Em Có Thể Thích Anh Được Không? - Chương 59: 59: “đồ Khốn Nhỏ” “hừ! Còn Anh Là Một Tên Đồ Khốn Lớn”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Em Có Thể Thích Anh Được Không?


Chương 59: 59: “đồ Khốn Nhỏ” “hừ! Còn Anh Là Một Tên Đồ Khốn Lớn”


Editor: YuuThời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã đến ngày mùng 5 tết âm lịch.

Chu Mục trở lại bệnh viện làm việc, ba Chu và mẹ Chu cũng trở lại thành phố A từ thành phố D, bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ diễn ra vào ngày 20 tháng Giêng âm lịch.
Ngày mùng 8 tháng Giêng âm lịch là ngày khai trương nhà hàng kiêm đăng ký kết hôn.

Mấy ngày nay, Thời Nhan đều bận rộn chuyện cửa hàng, cô đã lên thực đơn, chuẩn bị xong những thứ cần thiết cho ngày khai trương.

Việc thuê đầu bếp cũng đã bàn bạc xong từ nhiều năm trước.

Một ngày trước ngày khai trương, có hai người tới xin làm việc và đã được tuyển dụng cùng một lúc.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày khai trương diễn ra vào ngày hôm sau.
Sau khi thu dọn mọi thứ vào buổi chiều, Thời Nhan rời khỏi nhà hàng, mang theo những món ăn mà mình đã làm rồi lái xe thẳng đến bệnh viện.
Lúc cô đến bệnh viện thì vừa hay là giờ cơm chiều.

Biết Chu Mục còn bận việc, cô ngồi đợi trong xe trong chốc lát, sau khi nhận được cuộc điện thoại của Chu Mục mới mang theo hộp cơm đi lên trên đó.
Đi ngang qua trạm y tá, cô chào hỏi với các y tá ở đó, vô thức tìm kiếm bóng dáng Chu Thanh.

Sau khi biết hôm nay cô ấy không đi làm, cô mới trực tiếp đi tới văn phòng của Chu Mục.
Cô đẩy cửa bước vào, Chu Mục cũng vừa hay đi về phía cửa.

Nhìn thấy Thời Nhan đi vào, anh bước nhanh hơn, đón lấy túi đồ trong tay Thời Nhan đặt lên bàn, sau đó xoay người lại ôm cô: “Lâu như vậy vẫn chưa thấy em lên, anh còn đang định xuống dưới tìm em đây!”
Thời Nhan mỉm cười, cô nâng hai tay lên đặt trên vai anh: “Anh sợ cái gì chứ, sợ không nhìn thấy em sao?”
Chu Mục cong môi, anh cười nhẹ, sau đó buông cô ra, ấn cô ngồi xuống ghế.

Anh mở hộp cơm giữ nhiệt ra, thức ăn bên trong vẫn còn nóng hổi, tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Chu Mục kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thời Nhan.

Hai người anh ăn một miếng, em cắn một miếng, sau khi ăn đồ trong hộp cách nhiệt xong, Chu Mục thu dọn lại, đem hộp cơm vào trong phòng nghỉ để rửa.

Lúc bước ra, anh nhìn thấy Thời Nhan lặng lẽ đứng trước cửa sổ.

Cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn ra bên ngoài, không nhúc nhích.

Không biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh bước lại gần cô cũng không phát hiện ra.
Anh vươn hai tay ra ôm lấy cô từ phía sau vào trong lòng, Anh áp vào lưng cô, cúi đầu xuống, cằm đặt trên vai cô, phả hơi thở ấm áp lên làn da nhạy cảm của cô.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thời Nhan bị hơi thở của anh làm cho rối loạn, cô giơ tay lên đẩy trán anh: “Ngứa.” Cô lắc đầu: “Không phải chuyện gì to lớn lắm.

