Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Chương 27
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao không rõ, sao lại có thể có người làm đến mức thuần khiết đến thế, thuần đến mức khiến lòng người ta mềm nhũn tan ra, muốn cười muốn bóp anh, đồng thời lại có thể có ham muốn chững chạc đàng hoàng như thế, anh chỉ hôn lên tóc một cái, nói hai câu đơn giản rất ngây thơ cũng khiến cho cô cảm thấy như đặt mình trong lò hấp.
Nóng, khô, khát nước, muốn chảy mồ hôi, đến nỗi không biết làm sao.
Con trai mà cô nuôi thật sự là càng ngày càng vô tội lại nguy hiểm.
Trực giác của Dụ Dao cảm thấy rằng mình nên lập tức duy trì khoảng cách an toàn với Nặc Nặc, cách xa anh một chút nhưng trong tiềm thức lại không nỡ, trong lúc nhất thời cô chỉ có thể đứng đấy, giả vờ như rất bình tĩnh, trong lòng lại nổi sóng chập trùng.
Đây rốt cuộc là chó tinh ngàn năm gì, câu “một hơi thổi hai hộp” cứ thế bị anh nói ra hiệu quả của câu “một hơi dùng hai hộp”! Năng lực bổ não của cô bắt đầu từ sáng nay đã nhảy vọt, hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi mà cô không muốn tưởng tượng ra lần lượt nhảy đến trước mắt.
Nặc Nặc không nghe thấy lời đáp lại của cô, tưởng rằng bản thân mình nói không rõ ràng, anh hơi nâng người lên, giơ hai cái hộp đến trước mặt cô, nghiêm túc bổ sung: “Thổi hai hộp, đủ không, không đủ, phòng khác vẫn còn, tôi đi tìm.”
Anh không nói đùa, trong mắt tràn đầy sự chân thành và toàn tâm toàn ý, anh nhếch môi mở bao bò, muốn dỗ cho cô vui vẻ.
Dụ Dao không có chút nghi ngờ, nếu như cô gật đầu thì Nặc Nặc có thể lấy hết bao cao su của cả khách sạn tới, thổi bong bóng cao su đầy phòng cho cô, cảnh tượng đó nghĩ đến thôi đã thấy hít thở không thông.
“… Không cần!” Dụ Dao vội vàng đè anh lại, khó khăn nói: “Tôi không thích loại bong bóng này, anh cũng không được đụng vào nữa!”
Cô cướp lại vật dụng kế hoạch hóa gia đình và nhét vào cái rổ nhỏ, để cùng với một vài vật dụng khó coi hơn trong đó rồi nhét vào sâu trong kệ tủ TV, cô khom người xử lý xong, lúc thẳng người dậy thì triệu chứng choáng đầu còn nghiêm trọng hơn trước đó.
Dụ Dao lung lay một cái rất nhỏ, Nặc Nặc lập tức đuổi kịp, sốt ruột nói: “Dao Dao, em rất nóng, vừa rồi ôm em đã phát hiện rồi.”
… Không cần cố ý nói ra động tác mờ ám mà anh đã làm đâu!
Dụ Dao đưa tay đặt lên trán, quả thật nhiệt độ không quá bình thường, có lẽ là di chứng của việc uống rượu, cộng thêm lúc đi từ trêи núi xuống đã hóng gió nên bị cảm lạnh, cảm xúc lại chập trùng quá lớn, có chút bị cảm rồi.
Cô nhìn thời gian, cách lúc quay cảnh phim buổi đêm còn một tiếng nữa, thế là cô nói: “Có thể là tôi không nghỉ ngơi tốt, tranh thủ bây giờ ngủ một lúc, anh về phòng của mình đi, còn cánh cửa này —”
Cánh cửa có thể liên thông hai phòng hiện nay không có khóa lại, Dụ Dao lo sợ bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra vài việc gì đó, vẫn là đóng chặt lại là đảm bảo nhất.
Nhưng không đợi cô nói xong, Nặc Nặc liền hoảng loạn bắt lấy tay cô, thấp giọng cầu xin cô: “Đừng khóa, tôi nghe lời, em không cho tôi sẽ, tôi sẽ không vào, đừng bỏ tôi một mình ở bên kia.”
Ánh mắt của cún con mỹ mạo bi thương, giọng nói mềm mại ăn nói khép nép như vậy, lời từ chối của Dụ Dao hoàn toàn kẹt trong cổ họng, không hung ác nổi.
Rõ ràng trước đó quay phim lâu như vậy, anh đều ở một mình, sao hôm nay lại đáng thương như vậy, hoàn toàn là đang cố ý làm nũng để nhận được sự đồng tình, nhưng Dụ Dao coi như không biết là cũng khó có thể từ chối.
Chuyện hôn này vốn chính là cô đuối lý, cô không đành lòng làm hơn được nữa.
Dụ Dao kéo cửa ra rồi đẩy Nặc Nặc qua, sau đó tự mình ngã xuống giường, lấy chăn mền che kín đầu, cách mấy phút, cô vẫn không buồn ngủ, cũng không nghe thấy Nặc Nặc ở cách một cánh cửa có động tĩnh gì, tầm thần có chút không yên chậm rãi nhô nửa gương mặt ra, âm thầm nhìn về phía cánh cửa kia.
Vừa nhìn liền ngơ ngẩn.
Cô không cẩn thận không đóng chặt cửa, còn lại khe hở rộng bằng bàn tay, giờ phút này Nặc Nặc đang ôm đầu gối ngồi bên kia của cánh cửa, xuyên qua khe hở này mà chăm chú nhìn sang cô, bên chỗ anh mở ngọn đèn ấm áp, ánh sáng lờ mờ từ phía sau anh tràn qua, phác họa anh một cách dịu dàng lại cô đơn.
Thấy cô lộ đầu ra, Nặc Nặc hướng về phía cô cười, hai tay chắp lại dán vào một bên mặt, ra dấu bảo cô ngủ.
Không cho đi qua thì anh liền canh giữ ở phía sau cửa, không được đến gần, anh liền cách xa như vậy mà nhìn cô.
Dụ Dao không biết làm sao mà hốc mắt lại nóng lên, cô che giấu lật người lại, dù cho không nhìn về phía bên kia nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như bóng với hình của Nặc Nặc, ánh mắt ấy vô cùng nóng bỏng mà dính trêи người cô.
Bảy giờ tối, Dụ Dao đúng giờ rời giường đến phim trường, đa số phần diễn của cô trong “Minh Hôn” đã được hoàn thành, chỉ còn lại mấy cảnh quay đặc biệt, đoán chừng mấy ngày nữa là có thể hoàn thành rồi.
Khách sạn mới cách phim trường một đoạn ngắn, lúc vừa đi ra thì không có gì khác thường, nhưng chờ tới gần nơi quay phim, Dụ Dao liền nhạy cảm ý thức được có điều không đúng, ngoại trừ diễn viên và nhân viên của đoàn làm phim thì còn có thêm ít nhất mấy chục người tụ tập xung quanh, trong tay không cầm máy ảnh phản xạ ống kính đơn thì chính là điện thoại, kϊƈɦ động muốn chụp ai đó.
Dụ Dao nhíu mày, chuông điện thoại đúng lúc vang lên, trong khoảnh khắc cô bắt máy, những người kia cũng bị âm thanh hấp dẫn mà quay đầu về phía cô.
Đạo diễn đang ở trong điện thoại thở thấp giọng: “Dụ Dao, trước tiên cô đừng tới đây, một đống người đang chờ chụp cô đó, nhân viên chúng tôi quá ít, không đuổi đi được!”
Nếu như nói trước đó chủ đề tiêu cực của Dụ Dao chiếm đa số, truyền thông muốn chụp cũng chẳng muốn để ý tới cô, lần này thì hoàn toàn khác biệt, với thân phận đại tiểu thư nhà giàu có độ hot cao, cộng thêm gút mắc tình cảm phức tạp, còn có trailer phim mới ra lò quá vượt khỏi sự mong đợi nên có rất nhiều người chờ xem tin tức mới của Dụ Dao.
Đôi mắt trang điểm nhạt của Dụ Dao híp lại, nghênh đón những bóng người giống như làn sóng zombie ở trước mặt, cô khẽ than nói: “Ngại quá, không kịp rồi.”
Cô vừa dứt tiếng thì một bóng hình thẳng tắp đã hoàn toàn ngăn tại trước mặt cô.
Thời tiết ở phương Bắc giá lạnh, Nặc Nặc mặc một chiếc áo khoác dài mà cô tự tay mua cho, mang theo mũ len cô chọn, phía sau còn có một quả cầu lông trắng như tuyết, giờ phút này anh bảo vệ cô giống như tấm bình phong, sự lạnh lẽo không thể xâm phạm, nhưng quả cầu lại nhún nhảy đong đưa sau đầu anh, ngoan ngoãn đến mức muốn hộc máu.
Giọng nói của Nặc Nặc cách khẩu trang truyền đến: “Đừng sợ, cún con ngăn cản.”
Dụ Dao hít vào không khí lạnh như băng, đám người chạy thẳng tới phía bên này, không khách sáo chút nào, đủ thứ câu hỏi cùng với âm thanh màn trập của máy ảnh bao phủ tất cả, còn có một vài nữ sinh rõ ràng đã bị Nặc Nặc hấp dẫn, muốn nhân lúc nhiều người xô đẩy mà trực tiếp ra tay với anh, càng có rất nhiều người muốn lấy đi khẩu trang của anh.
Cún con ngu dại trong lời đồn hẳn là một đại mỹ nhân mặc cho người ta nắn bóp, hơn nữa đám người hỗn loạn như vậy, đến cùng là ai sờ thì hoàn toàn không phân rõ được.
Vẻ mặt Dụ Dao lạnh lùng, cô lập tức muốn kéo Nặc Nặc về phía sau, cô vừa đưa tay tới thì phía trước bỗng nhiên kêu to, người dẫn đầu xông lên phía trước chật vật ngã chổng vó ra sau, đụng ra một khoảng lớn.
Một cánh tay của Nặc Nặc nâng lên, đặt nằm ngang trước người Dụ Dao, mi mắt màu mực hơi rũ xuống, liếc nhìn những khuôn mặt phiền nhiễu này, giọng điệu sắc bén mà lạnh giá: “Đừng tới gần cô ấy.”
Dụ Dao thu tay lại, ở trong ống tay áo mà nắm lấy, hơi thở nóng hừng hực.
Ai nói nhân viên không đủ, cô có Nặc Nặc ở đây, một người đỉnh của chóp.
Cô cũng dần dần nhìn hiểu rõ, Nặc Nặc đối với người ngoài cao ngạo lạnh lùng xa cách thế nào, không thể khinh nhờn, anh cũng sẽ không cho thêm một ánh mắt nào chứ đừng nói đến việc muốn đến gần anh.
Người như vậy, chỉ ở bên cạnh cô quấn quýt si mê tham luyến, mắt đỏ ẩm ướt mờ mịt, cầu xin cô cho một nụ hôn thân mật.
Nhịp thở của Dụ Dao đang mất khống chế, cô lấy lại bình tĩnh rồi đi vòng tới phía trước Nặc Nặc, quét mắt nhìn ống kính và ánh mắt ở xung quanh, bình tĩnh nói: “Tôi không có gì để chụp, cũng làm phiền mấy người đừng quấy nhiễu đoàn phim, còn nữa, tính tình của trợ lý tôi cũng không tốt, đừng nghĩ đến việc bắt nạt anh ấy.”
Dụ Dao đều đã nghe thấy những câu hỏi ùn ùn kéo đến rồi, bao gồm những chủ đề chiếm màn hình ở trêи mạng, cô cũng đã nhìn lướt qua, những cái khác cô đều thấy không sao cả, duy chỉ có chuyện liên quan đến Nặc Nặc, cô không muốn tiếp tục náo động nữa.
CP bạch ngọc nghe hay sao? Kêu ai ngớ ngẩn, cô thấy cả nhà bọn họ đều ngớ ngẩn.
Trong gió rét, Dụ Dao giương cằm lên, rõ ràng bình tĩnh mà mở miệng: “Muốn hỏi, muốn tung lên mạng, tôi thỏa mãn mấy người.”
“‘Minh Hôn’ được quay theo nguyên tác, từ lúc vừa mới bắt đầu tôi đã không xem nó là một bộ phim nát.”
“Tôi cũng sẽ không giải nghệ, mặc kệ mọi người mắng thế nào, tôi vẫn sẽ tiếp tục đóng phim, ai bảo tôi xuất thân từ học diễn xuất, chính là thích làm công việc này.”
“Trình Hoài Sâm đúng là ông ngoại của tôi, Lục Ngạn Thời là bạn cùng lớn lên của tôi, tôi đều thừa nhận, nhưng bắt đầu từ trò cười tối hôm qua, tôi và bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, những người bởi vì đại tiểu thư nhà giàu gì đó mà chú ý tới tôi thì làm phiền nhanh chóng bỏ đi.”
“Người bên cạnh này là trợ lý của tôi, không có quan hệ mờ ám như mấy người nghĩ.” Những lời trước đó Dụ Dao đều nói lưu loát dứt khoát, đến câu cuối cùng, cô gượng gạo dừng lại, thật sự không dám nhìn phản ứng của Nặc Nặc.
Chỉ có tiếng gió, khắp nơi đều yên tĩnh.
Dụ Dao đè lại sự căng trướng buồn bực ở ngực, nhướng mày nói: “Những câu nên trả lời đều đã trả lời xong, tùy mấy người náo động thế nào, tôi cũng không phải là nữ minh tinh sợ dư luận, tôi chỉ là một nữ diễn viên làm việc sống qua ngày, hôm nay tới đây thôi, có ai đi theo đến phim trường nữa thì tôi lập tức báo cảnh sát.”
Đội ngũ của đoàn phim cũng xông tới bảo vệ Dụ Dao, biển người bị chen tản ra, Dụ Dao khép sát áo khoác đi lên phía trước, nghe được tiếng Nặc Nặc yên tĩnh đi theo sau lưng cô.
Đến phim trường, cô quay đầu nhìn sang, vẫn có người chưa từ bỏ ý định mà vây quanh ở cách đó không xa, Dụ Dao vừa nói ra, càng không thể để Nặc Nặc quá gần gũi với cô, cô không muốn những người trêи mạng nghị luận về Nặc Nặc, mở miệng một tiếng ngu dại hoặc nam sủng, phương pháp tốt nhất chính là bớt tiếp xúc với anh trước mặt người ta.
Lúc đi thay quần áo, Dụ Dao nói với Nặc Nặc: “Anh tìm nơi ấm áp nghỉ ngơi đi, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, anh không thích hợp ở quá gần tôi, bọn họ sẽ chụp được.”
Nặc Nặc cúi đầu, tóc đen rất mềm, chiếu ra bóng râm trêи mặt.
Dụ Dao mặc định anh đã đồng ý, cô quay người ra ngoài quay phim.
Đạo diễn đang ở bên ngoài sâu muộn, trong mấy cảnh phim quan trọng của tối nay thì có một cảnh quay nhiều người, một nhân vật khá là quan trọng trong đó là ác quỷ, trang điểm đậm nhất, hóa trang phiền phức nhất, những người trong đoàn phim đều không thích diễn, dù sao cũng nghèo, giá đồ hóa trang quá rẻ, làm không tốt liền dị ứng.
Sau một tiếng, Dụ Dao quay trong mấy cảnh phim một mình liền đến lượt cảnh nhiều người.
Nhiệt độ cơ thể của cô còn đang tăng cao, tầm nhìn dần mơ hồ, cô kiên trì chịu đựng, không chú ý tới những diễn viên nối đuôi nhau mà ra, ác quỷ đi ở cuối cùng, đã hóa trang xong.
Đạo diễn hô bắt đầu, Dụ Dao nhanh chóng nhập vai, thân thể lại bắt đầu không chịu nổi, mãi đến mấy cảnh cuối cùng, ác quỷ dữ tợn mà nhào về phía cô, bóp cổ cô, vì tính chân thực nên cô đã cùng đạo diễn thương lượng là sẽ dùng lực thật để bóp, cũng đã chuẩn bị xong cho việc chịu tội.
Nhưng dưới ánh sáng âm u kỳ dị của phim trường, trong không khí bóng quỷ tầng tầng lớp lớp, trong khoảnh khắc bóng dáng ghê gớm kia va tới, Dụ Dao kinh ngạc đến ngây người.
Bất kể là đóng vai thành dáng vẻ gì, ánh mắt của anh cũng sẽ không thay đổi, xuyên qua khí lạnh và gió thấu xương của màn đêm, không giữ lại chút nào mà đổ dồn vào cô.
Dụ Dao theo bản năng mà lùi lại dựa trêи kịch bản, ác quỷ đuổi tới, bàn tay trắng bệch bóp giữ lấy cổ họng cô một cách hung tàn, đầu ngón tay lại dịu dàng vuốt ve, vào lúc hai người dính lấy nhau, Dụ Dao nghe thấy anh nói: “Dao Dao, làm trợ lý không thể đến gần em, vậy tôi sẽ làm quỷ.”
Làm ác quỷ mà không có ai muốn giả trang, làm cún, làm thú cưng, làm cái gì cũng được.
Chỉ cần không bị vứt bỏ, chỉ cần có thể luôn luôn đi theo bên cạnh cô.
Khóe mắt Dụ Dao ẩm ướt, cô khó tự điều khiển được mà bắt lấy cổ tay anh, đạo diễn ở bên cạnh hô to: “Biểu cảm này rất tốt! Được rồi, không cần quay lại nữa, đêm nay kết thúc công việc.”
Cô bị sốt đến mê man, chân mềm nhũn ngã ra sau, ác quỷ dữ tợn đáng sợ ôm lấy cô, không có điểm cuối mà ôm vào trong ngực, hơn một tiếng không cho anh gần gũi, anh giống như chú cún con sắp chết đói, ra sức cầu hơi thở của cô.
Cả đoàn phim trông như bận rộn nhưng đều ngầm dò xét, im ắng thét lên với nhau.
Đây là cảm giác CP chọc thủng chân trời gì vậy, một đôi ác quỷ cũng xứng đến mức người khác không chen chân vào được.
Nặc Nặc sờ lên trán Dụ Dao, vội vàng nói: “Sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện.”
Dụ Dao không đồng ý: “Tôi nay ở đây quá hỗn loạn, đi bệnh viện thì sẽ có người nhìn thấy rồi suy đoán lung tung, hơn nữa chỉ là bị cảm bình thường, trong hàng lý có thuốc hạ sốt, uống rồi ngủ một đêm là không sao.”
Cô rất cố chấp, Nặc Nặc có sốt ruột hơn nữa thì cũng không nỡ ép buộc cô, anh muốn cõng cô về khách sạn thì cũng bị từ chối.
Dụ Dao không muốn bị người ta nhìn ra sự khác thường, vẻ mặt như thường mà tẩy trang rồi tạm biệt với mọi người, chờ đến khi về phòng thì đã là hơn nửa tiếng sau, vào cửa cô liền vịn lấy tường, bị Nặc Nặc trực tiếp chặn ngang ôm lấy, kéo chăn mền che kín, cho cô uống thuốc.
“Được rồi…” Tầm mắt Dụ Dao ʍôиɠ lung: “Anh nhanh đi ngủ đi, đóng cửa lại, đừng để ý đến tôi.”
Giọng nói của cô dần trở nên mơ hồ, cô vùi vào trong gối mơ màng nhắm mắt lại, từ trong ra ngoài nóng đến bốc cháy, trong ʍôиɠ lung cũng khát vọng tìm được một chút hơi lạnh.
Dụ Dao hoảng hốt nghĩ, hôm qua cô lạnh, cần nóng nên mới trêu chọc Nặc Nặc, hôm nay thứ cô cần là lạnh, dù thế nào thì cũng sẽ không phải dính lấy anh nữa.
Dừng ở đây thôi, tuyệt đối không thể tiến lên nữa.
Đừng chạm vào anh nữa.
Cánh cửa nối liền trong phòng được mở rộng ta, Nặc Nặc không để ý tới mệnh lệnh “đóng cửa”, “không được qua đây”, anh nửa quỳ bên giường Dụ Dao, từng lần từng lần một đổi khăn lông đã thấm nước lạnh cho cô.
Không đủ, không dùng được.
Dụ Dao sốt đến mức sắc mặt đỏ bừng, hơi thở nóng rực, cô khó chịu nhiều lần xoay người cũng không có cách nào làm dịu được, nửa mơ nửa tỉnh, dùng giọng như mèo con mà lầm bầm “Muốn ăn kem”.
Nặc Nặc chạy gấp ra ngoài, quên cả mặc áo khoác, trong đêm đón cơn lạnh mà đi mua kem tươi, sau khi trở về thì dùng muỗng nhỏ đưa đến bên môi Dụ Dao, nhưng Dụ Dao ngủ mê man, hoàn toàn ăn không vô, chỉ có thể ɭϊếʍ ɭϊếʍ cái lạnh bên môi theo tiềm thức, không vừa lòng hừ nhẹ một tiếng.
Cô khó chịu bất an, bàn tay đi tới đâu là vồ loạn tới đó, trong lúc vô tình đụng phải thân thể lạnh lẽo vừa bị gió thấm qua của Nặc Nặc, giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, cô dùng cả tay chân mà bám lấy, đầu chôn vào trong ngực anh, phát ra tiếng than nhẹ mềm mại vì được cứu.
Đêm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một chút nguồn sáng màu ấm lóe lên ở góc tường, Nặc Nặc không nhúc nhích mà dựa ở bên giường, bàn tay vội vã rơi xuống, ôm lấy Dụ Dao.
Tay anh lạnh, di động đến đâu là cô liền phối hợp kề sát đến đó.
Nơi ngực của Nặc Nặc bị trái tim va đập đến mức tê dại đau đớn, anh bưng lên hộp kem dâu kia, múc một muỗng, để vào trong miệng mình, sau đó thì gục đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của Dụ dao.
Dụ Dao tiếp xúc với vị ngọt lạnh buốt, không tự chủ được mà đáp lại anh nhưng vẫn hấp thu không đủ, mãi đến khi cô đi theo sự mê hoặc, cùng anh trằn trọc dây dưa trong kem tươi, cướp đoạt ý lạnh và sự nóng bỏng lấy mãi không hết ở chỗ anh.
Một hộp kem tươi đã thấy đáy, chăn mền và quần áo đều đã không còn dáng vẻ cũ, Nặc Nặc nắm tay đến mức khớp xương ngón tay hiện ra màu xanh trắng, mồ hôi trong suốt thấm ướt tóc trêи trán, dọc theo gương mặt anh mà trượt đến xương quai xanh.
Anh đứng dậy, loạng choạng đi về phía phòng mình, từ trong hành lý tìm ra một cái túi, anh vội vàng mở ra, xách lên cái vòng cổ trói buộc ở trong đó, dây xích bằng kim loạn rũ xuống, vang vọng tiếng đinh đang.
Nặc Nặc nắm chặt nó, không muốn lãng phí một giây đồng hồ nào, nằm về bên cạnh Dụ Dao, ngậm lấy một chút kem tươi còn sót lại rồi vội vã nâng khuôn mặt ấm áp của cô lên, sau đó đè lên, hô hấp run rẩy kịch liệt.
Thuốc hạ sốt có hiệu quả rất nhanh, sau nửa đêm Dụ Dao đã hạ sốt hơn phân nửa, ý thức chậm rãi quay về, toàn thân cô đau nhức muốn lật người liền bị một đôi cán tay dính lấy mồ hôi mỏng vững vàng giữ lấy.
Dụ Dao bừng tỉnh, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Dù sao cũng không thể là… lịch sử lặp lại chứ?!
Lúc mạch đập của cô hỗn loạn, cô đột nhiên cảm nhận được trong tay có thêm một thứ gì đó giống như kim loại, xúc cảm kỳ lạ, cô hốt hoảng mở rộng tầm mắt, nhìn thấy mình đang cầm một đầu của sợi dây xích kim loại ánh bạc, mà đầu bên kia của dây xích…
Nặc Nặc một lần nữa nằm nghiêng trêи giường cô, ngũ quan như tô như vẽ ẩn chứa thủy triều mùa xuân tràn lan, môi anh ướt át, đuôi mắt hẹp dài đều là sương mù màu hồng phấn khó nhịn, anh thở dồn dập.
Mà trêи chiếc cổ thon dài trắng lạnh của anh có một chiếc vòng cổ trói buộc bằng da, dây xích trêи vòng cổ bị cô lơ đãng khẽ động, anh cũng ngã tới trước mặt cô, nâng lên đôi mắt mị diễm.
“Dao Dao…” Nặc Nặc luống cuống hé môi: “Kỳ động ɖu͙ƈ của tôi tới rồi.”
Anh kéo lấy ống tay áo của cô, yếu ớt khàn giọng hỏi: “Em muốn… sờ một chút không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!