Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Chương 56
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Cho đến giờ phút này, cuối cùng Dụ Dao cũng hiểu rõ, bắt đầu từ cái đêm Nặc Nặc biến thành Dung Dã, trong một khoảng thời gian dài như vậy, sự bất an nơi đáy lòng cô rốt cuộc nặng bao nhiêu.
Cô không nghi ngờ tình cảm của anh đối với cô, nhưng Dung Dã dù sao cũng là Dung Dã, thân phận và vị trí của anh bày ở đó, làm sao có thể… giống như Nặc Nặc, trong lòng trong mắt chỉ có cô.
Cho dù hiểu lầm đều có thể được giải trừ, nhưng tình yêu thì sao, phải chăng anh vẫn xem cô là trung tâm của cả thế giới, trong những năm trước kia không cùng xuất hiện với cô, anh có từng có người phụ nữ khác hay không.
Bình thường trông cô lạnh lùng, đối với ai cũng không để ý, nhưng nhu cầu tình cảm xưa nay đều mãnh liệt.
Có lẽ trời sinh trong xương cốt mang theo gen như vậy, có lẽ là mưa dầm thấm đất, chịu sự ảnh hưởng của bố mẹ, nhìn thấy Dụ Thanh Đàn bị bệnh thế nào mà yêu Trình Mộng, cô liền không thể chấp nhận loại tình cảm tạm thời nữa.
Dù là không thực tế, người khác cảm thấy nặng nề hoặc ngây thơ nhưng đối với cô mà nói, cô chỉ cần tình yêu thuần túy cực hạn.
Sau khi biết được Dung Dã chính là vị thần của cô, những sự bất an kia đã tiêu tan hơn một nửa, nhưng cô vẫn không có cảm giác chân thực gì, muốn một câu khẳng định từ chính miệng anh.
Bây giờ, không cần nữa…
Đối mặt với số tượng gỗ tính đến hàng trăm, Dụ Dao lau đi sự ẩm ướt nơi khóe mắt, nín khóc mỉm cười.
Cô xác định Dung Dã là của cô.
Hoàn toàn là của cô.
Dung Dã ôm cô, lực mạnh đến mức làm cho người ta ngạt thở, anh cúi đầu xuống, đôi môi lần theo tai của cô, trượt đến bên cổ cô, giống như hút máu mà lưu luyến cắn vào.
Cơn đau rất nhỏ đánh tới, Dụ Dao hơi co rúm lại, ở trong ngực anh xoay người lại.
Ánh sáng từ trong phòng tràn ra phác họa Dung Dã rất rõ ràng.
Cộng thêm đã xa cách mười ngày rồi, trước đó gặp mặt thì hoặc là ở khoảng cách quá xa, hoặc là vội vàng, Dụ Dao vẫn chưa cẩn thận nhìn kỹ anh.
Trước kia tóc Nặc Nặc rất mềm, tự nhiên rũ xuống, gió thổi thành thế nào thì là thế ấy, mặc dù mặt mày cũng đen nhưng luôn mềm mại hồn nhiên, bây giờ khí chất của người trước mặt cô hoàn toàn thay đổi rồi.
Anh mặc chính trang kỹ lưỡng, tóc mái được vuốt ra sau gọn gàng, cắt ngắn đi, khuôn mặt lộ hết ra sự sắc bén, mi mắt đen như mực, thoáng nâng lên, trong con ngươi đều là sự lạnh lùng sắc nhọn kiêu căng, còn có hơi thở sát phạt mang tính công kϊƈɦ toàn thân.
Dung nhị thiếu so với trong lời đồn thì càng kϊƈɦ thích hơn, nếu như bình thường nhìn thấy thì đoán chừng cô đều muốn đi trốn.
Nhưng chính là người như vậy đều không ngại cực khổ mà chạy về phía cô.
Dụ Dao giơ tay lên, theo thói quen muốn sờ tóc anh, vừa đụng vào một cái liền nhanh chóng thu tay lại, sợ làm tối, chậm trễ việc sau đó của anh.
Dung Dã lại đè tay cô lại, khom lưng xuống, cọ cọ trong lòng bàn tay non mềm của cô.
“Em sờ đi.” Giọng nói anh rất khàn, anh giữ lấy không cho cô lấy đi: “Sờ thỏa thích, đã sắp hai tháng em không chạm vào anh rồi.”
Không cảm nhận được động tác của Dụ Dao, tơ máu quấn quýt trong mắt Dung Dã càng nặng hơn.
Anh cứng rắn kéo cô tới gần, hơi thở dồn dập mà hôn cô, giọng nói càng ngày trầm: “Vết thương lành lại chưa mà đã vội vã xuất viện… tới đây làm gì, không muốn chạm vào anh mà em còn dám xuất hiện, biết rõ anh không phải là người tốt lành gì, tự chui đầu vào lưới à!”
Bàn tay Dụ Dao dời xuống, dán lên khuôn mặt lạnh buốt của anh, ngăn cản anh hôn, cô khẽ nói: “Dung Dã, đừng xù lông nhím như vậy, nói chuyện đàng hoàng.”
Không chạm vào anh, không cho anh hôn nhưng cô không có vẻ mặt nghiêm nghị như mấy lần trước, giọng điệu rất mềm mại, không nhìn ra được sự chán ghét anh.
Dung Dã thấp giọng thở hổn hển một cái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo mát lạnh của cô, rất lâu rồi anh chưa được cô dịu dàng đối đãi, bỗng nhiên trận tuyến hoàn toàn vỡ nát, tan tác đến không chống đỡ được.
“Dao Dao, Dao Dao…”
“… Tối hôm đó, mỗi câu anh nói đều là giả, nói cho người khác nghe, anh nhất định phải đảm bảo sự an toàn của em, không thể để em có quan hệ dính líu tới anh.”
Nhiều ngày đêm như vậy, lời nói luôn ghim vào trái tim anh được anh thổ lộ ra.
“Không chỉ có lần này, trước kia khi còn nhỏ, anh đối với em không tốt, làm em bị thương, đuổi em đi, đều không phải là ý muốn của anh, cũng bởi vì không thể bị Dung Thiệu Lương phát hiện ra sự ảnh hưởng của em đối với anh, sẽ làm hại đến em, anh chỉ có thể làm như vậy!”
Dung Dã vuốt ve vết sẹo giống cánh hoa đào trêи cổ Dụ Dao, sau đó anh giật mở ve áo sơ mi thắt chặt của mình ra, nơi vai trái có cùng vị trí với cô, trêи làn da vốn trắng lạnh cũng có thêm một vết sẹo mới.
Hình dạng giống nhau như đúc.
Ánh mắt Dụ Dao mãnh liệt, cô vội vàng kéo anh qua mở ra nhìn kỹ.
Thật sự là sao chép lại vết sẹo của cô.
… Cái tên điên này!
Dung Dã không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào phản ứng của cô, giọng nói sắp bị mài vụn: “Có thể tha thứ cho anh không, đừng trực tiếp phán tử hình cho anh, anh biết em thích Nặc Nặc, chờ anh giải quyết xong nhà họ Dung, sau này anh vẫn sẽ làm anh ta, anh có thể không làm Dung Dã nữa.”
Dụ Dao bị vết sẹo này đâm vào thật sâu, giọng điệu cũng không nhịn được mà nặng nề, cô nhìn thẳng vào anh nói: “Dung Dã anh nghe cho rõ, em hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ vào tối hôm đó của anh! Em tự có mắt có trái tim, không phải là đồ ngốc có thể bị lợi dụng một cách tùy tiện! Bắt đầu từ lúc em đi xuống lầu, nói anh chẳng đáng là gì, em cũng không có câu nào là thật!”
Cô đẩy Dung Dã ra, kéo xa khoảng cách giữa hai người, từng chữ từng chữ nện về phía anh, ánh nước trong mắt phun trào: “Em nhìn ra được anh thân bất do kỷ, nói những lời đó đều là đang cố ý phối hợp với anh, em đoán được em là sự uy hϊế͙p͙ của anh, cho nên hôm sau em lập tức chạy ra ngoài gây chuyện xấu cho mình, đều là vì để Dung Thiệu Lương nhìn!”
“Anh cho rằng em thật sự nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ à? Em muốn tiếp xúc với người khác sao? Em là đang nhẫn nhịn sự khó chịu mà diễn kịch với anh.”
“Từ ban đầu em đã không nghi ngờ anh, anh yêu hay không yêu em không cảm nhận được sao?!” Cô nắm chặt tay, hung ác hỏi: “Em thừa nhận trừ chuyện đó ra, em cũng cố ý làm anh ghen, vậy anh có biết rốt cuộc vì sao em tức giận không!”
Dung Dã bị tiếng nổ vang vây quanh, dưới sự va đập kịch liệt, xương sườn căng đau không chịu nổi.
Dụ Dao cách xa anh hai, ba bước, anh nhảy tới kéo cô vào trong lòng, ấn cô vào trong ngực.
“Rõ ràng là anh hồi phục rồi, kết quả là không chịu nói gì cả, đều giấu giếm em, còn giả vờ làm Nặc Nặc lừa gạt em!” Dụ Dao không đẩy anh được, cô nắm chặt áo sơ mi của anh: “Xưa nay anh không nghĩ tới việc giải thích với em, thừa nhận anh là ai, để lại một bức thư liền định đi thẳng một mạch!”
Cô không nhịn được mà có chút nghẹn ngào, chất vấn anh: “Em khiến anh không tín nhiệm đến vậy sao?!”
Anh thấp giọng nói: “Bởi vì anh là Dung Dã.”
Dụ Dao ngẩn ngơ.
Một câu đơn giản nhất, cô lại nghe hiểu được, hốc mắt theo đó mà nóng lên.
Bởi vì cái tên Dung Dã này đều đại diện cho mặt trái đen tối.
Sự hiểu lầm của cô quá sâu, mà anh vẫn chưa xử lý xong phiền phức của nhà họ Dung, không có tư cách xóa đi vết bẩn trêи hai chữ này.
Không phải là không tín nhiệm cô.
Là anh vẫn luôn phủ định bản thân anh.
Dung nhị thiếu ở trước mặt bất kỳ ai đều có thể làm càn phách lối, nhưng đối với cô…
Đi qua một đường chông gai, anh vì cô mà hối hả trong nhiều năm tháng như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình nắm giữ thẻ đánh bạc có thể được cô yêu thích gì.
Đến mức anh cho rằng, chỉ cần nhắc đến “Dung Dã”, đến nghe cô cũng sẽ không nghe, sẽ đuổi anh ra ngoài.
Dụ Dao nhận thua, cô trút bỏ sức lực, chống trán trêи vai Dung Dã, nghẹn ngào nói: “Đúng… Dung Dã là chó, khi còn bé đã vừa hung dữ vừa lạnh lùng không đáng yêu, trưởng thành rồi cũng không biến thành người tốt mà em kỳ vọng, còn ỷ thế hϊế͙p͙ người, em hận không thể mỗi ngày mắng anh ta một lần.”
“Nhưng mà…” Cô ngẩng đầu, nhìn mặt Dung Dã: “Nếu như Dung Dã là anh, em sẽ bằng lòng lật đổ quá khứ, tin tưởng mọi thứ đều là hiểu lầm, mặc kệ anh nói cái gì, em đều sẽ nghe.”
“Chỉ bởi vì…” Cô cong môi, nở nụ cười với anh: “Dung Dã là anh.”
Dung Dã không lên tiếng, trực tiếp chặn ngang ôm cô lên, nhanh chân đi về phía ghế sô pha ở phòng khách.
Dụ Dao ngã xuống một mảng mềm mại, hãm xuống không đợi bắn lên, cô liền bị anh giữ vai đè ra sau, đôi môi mang theo sự run rẩy mạnh mẽ hôn xuống.
Cô vẫn kiên trì né tránh, không cho anh đạt được một cách dễ dàng.
Trong lòng Dụ Dao chua xót đến mức muốn khóc lớn một trận.
Dung Dã chưa được chữa khỏi, anh vẫn là ma đồng cô độc nằm rạp trong bóng tối, giãy giụa mới sống sót được, không tin bản thân mình có thể được yêu thương, có thể nhận được đồ vật sáng chói rực rỡ chân chính.
Cho tới bây giờ, anh cũng phân chia Dung Dã và Nặc Nặc rất rõ ràng, Nặc Nặc là sự trong sáng chân thật của anh, xứng đáng có được tình cảm của cô, nhưng Dung Dã thì gánh vác quá nhiều mặt trái, cũng chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối không thấy ánh sáng.
Cho dù hiện tại cô chấp nhận, cùng anh hoàn toàn hòa hảo, làm người yêu của anh.
Không bao lâu, anh cũng sẽ rơi vào sự nghi ngờ của bản thân, cảm thấy cô chỉ đồng cảm với anh, hoặc là bị cảm động, thậm chí hơn thế nữa là anh sẽ xem Dung Dã như vật chứa của Nặc Nặc, không nhìn thẳng vào được tầm quan trọng của bản thân mình.
Cô muốn trị khỏi cho anh.
Dù cho thời gian đã qua đi hai mươi năm, sau này phải tiêu tốn cả một đời, cô cũng nhất định phải chữa khỏi cho anh, để anh vững tin, Dung Dã không cần giả vờ, không cần thay đổi cũng đáng được yêu thương.
Dụ Dao bị dồn vào góc của sô pha, tóc dài tản ra, cô nâng mặt Dung Dã lên, khiêu khích trừng anh: “Chẳng lẽ anh cho rằng em nói hai câu nhẹ nhàng là đồng nghĩa với tha thứ cho anh rồi? Còn kém xa lắm, em mới nhận biết Dung Dã mấy ngày, anh còn vừa đến liền gạt em, em dựa vào cái gì mà ở bên anh.”
Cô bóp cằm anh: “Nặc Nặc là Nặc Nặc, Dung Dã là Dung Dã, anh thích Dụ tiểu thư thì phải một lần nữa theo đuổi, sau khi theo đuổi được thì mới là của anh.”
Điện thoại của Dung Dã đang vang lên, nhắc nhở anh sắp hết thời gian rồi.
Dụ Dao ý thức được ý nghĩa của chuông điện thoại, giữa bọn họ còn quá nhiều chuyện chưa nói rõ, nhưng không kịp nữa, cũng không phải cấp bách như vậy.
Trái tim cô đang bốc hơi, cô đón lấy hai mắt Dung Dã hiện đầy màu máu pha tạp, lại bởi vì mấy câu nói của cô mà lộ ra ánh sáng rực, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh còn bao lâu.”
“Một phút.”
Dụ Dao không nỡ mà lặng lẽ kéo lấy vạt áo anh: “Nể mặt anh là thần linh… cuối cùng cho phép anh có một yêu cầu nhỏ.”
Dung Dã vén tóc mai của cô ra, xoa mặt cô: “Dao Dao, hôn anh một cái.”
Mấy chữ ngắn gọn được nói ra từ giữa đôi môi của Dung Dã, mang theo ɖu͙ƈ vọng nhìn xuống.
Tai Dụ Dao thoáng nổi lên một tầng đỏ nhạt, cô kéo thấp cổ áo anh, lời nói rất miễn cưỡng: “Nói rồi đó, là nụ hôn mà thiếu nữ nợ thần linh, không phải Dụ Dao đang hôn Dung Dã.”
Cô ngẩng đầu, từ từ nhắm hai mắt lại dán lên môi mỏng của anh.
Băng lạnh và lửa nóng giao hòa với nhau, nhẹ nhàng chạm một cái rồi thu lại, Dụ Dao vẫn chưa thỏa mãn, nhẫn nại mà kịp thời dừng lại, nhưng cô vẫn muốn cho anh thêm một chút ngọt ngào, để anh chống đỡ với mưa gió bên ngoài.
Giọng nói của cô rất nhỏ: “Có ai từng nói chưa, chữ kia trong tên của anh rất hay, rất hợp với anh…”
Dung Dã biết rõ còn cố hỏi: “Chữ nào.”
Giọng nói của anh ở bên tai quanh quẩn quấn quýt si mê, lông mi Dụ Dao run lên, cô mở mắt ra nhìn anh, vừa chậm rãi vừa mềm mại mà trả lời, cũng đang gọi anh.
“A Dã… anh đoán xem là chữ nào?”
Thời gian vô cùng cấp bách, lúc Dung Dã thay quần áo rồi rời đi, anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức sắp khiến người ta chết đuối, Dụ Dao không dám trễ nải, thúc giục anh rời đi, nếu không cô sợ một giây sau anh sẽ đến xé váy cô.
Cô vui mừng mà nghĩ, lần này Dung Dã ngược lại rất nghe lời, khẽ hôn là khẽ hôn, cũng không đuổi theo cô đòi hỏi nhiều hơn, xem ra còn có thể tính là đứng đắn.
Chờ sau khi Dung Dã rời đi, Dụ Dao liền bắt đầu hối hận vì không nhìn sắc mặt anh nhiều hơn, kiểm tra vết thương trêи tay anh một chút, có quá nhiều chuyện chưa làm mà mười phút đã kết thúc rồi.
Cô lại ở trong nhà hồi lâu, kéo dài thời gian chênh lệch, bình phục cảm xúc rồi mới trở lại chỗ Tống Lam, lại do cô ấy nghênh ngang đưa cô về nhà.
Phim chiến tranh tình báo sẽ quay hình lại vào ba ngày sau, đạo diễn không thay đổi, dù sao thì cũng đã quay chụp một phần, nếu như đến lúc này lại đổi đoàn đội thì tâm huyết trước kia đều như đổ sông đổ biển, sẽ phá hủy kịch bản này, huống hồ vị vụ tai nạn kia mà đạo diễn cũng đã bỏ ra số tiền lớn.
Tống Lam sắp xếp lịch trình ba ngày này vô cùng chặt chẽ, rất nhiều thương hiệu tìm tới cửa, vốn đã tồn đọng được một hồi lâu rồi, đúng lúc nhân cơ hội này ký hai hợp đồng đại diện phát ngôn cho Dụ Dao, còn phải chụp một đống hình quảng cáo.
Dụ Dao nằm trêи giường lướt xem lịch trình lít nha lít nhít, cô phát hiện ra một sự đặc biệt trong cột lịch trình tối nay.
“Xem phim?” Dụ Dao gửi Wechat hỏi Tống Lam: “Xác định không tính sai sao?”
Tống Lam ho nhẹ: “Em có thể để ý bản thân mình một chút không, bộ phim đầu tiên em ra mắt được chiếu lại rồi, không giờ hôm nay là suất đầu tiên, đã mua vé rồi, có đi xem hay không thì em tự quyết định.”
Bộ phim đầu tiên đối với Dụ Dao mà nói có ý nghĩa khác thường, lúc ấy là quán quân của phòng bán vé, cũng đưa cô lên đỉnh cao, lúc công chiếu, cô bận quay phim không có cơ hội đi xem nên vẫn luôn tiếc nuối.
Dụ Dao không nhịn được sự mê hoặc, hơn mười một giờ vụng trộm ra ngoài, ngồi lên xe Tống Lam tới đón cô đến rạp chiếu phim, cô cho rằng muộn như vậy sẽ không có ai, kết quả là lại rất náo nhiệt, chỉ là ba rạp gần như đồng thời chiếu phim, rạp của cô thì không có ai, hai rạp khác thì lại đông nghịt.
Là rạp chiếu phim tính sai thời gian phát hành vé rồi?
Tống Lam còn chưa đến mức bao rạp cho cô.
Dụ Dao cầm vé đi vào, dựa theo số ghế mà ngồi vào hàng cuối cùng, nhìn xung quanh một chút, có chút cô đơn, cô tháo kính râm xuống, nhìn qua màn ảnh trước mặt, rất nhanh đèn đã được tắt đi, cả người cô rơi vào trong bóng tối.
Sự nhớ nhung trong nháy mắt này như dời sông lấp biển.
Rõ ràng là ban ngày vừa gặp, nói nhiều lời như vậy nhưng một mình ở trong bóng tối của rạp chiếu phim, cô vẫn điên cuồng mà nhớ người kia.
Màn hình chậm rãi sáng lên, trong dàn loa âm hưởng bắt đầu phát ra âm thanh, Dụ Dao lại đột nhiên thẳng lưng, nắm chặt tay vịn ở chỗ ngồi, cô hoảng hốt nhìn thấy có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi vào từ một hướng khác, bước lên bậc thang, từng bậc từng bậc không dừng lại, đi thẳng về phía cô.
Bước chân nhẹ nhàng mà có lực, cũng không nặng, bị nhấn chìm trong âm thanh nhưng cô chính là nghe thấy được.
Cổ họng Dụ Dao khô khốc, cô muốn nói một câu nhưng lại phát hiện ra mình không phát ra tiếng được, toàn thân cô có chút tê dại, hốc mắt mơ hồ nóng lên.
Trêи màn hình, cô ngây ngô non nớt cong mày cười một tiếng.
Nơi chỗ ngồi, cô ngồi một cách căng thẳng, cảm nhận được trêи thân người kia còn mang theo hơi lạnh của bên ngoài, anh đi đến trước mặt cô, cúi người xuyên ngón tay vào trong tóc cô, xoa gáy cô nâng lên.
Cô bị ép đối mặt với anh, giọng mũi có chút bủn rủn: “Hôm nay chúng ta đã gặp mặt rồi.”
“Là hôm qua.” Bóng hình cao lớn tới gần cô, trầm giọng uốn nắn: “Đã qua không giờ rồi.”
“Ở rạp chiếu phim sẽ không bị phát hiện sao?”
“Sẽ không, trong rạp này chỉ có anh và em, camera bị dừng lại rồi.”
Khí huyết của Dụ Dao sôi trào, cô nhìn anh trong quang ảnh rực rỡ, ráng chống đỡ bình tĩnh: “Cho nên, anh không biết thu liễm?”
Lòng bàn tay với vết thương thô ráp của Dung Dã cọ qua vành tai cô, anh cúi đầu xuống, hơi thở che trời lấp đất bao phủ lấy cô.
“Có một số việc không kìm nén được, ví dụ như —”
Anh ʍút̼ môi cô, trằn trọc cắn nuốt, chống mở hàm răng của cô, trong âm thanh thở khẽ dần dần mất khống chế của cô, anh thỏa thích đòi hỏi, làm sâu hơn đòi lại nụ hôn khẽ lừa gạt kia, khiến cô mềm nhũn tan ra.
“Ví dụ như.”
Anh ở trong quang ảnh của màn hình lớn nhìn cô chằm chằm, khàn giọng cười.
“A Dã của hôm nay, cũng muốn hôn Dao Dao.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!