Chỉ là nghĩ đến ngày mai, đột nhiên lại thấy có chút không chân thật, không thể tưởng tượng nổi…”
Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Em thật sự muốn trở thành phu nhân Chu.”
Chu Mục ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi cô một cái, mỉm cười, thấp giọng nói: “Ừ! Em sắp chân chính trở thành vợ của anh rồi.”
Thời Nhan cười nhạo: “Anh cũng sắp làm chồng em rồi.”
“Ừ!” Chu Mục dán lên mặt cô, cọ cọ.

Anh im lặng một chút, đột nhiên lại nói: “Nhan Nhan, cảm ơn em, thật sự rất cảm ơn em!”
“Hả? Cảm ơn em vì cái gì?”
“Cảm ơn em vì đã trở về, cảm ơn em vì đã không từ bỏ anh.”
Thời Nhan mỉm cười, cô cúi đầu nhìn hai tay đan lấy nhau của anh đặt trên bụng mình, sau đó nắm lấy nó.

Tay anh thật sự rất ấm, tựa như bàn tay nho nhỏ của em bé.

Cô nắm chặt lấy tay anh, cảm nhận hơi ấm đang truyền đến cơ thể mình từng chút một.
Cô cầm lấy tay anh, lòng bàn tay hướng về phía mình.
Do thường xuyên phải cầm dao mổ nên lòng bàn tay của anh có vài vết chai mỏng, cứng cứng, nhưng không quá khó nhìn.
Đột nhiên, người ở phía sau khẽ cười, bàn tay đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, siết chặt lại.

Chu Mục bỗng dưng đứng thẳng, nắm lấy bả vai Thời Nhan rồi xoay người cô lại, đối mặt với anh.
“Nhan Nhan, anh yêu em.” Nói xong, anh ôm cô vào trong lòng: “Thật sự, rất yêu, rất yêu.”
Thời Nhan vùi mặt vào lồng ngực anh, bên tai vang lên nhịp đập mạnh mẽ nơi trái tim anh, từng chút từng chút, tiết tấu vừa phải, tựa như một chương nhạc đẹp đẽ, âm thanh dễ nghe và êm tai.

Cô giơ tay lên, lòng bàn tay đặt vào vị trái trái tim anh, như thể đang nâng niu một món đồ quý giá.
“Vâng! Em biết, em cũng vậy.”
……
Ngày hôm sau, Thời Nhan dậy từ sáng sớm, thu dọn mọi thứ rồi ăn bữa sáng, sau đó cô đi tới cửa hàng để chuẩn bị cắt băng khai trương.
Hầu như khách quý tới cắt băng khai trương đều do Thời Hàm đưa tới, còn có cả một ảnh hậu có tiếng, đều là bạn của Thời Hàm.
Trước khi ra cửa, Thời Nhan đã kiểm tra lại sổ hộ khẩu trong túi một lần, xác nhận nó đã ở trong đó rồi mới đi ra khỏi cửa.
Buổi cắt băng dự kiến diễn ra vào lúc 9 giờ 30 phút sáng, khi cô vừa đến cửa hàng liền nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang dựa vào cửa của cửa hàng, tuy rằng người đó cúi đầu xuống, nhưng nhìn thoáng qua Thời Nhan cũng có thể nhận ra, đó là Giang Lạc Lâm.
Không biết vì sao, cô lại thấy có chút sợ hãi.

Sau khi hít thở sâu hai hơi, cô mới đi về phía đó.
“Cậu…”
Giang Lạc Lâm nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, không đợi Thời Nhan đặt câu hỏi, cậu ta liền mở lời cắt ngang lời cô.
“Chúc mừng chị.” Nói xong, cậu ta nhét một thứ trong lòng vào tay Thời Nhan, sau đó xoay người bước nhanh đi.
“Này… Đừng… A…” Thời Nhan đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Mục đứng sau lưng cô với sắc mặt âm trầm: “Sao anh tới sớm vậy?”
Chu Mục không nói lời nào, ánh mắt dán chặt trên Giang Lạc Lâm đang chạy trối chết lên chiếc xe taxi.
Thời Nhan thở dài, kéo kéo vạt áo anh: “Mục Mục, đừng nhìn nữa, cậu ta…”
“À… Đúng rồi.” Thời Nhan nhớ ra Giang Lạc Lâm vừa nhét thứ gì đó vào trong tay cô, là một cái túi giấy khá nặng: “Hả? Đây là tiền sao?”
Thời Nhan mở to mắt, có chút hoảng sợ, tuy không quá nhiều, thoạt nhìn có vẻ không tới hai vạn, còn có một chút tiền lẻ nữa.
“Cái này…” Thời Nhan bối rối: “Sao lại thế này?”
Sắc mặt của Chu Mục vô cùng bình tĩnh, anh vươn tay ra cầm lấy túi giấy trong tay Thời Nhan, tức giận nói: “Đưa tiền? Đây là ý gì vậy.”
“Này…” Thời Nhan thấy anh muốn đi tới thùng rác cách đó không xa, Thời Nhan vội vàng ngăn lại: “Đừng! Dù sao cũng là tiền, anh làm như vậy sẽ bị trời phạt đó.”
Thời Nhan cầm lấy túi giấy, ôm ở trong lòng.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa của cửa hàng, đi vào bên trong.

Cô ngồi xuống một chỗ, bắt đầu đếm tiền.
Chu Mục đi vào với vẻ mặt khó chịu: “Này! Thấy tiền là sáng mắt sao!”
Thời Nhan ngẩng đầu cười với anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đếm tiền.

Sau khi đếm xong, tất cả chỗ này là 28888, một con số khá lớn.
Không nghĩ nữa, có lẽ đây là quà khai trương cửa hàng mới của cô!
Nhưng… Làm sao cậu ta biết được chứ? Hơn nữa, không phải cậu ta đã rời thành phố A rồi sao?
Thời Nhan im lặng rồi thở dài.
Bỏ đi! Cô cũng không muốn nghĩ tới cậu ta nữa, dù sao cũng không còn cơ hội gặp lại cậu ta, còn chỗ tiền này… Không nhận thì đúng là con ngốc.
Thời Nhan bỏ lại tiền vào trong túi rồi nhét vào trong túi xách của mình.
Bên cạnh truyền đến giọng nói ai oán của anh: “Thời Nhan.”
“Dạ?” Thời Nhan ngẩng đầu, nói: “Sao vậy ạ?”
Chu Mục vươn tay ra: “Đưa tiền cho anh.”
“Tại sao?”
“Tại sao?” Chu Mục nhướng mày: “Em nhận tiền của thằng đàn ông khác trước mặt anh mà không biết xấu hổ sao?”
“Hả? Tại sao phải xấu hổ chứ?”
“…” Chu Mục mím môi, lạnh lùng nói: “Đưa cho anh.”
Chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận của anh như vậy, Thời Nhan hoảng sợ, vội vàng lấy tiền trong túi ra đưa cho anh.
Chu Mục cầm lấy nhưng không nói gì.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, không biết đang làm gì, nhưng khoảng mười giây sau, điện thoại Thời Nhan liền vang lên.

Cô cầm lên, vừa nhìn thấy liền sửng sốt.
“Mục Mục, anh điên rồi!”
“…” Chu Mục trợn trừng mắt, cất tiền vào trong túi áo khoác của mình: “Chỉ nhiều chứ không ít hơn.”
“88888, Mục Mục, anh định cho em nốt tài sản còn lại của anh sao?”
“…” Chu Mục hung hăng trợn mắt, xem thường: “Ở trong lòng em anh nghèo như vậy sao?”
“A… Không phải.”
“Không phải?” Chu Mục nheo mắt lại nhìn cô.
Có quỷ mới tin cô.
Rơi vào đường cùng, Chu Mục cầm điện thoại mình lên, bấm vào phần tin nhắn rồi đưa tới trước mặt cô: “Tự mình xem đi.”
“Hả?” Thời Nhan nhíu mày, thò đầu lại gần nhìn màn hình điện thoại.

Nhìn thấy dãy số cuối cùng trong tin nhắn, cô không tin nổi mà dụi dụi hai mắt mình, sau đó lại đếm hàng số kia một lần nữa: “Oa! Mục Mục, anh thật giàu có!”
“Ha ha…” Khóe miệng Chu Mục giật giật: “Không phải anh đã nói với em rằng anh có tiền sao?”
“À… Nhưng ai biết được một bác sĩ lại có nhiều tiền như vậy chứ!”
“Tiền lương, tiền thưởng, cổ phiếu, cổ phần bệnh viện của nhà, hoa hồng mỗi năm của bệnh viện, tất cả những thứ này cộng lại có thể ít sao?”
Thời Nhan thiếu chút nữa quên mất anh đã từng nói nhà anh có một cái bệnh viện tư nhân lớn nhất, thu nhập cao nhất ở thành phố D.
“Bệnh viện nhà anh cũng có cổ phần sao?”
“Là nhà anh mở, không thể không có được sao?” Lúc nói lời này, anh có chút đắc ý.
Thời Nhan sờ cằm, không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên cô nhảy từ trên ghế lên, nhào vào lòng Chu Mục, ôm chặt lấy anh.
“Em phải ôm chặt một chút, nhỡ đâu kim chủ của em chạy mất thì sao!”
“Sao, thế bây giờ yêu tiền của anh hay là yêu anh?”
“Không, đương nhiên là em yêu anh rồi.” Thời Nhan dừng một chút rồi cười hì hì: “Nhưng, em cũng yêu tiền của anh, bởi vì em còn cần sự tiếp tế của anh nữa.”
Chu Mục cười nhạo, anh ngẩng đầu gõ vào đầu cô: “Đồ khốn nhỏ.”
Thời Nhan mặc kệ anh nói gì, cô đột nhiên cọ cọ vào ngực anh: “Hừ! Còn anh là một tên đồ khốn lớn.”
“…” Chu Mục cười khổ.
Tại sao anh lại có cảm giác chính mình đang tự đào hố nhỉ, sau đó còn chính mình nhảy vào trong đó nữa!
……
Sau đó, ba Thời, mẹ Thời, ba Chu, mẹ Chu, Thời Hàm và một vài người bạn, còn có cả nhân viên trong cửa hàng đều tới.

Thời gian không còn sớm nữa, lẵng hoa bên ngoài cũng đã được bài trí xong, đồ vật trong tiệm cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ mỗi cắt băng khai trương.
Trước khi cắt băng 20 phút, những người nổi tiếng do Thời Hàm mời tới đã xuất hiện.

Trong hiện trường có không ít người hâm mộ, Thời Hàm đành phải tìm một nhóm bảo vệ tới để giữ gìn trật tự.
Đến giờ, lễ cắt băng chính thức bắt đầu, khi cây kéo vừa rơi xuống, bên cạnh vang lên tiếng chỉ huy, là nhân viên bảo vệ đang hướng mọi người xung quanh tránh qua một bên, sau đó là tiếng pháo nổ.
Tiếng pháo đặc biệt vang dội, Thời Nhan rúc lỗ tai vào trong lòng Chu Mục, nụ cười trên mặt thật rực rỡ.
Đột nhiên, bả vai bị người kia ôm lấy, Thời Nhan quay đầu lại, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của anh.
Mặc kệ trước mặt có bao nhiêu người, mặc kệ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, Chu Mục đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô.

Thời Nhan sửng sốt một chút, sau đó cũng ngẩng đầu lên, lặng lẽ đáp lại anh.
Vào giờ khắc đó, môi lưỡi bọn họ đan vào nhau.
Dưới ánh nắng vàng ấm áp, nam thanh nữ tú đó, nụ hôn của bọn họ không hề có một tia dục vọng, chỉ tràn đầy tình yêu và sự hạnh phúc..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN