm rầm thật lớn đó cũng khiến đầu óc Dương Chi trống rỗng, tia chớp lóe lên chiếu sáng căn phòng, mọi thứ xung quanh cùng với cái đàn ghi-ta hỏng, để lại hình ảnh xám trắng.

Đó là chiếc đàn ghi-ta Khấu Hưởng yêu thích nhất.

“Ông làm gì vậy! Đó là của bạn Dương Chi!” Mẹ cô cũng chạy nhanh đến đẩy chú Lý ra, không biết lấy sức từ đâu, lại có thể đẩy lùi ông ta ra phía sau.

Tiếng đàn ghi-ta vỡ nặng nề kia cũng làm chú Lý tỉnh táo lại một chút, khí thế chợt giảm xuống, miệng hùng hổ lẩm bẩm mắng bồi thường cái rắm, xoay người lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Dương Chi quỳ trên mặt đất, nhìn chiếc đàn ghi-ta bị ném vỡ thành hai nửa, trong lòng lạnh lẽo.

“Chi Nhi, không sao đâu, ngày mai mẹ cầm đến chỗ thợ mộc họ Vương tốt nhất trong thị trấn, nhất định có thể sửa được.”

“Không sửa được.” Dương Chi vuốt ve nơi đàn bị gãy: “Đã hỏng rồi, không sửa được.”

“Vậy… Cái đàn này bao nhiêu tiền, chúng ta mua trả cho bạn con một cái giống như thế.” Mẹ nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách này của cô, hoảng sợ: “Chi Nhi, con đừng dọa mẹ, không nghiêm trọng như vậy đâu, chúng ta bồi thường cho bạn con, nhé, không sao đâu.”

Dương Chi nâng chiếc đàn ghi-ta vỡ lên, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, giọng khản đặc: “Mẹ, mẹ ra ngoài đi, con muốn ở một mình một lát.”

Bà lo lắng nhìn Dương Chi, cuối cùng không nói gì, xoay người ra khỏi phòng.

Dương Chi cố nén đau khổ, ôm đàn ghi-ta bị gãy ngồi dưới đất, cố gắng chỉnh lại đàn ghi-ta, nhưng từ giữa cây đàn trở đi, trừ dây đàn bị hỏng, vỏ gỗ xung quanh đều đã vỡ vụn, không thể sửa, thậm chí còn không thể trở về nguyên dạng.

Cái đàn ghi-ta này đã rất cũ, từ thân đàn có thể nhìn ra dấu vết năm tháng, nghe dì Chu nói, từ khi Khấu Hưởng bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc, anh vẫn luôn dùng chiếc đàn ghi-ta này.

Đây là món quà sinh nhật duy nhất mà bố tặng anh.

Cho dù ngoài miệng chưa bao giờ nói, thậm chí nhiều lúc nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng Dương Chi biết, Khấu Hưởng là người có tình có nghĩa.

Dương Chi lấy tay áo lau khóe mắt, cắn chặt răng, không cho bản thân khóc.

Đáy lòng xót xa đến chết, không chỉ bởi chiếc đàn ghi-ta Khấu Hưởng yêu thích bị hỏng, còn là bởi nỗi áp lực và tuyệt vọng trong lòng không có chỗ trút ra.

Cho dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào, Dương Chi luôn yên lặng nói với bản thân, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng sẽ có hy vọng, nhưng những cái tự ám chỉ đó, trước hiện thực tàn khốc, hoàn toàn yếu ớt bất lực.

Cô hận bản thân, hận bản thân vẫn chưa trưởng thành, hận bản thân không thể độc lập, không thể xa chạy cao bay.

Cũng hận số phận, tại sao lại đối xử bất công với mẹ như thế, hận bố, vì sao vào lúc cô còn chưa trưởng thành, lại bỏ rơi cô và mẹ, để các cô phải chịu đủ tủi nhục và đau đớn trên thế giới này.

Mưa to tầm tã trút xuống, cành cây ngoài cửa sổ bị đập đến lung lay.

Dương Chi ôm đầu gối ngồi trên giường, đàn ghi-ta nằm lẳng lặng bên cạnh cô, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn, cô gọi điện thoại cho Khấu Hưởng.

Điện thoại chỉ vang lên ba giây rồi nhanh chóng được nhận.

“Lòng lang dạ sói.”

Câu đầu tiên Khấu Hưởng nói là bốn chữ này, lòng lang dạ sói.

Trời biết từng giây từng phút anh nhớ nhung cô đến nhường nào, mà cô dường như không hề nhớ đến anh, thật vất vả mới nhớ ra, gọi điện thoại đến đây, mà mãi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.

“Alo alo alo, alo.”

Khấu Hưởng “Alo” một lúc: “Em còn không nói lời nào là tôi cúp máy đấy.”

Yên lặng thật lâu, anh cũng không nỡ thật sự cúp điện thoại, nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn qua sóng điện thoại, Khấu Hưởng đột nhiên luống cuống.

“Em sao vậy?”

“Đừng làm tôi sợ, đã xảy ra chuyện gì?”

Mãi không nhận được lời đáp, Khấu Hưởng vừa tức vừa vội: “Em nói cho ông đây ngay lập tức! Em câm rồi phải không!”

Một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, tim Khấu Hưởng nháy mắt thắt lại, anh đứng ngồi không yên, đứng lên đi đi lại lại trong phòng: “Em sao vậy, em nói cho tôi, đừng sợ.”

Anh hạ giọng, để giọng điệu của mình thật dịu dàng, cho dù trán anh đã sắp nổ tung.

“Anh Khấu Hưởng.” Cuối cùng Dương Chi cũng mở miệng, giọng run run: “Đàn ghi-ta của anh hỏng rồi.”

Khấu Hưởng:……

“Rất xin lỗi.” Dương Chi mang nức nở liên tục: “Thật sự rất xin lỗi.”

Một lúc lâu sau, Khấu Hưởng đỡ đầu, lớn tiếng: “Em bị ngốc à!”

“Em……”

“Chỉ vỡ đàn ghi-ta thôi mà, đáng để em khóc đến như vậy hả!” Anh gằn giọng nói: “Ông đây còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn rồi, là trời sập hay thế nào!”

Dương Chi xoa khóe mắt, ngơ ngác nói: “Cái đàn ghi-ta này là thứ anh thích nhất…”

“Thứ quý giá nhất trong lòng tôi là gì, em mẹ nó chẳng lẽ không biết ư?”

Lời Dương Chi định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Thứ quý giá nhất của anh…

“Hỏng rồi thì vứt đi.” Có vẻ tâm trạng của Khấu Hưởng cũng bình tĩnh lại: “Nhưng em vẫn phải cùng tôi……”

Dương Chi vội vàng nói: “Em nhất định sẽ bồi thường.”

“Ý tôi là em cùng tôi đi mua một cái khác.”

Dương Chi nắm chặt điện thoại đi đến bên cửa sổ, giông tố tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, mưa đã nhỏ lại, không khí khô nóng được trời mưa xua tan, làn gió ẩm ướt mát mẻ nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, se se lạnh.

Hai người không ai cúp điện thoại, lại không có gì để nói, cuối cùng tâm trạng của Dương Chi cũng bình tĩnh lại.

“Khấu Hưởng, bên anh có mưa không?” Cô hức hức hỏi.

“Mưa, sao thế?”

“Bên em cũng đang mưa.”

“À.” Khấu Hưởng không biết nói chuyện, nhưng lúc này cũng phải vắt hết óc để tìm đề tài nói, anh không muốn cúp điện thoại, muốn nghe giọng cô thêm nữa.

“Em đang làm gì thế?” Anh hỏi.

Dương Chi ngồi bên bàn học, mở tài liệu tham khảo ra: “Vừa đọc sách, vừa nghe tiếng mưa rơi, vừa……”

Khấu Hưởng cười cười: “Em cũng biết hưởng thụ đấy nhỉ.”

Ngay sau khi nói xong câu này, Khấu Hưởng bỗng nghe thấy nửa lời còn lại chưa kịp nói đã bị cắt ngang của cô ——

“Vừa nhớ anh.”

Cúp điện thoại, Khấu Hưởng đứng bên cửa sổ, nhìn dòng nước theo cửa sổ chảy xuống đất, hình thành một lớp màng mưa.

Anh châm điếu thuốc, song chưa hút, lại dập tắt. Hai phút sau, anh cầm điện thoại đăng ký cho mình một tấm vé ô tô, sau đó cầm ô trực tiếp lao vào trong màn mưa tầm tã.

Hết chương 49

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN