Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh
Chương 6: Tiết thể dục
Tan tiết, anh lười biếng tỉnh lại, ngáp một cái sau đó lấy điện thoại ra chơi game với bạn bè một lát, chuông vào học vang lên, lại tiếp tục ngủ.
Anh rất ít nói, kể cả lúc chơi game. Các bạn nam xung quanh la hét không yên, lúc kích động còn trực tiếp giơ tay đánh nhau, giống như lúc nào cũng thừa sức.
Mà Khấu Hưởng dành nhiều thời gian vào việc im lặng, đôi mắt một mí hẹp dài nhếch lên, trông vô cùng ngang bướng khó thuần phục.
“Ái da, tao bị đánh trúng rồi.” Thẩm Tinh Vĩ hét to: “A Hưởng, tới kéo tao.”
Khấu Hưởng không lên tiếng, thao tác nhân vật đi về phía cậu.
Thẩm Tinh Vĩ hạ giọng: “Sau hòn đá kia kìa, có tiếng bước chân, có người đến đây! Cẩn thận!”
Ngay sau đó súng vang “Pằng” một tiếng.
“Đã chết.”
Giọng chàng thiếu niên rất gợi cảm, quyến rũ lòng người.
“Oh yeah! Làm tốt lắm! A Hưởng mau để tao ôm mày một cái.” Thẩm Tinh Vĩ hưng phấn lao đến ôm chặt Khấu Hưởng.
Khấu Hưởng không hề nể tình nhấc chân đá văng cậu ra, Thẩm Tinh Vĩ che mông la hét, bạn bè xung quanh cười ầm lên.
Anh chợt ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với Dương Chi.
Dương Chi cũng đang hé miệng cười.
Dường như cô rất thích cười, cũng rất thích cười với anh, còn cười đẹp như vậy.
“A Hưởng, sững sờ cái gì, mau chay đi!” Thẩm Tinh Vĩ đẩy đẩy Khấu Hưởng.
Anh dời mắt, trở lại màn hình điện thoại trong tay.
Chơi mấy ván, tự dưng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
*****
Tiết thể dục là tiết được học sinh mong chờ nhất, trên sân thể dục giáo viên cho cả lớp tập hợp, sau khi hoàn thành môn chạy hoặc nhảy cao, mọi người sẽ được hoạt động tự do.
Trong thời gian tự do hoạt động, một số bạn chăm sẽ về lớp tự học, các bạn nam ở lại sân thể dục chơi bóng rổ, cũng có không ít bạn nữ đến căng tin mua đồ ăn, lấp đầy bụng…
Nhưng Dương Chi không thích tiết thể dục, chưa bao giờ thích.
Trước khi vào học, Tô Bắc Bắc và Dương Chi cùng đi ra căng tin mua nước. Dương Chi đứng bên ngoài chờ cô ấy, nghe thấy bên cạnh có bạn nữ thì thầm bàn tán.
“To như thế, lại không mập, không phải đi phẫu thuật nâng ngực đấy chứ?”
“Không đâu, phẫu thuật kiểu này rất đắt, cô ấy chịu được ư.”
“Không thì chắc là ăn đu đủ mỗi ngày rồi.”
“Không biết phải ăn bao nhiêu đu đủ mới to được như thế nhỉ.”
“Ăn đu đủ cũng vô dụng, mỗi ngày tớ đều ăn, vẫn như vậy thôi, tớ cảm thấy cô ấy đi làm, cậu nhìn góc độ kia đi, cao như thế, thật là mất tự nhiên.”
……
Tay Dương Chi, siết chặt góc áo khoác lông, cuộc đối thoại không đầu không đuôi đó, là đang thảo luận về cô.
Mãi đến khi các cô ấy hi hi ha ha đi ra, đụng phải Dương Chi, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt.
Các cô gái trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Thật rõ ràng, nữ chính trong cậu chuyện bỗng nhiên xuất hiện, mỗi người đều rất bất ngờ, biểu cảm hiện ra cũng khác nhau, có khinh miệt, có khinh thường, còn có… Bất an.
Các cô gái sung sướng nói xấu sau lưng người khác, trong ánh mắt lạnh nhạt của cô, trông thật nông cạn.
Dương Chi xoay người rời đi.
Phía sau lại truyền đến tiếng sột soạt như chuột: “Xem đi, bị chúng ta nói đúng rồi, chính cô ấy còn thấy xấu hổ.”
Dương Chi dừng bước, cô quay đầu lại, bình tĩnh giải thích: “Tôi không nâng ngực, nếu các cậu không tin, có thể tự đến đây sờ.”
Vừa dứt lời, bên cạnh có người “Cạch” một tiếng, nắp lon nước được kéo ra.
Khấu Hưởng bất ngờ đứng ngoài cửa căng tin, không nhiều không ít, vừa khéo nghe được câu nói của cô: “Có thể tự đến đây sờ.”
Lon Coca trong tay anh sủi bọt khí màu trắng.
Những lời này bị con trai nghe thấy, tính chất hoàn toàn khác với bị con gái nghe thấy.
Khuôn mặt Dương Chi ửng đỏ, chỉ biết trách bản thân không kiềm chế được, có gì mà giải thích, cũng đâu phải lần một lần hai bị người ta nói.
Thấy cô khó xử, Khấu Hưởng chỉ dừng lại vài giây, sau đó cầm lon nước có ga đi ngang qua người cô.
Mắt anh không liếc sang, không nhìn cô thêm lần nào nữa, điều này làm Dương Chi thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu lại, những cô gái đó cũng đã ngượng ngùng rời đi.
Tô Bắc Bắc ra khỏi căng tin, ôm lấy bả vai Dương Chi, cùng cô đi đến sân thể dục, Dương Chi điều chỉnh sắc mặt, không để cô ấy nhìn ra bất thường.
*****
Giáo viên thể dục cho cả lớp chạy khởi động 800 mét, các bạn nam một nhóm, các bạn nữ một nhóm, chạy xong thì có thể giải tán.
Trước khi bắt đầu, các bạn nam và bạn nữ đứng bên đường chạy, mọi người làm động tác khởi động, kéo chân hoặc thả lỏng đầu gối.
Lâm Lộ Bạch cởi áo khoác ngoài ra, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ, không thể không nói, cô ấy thật sự rất gầy, cao gầy dong dỏng.
Tô Bắc Bắc lại đầy đặn hơn rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh, dáng người cũng không mập, trên bụng chỉ hơi nhiều thịt một chút, nhìn là biết cô gái này được nuôi dưỡng trong gia đình khá giả, căng mọng đẫy đà.
Lâm Lộ Bạch vuốt bụng Tô Bắc Bắc, nói đùa: “Lần đầu tiên tớ thấy có người bụng còn to hơn ngực đấy.”
Tô Bắc Bắc thoải mái hóp bụng ưỡn ngực: “Bụng tớ to hơn ngực, nhưng ít ra còn có ngực, không giống người nào đó, không có bụng, cũng không có ngực.”
Lâm Lộ Bạch có vóc dáng cao gầy, ngực phẳng như sân bay. Cô ấy không cam lòng hừ một tiếng, nhìn sang Dương Chi: “Cậu còn mặc áo lông làm gì, bó tay bó chân, đợi đến lát nữa không chạy nổi đâu.”
Dương Chi kéo kéo cổ áo lông, kéo khóa lên đến chỗ cao nhất: “Không sao.”
Trong lúc khởi động chuẩn bị, sức chú ý của các bạn nam, đương nhiên đặt toàn bộ vào hoa khôi Tống Mạt của lớp, chỉ thấy cô ta cởi áo khoác ra, bên trong là một cái áo len lông cừu màu xám, để lộ dáng người trước sau lồi lõm, vô cùng thu hút.
Có mấy bạn nam chủ động chạy ra, muốn giúp Tống Mạt lấy quần áo, đều bị Tống Mạt mỉm cười dịu dàng từ chối.
Thẩm Tinh Vĩ chớp chớp mắt, nói với Bùi Thanh bên cạnh: “Thấy thế nào, hoa khôi có dáng người hot nhất lớp chúng mình đấy.”
Bùi Thanh: “Tao không thích như vậy.”
Thẩm Tinh Vĩ kinh ngạc quay đầu lại: “Mày thích kiểu nào?”
“Tao thích hơi mập một chút, sờ phải thấy có thịt.”
Thẩm Tinh Vĩ bĩu môi, tỏ vẻ không thưởng thức được. Sau đó nhìn sang Khấu Hưởng bên cạnh, anh đang ấn bả vai hoạt động khuỷu tay.
“Caesar, mày thích mẫu người thế nào?”
Khấu Hưởng không thèm nhấc mí mắt lấy một lần, thờ ơ nói: “Kiểu gì tao cũng không thích.”
Thẩm Tinh Vĩ lắc đầu: “Thật là quá đáng tiếc, không thích con gái, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì.”
Bùi Thanh nói: “Mày nghĩ ai cũng giống mày chắc, ánh mắt suốt ngày liếc sang các bạn nữ, biết như mày gọi là gì không, đồ hám sắc!”
“Giả vờ làm chính nhân quân tử làm gì, hả, đừng nói với tao là mày không nhìn.”
Bên kia, các bạn nữ duỗi thân tay chân, đồng loạt chạy ra đường chay.
“Bạn học kia, em cởi áo khoác ra đi.” Giáo viên thể dục vẫn chưa huýt còi, chú ý tới Dương Chi bọc mình thành chú gấu nhỏ: “Chạy bộ đừng mặc nhiều như vậy.”
Nói ra lời này, bất kể là bạn nữ hay bạn nam, toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống người Dương Chi.
“Thưa thầy, em có thể không cởi được không ạ, em hơi lạnh.” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Giáo viên thể dục kiên trì: “Bây giờ lạnh, lát nữa chạy sẽ ra mồ hôi, không cởi áo dễ bị cảm lắm.”
Tiếp tục kiên trì, lại thành ra có vẻ cố tình.
Dương Chi cau mày, khó khăn cởi áo khoác ra.
Vừa cởi áo ra, bên nhóm các bạn nam bắt đầu ồn ào.
“Wow mẹ nó, trước đây không chú ý, sao có thể to như vậy nhỉ!”
“Thế này chắc phải C rồi.”
“Đùa gì vậy, tuyệt đối là D hoặc E!”
Dương Chi cắn chặt môi dưới, cong lưng.
Áo len của cô là do mẹ đen, vì nhằm giữ ấm nên rất ôm người, trước đây cô mặc áo khoác nên không rõ ràng, hiện tại cởi áo khoác ra, bộ ngực đầy đặn của cô được áo len ôm lấy, đường cong hiện ra rõ rệt.
Ngay cả các bạn nữ cũng không không được, ánh mắt bị ngực cô thu hút.
Trời ạ, sao có thể dậy thì tốt như vậy, so với cô, người mọi khi luôn tự hào về dáng người của mình như Tống Mạt, bây giờ cũng trở thành ngọn núi thấp.
Lúc này, ngay cả Khấu Hưởng cũng bị hấp dẫn, nhướng mày nhìn cô.
Cô vốn rất gầy, bộ ngực to khiến dáng người cô trở nên vô cùng nóng bỏng.
Sức hấp dẫn trí mạng, chỉ cần là đàn ông, cũng không có cách nào thờ ơ.
Anh thoáng nhíu mày, chỉ vài giây, kiềm chế ánh mắt mà nhìn sang nơi khác.
Giáo viên thể dục huýt còi, các bạn nữ giống như những con nai lanh lợi, vội chạy trên đường nhựa.
Các bạn nam vốn định đi chơi bóng rổ, chờ các bạn nữ chạy xong thì ra, hiện tại bọn họ hoàn toàn không còn hứng thú chơi bóng, tất cả tụ tập bên đường chạy, ồn ào huýt sáo.
Dương Chi che ngực chạy cuối cùng, rơi xuống cuối hàng, lẻ loi.
Cô không dám chạy quá nhanh, nếu không bộ ngực sẽ giống như chú thỏ nhỏ không nghe lời, nảy lên liên tục, vô cùng rõ ràng. Xung quanh có nhiều người xem như vậy, mặt cô đỏ như chảy máu, chỉ hy vọng cuộc tra tấn này có thể nhanh chóng kết thúc.
Giáo viên thể dục huýt còi lần nữa, thúc giục Dương Chi chạy nhanh hơn.
Môi dưới của Dương Chi bị hàm răng cắn đến trắng bệch, chạy qua khu vực có nhiều bạn nam đứng nhất, cô lấy khuỷu tay che ngực, giống như đang trải qua án tù chung thân đau đớn nhất.
Các bạn nam đứng xung quanh đường chạy, sân bóng rổ trống không, chỉ còn một mình Khấu Hưởng vẫn đang chơi bóng.
Xoay một phần ba người, bóng rổ rơi vào khung, xoay vài vòng, đập mạnh xuống đất.
Bên tai truyền đến tiếng huýt sáo của các bạn nam.
Chói tai.
Không lâu sau, các bạn nữ chạy xong 800 mét, đổi sang các bạn nam chuẩn bị.
“Khấu Hưởng, chơi bóng một mình không thú vị đâu.” Có bạn nam đùa anh: “Sao không tới xem nhóm con gái chạy, “nội dung” hôm nay đặc sắc lắm.”
Trong lời nói rõ ràng có ý làm quen.
Khấu Hưởng tiện tay ném bóng rổ cho Thẩm Tinh Vĩ đứng bên cạnh, anh khẽ nhếch mắt phượng, tựa như đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác ——
“Mày mẹ nó chưa nhìn thấy con gái bao giờ à?”
Giọng điệu bông đùa, nhưng bạn nam kia lại cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cậu ta ngây người hai giây, môi mấp máy, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể xám mặt rời đi.
Thẩm Tinh Vĩ im lặng nhìn Khấu Hưởng, ánh mắt chứa ý tứ nào đó.
Hai vòng chạy đối với Dương Chi mà nói, chẳng khác nào tra tấn dưới địa ngục, nhóm con trai cười to trắng trợn, thật sự giống như một con dao, khắc vào lưng cô.
Vất vả chạy về đích, Dương Chi toát mồ hôi, nhưng lại là mồ hôi lạnh.
Ngực là nơi cô tự ti và sợ người khác nhìn thấy nhất, từ nhỏ đến lớn, cô đều bị coi là kẻ khác loài trong nhóm con gái, bị bạn nam chỉ chỉ trỏ trỏ trêu đùa. Chuyện này dần dần biến thành sương mù trong lòng cô, cô hận ngực mình gần chết.
Vì sao, cô không thể giống như người khác.
Vì sao, cô lại không giống người thường……
Rất nhiều năm sau, khi cô đã làm mưa làm gió, đứng cuối dải ngân hà lộng lẫy, nhìn lại chặng đường đã đi, mới có thể hiểu, không giống người thường có lẽ sẽ mang đến cho cô những trắc trở vô tận, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu.
Muốn có vương miện, phải vượt qua khó khăn.
Cô phải kiên cường.
*****
Dương Chi tìm rất lâu trên giá treo quần áo của con gái, vẫn không tìm thấy áo lông của mình.
Mấy bạn nam cười càng trắng trợn, rõ ràng là trò đùa của bọn họ.
“Áo của Dương Chi đâu?” Tô Bắc Bắc giúp Dương Chi truy hỏi.
“Sao bọn tôi biết được.” Các bạn nam không muốn thừa nhận.
“Nhất định là các cậu cầm!”
“Chứng cứ đâu, cậu có thấy không?”
Tô Bắc Bắc không nói gì, vừa rồi các bạn nữ đều đang chạy, không ai để ý ai cầm áo.
Lúc này giáo viên thể dục huýt còi, đến lượt các bạn nam chạy 800 mét, các bạn nam lập tức giải tán, ồn ào đi ra đường chạy.
“Mấy tên kia thật là đáng ghét.” Tô Bắc Bắc tức giận nói.
“Đứa con trai nào chả thế.” Lâm Lộ Bạch vỗ vỗ bả vai Dương Chi, an ủi: “Cậu yên tâm, chưa mất đâu, lát nữa bọn họ sẽ trả cho cậu.”
Đương nhiên Dương Chi không phải sợ mất áo, mà là…
Cô duỗi tay ôm lấy bả vai của mình, che ngực đi, cô cúi đầu, khóe mắt liếc sang các bạn nam trên đường chạy, bọn họ còn đang nhìn cô.
“Tớ về lớp đây.” Dương Chi nói: “Tớ về làm đề một lát.”
“Bây giờ chưa được đi đâu.” Tô Bắc Bắc nói: “Giáo viên thể dục chưa hô giải tán, đi về sẽ bị trừ điểm đấy.”
“Hơn nữa, cậu không ở lại xem Khấu Hưởng chạy sao.” Lâm Lộ Bạch chớp chớp mắt, các bạn nữ trong lớp đều đã tụ tập bên đường chạy.
Dương Chi nghĩ đến khung cảnh bị mọi người vây xem mình chạy vừa rồi, lại nhìn Khấu Hưởng, anh đứng trên đường chạy khởi động làm nóng người.
Anh cởi áo khoác của mình ra, bên trong chỉ mặc một cái T shirt ngắn tay, để lộ cơ bắp khỏe khoắn trên cánh tay, nhưng không thô kệch. Trên xương quai xanh của anh có xăm một ngôi sao nhỏ màu đen to bằng móng tay.
Trong gợi cảm lại có phần đáng yêu.
Khấu Hưởng không ném áo khoác vào trong đống quần áo đầy mồ hôi của các bạn nam, mà lập tức đi về phía các bạn nữ, điều này làm các bạn nữ bồn chồn, khó thể kiềm chế.
Đúng lúc Dương Chi ôm ngực xoay người rời đi, đột nhiên trước mắt tối sầm, có thứ gì đó trùm trên đầu cô, che kín lấy cô.
Quanh hơi thở, thoang thoảng mùi bạc hà.
Bên tai, truyền đến tiếng hít sâu của các bạn nữ.
Cô khó hiểu nhấc thứ đó ra, bỗng phát hiện ra đó là một chiếc áo khoác có kiểu dáng đặc biệt.
“……?”
Cách hơn hai mét, Khấu Hưởng giơ cằm, trầm giọng nói: “Giúp tôi mang về lớp.”
Hết chương 6
Tác giả có lời muốn nói: Dương Tiểu Chi: Nếu anh không tin, có thể tự mình đến đây sờ.
Khấu cún con điên cuồng phe phẩy cái đuôi: Tới đây tới đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!