Em Cười Gió Khẽ Thổi
Chương 10
Phó Ninh Tất nghe thế, cậu vô thức nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới nhìn Kỷ Hạ, ủ rũ nói: “Tôi biết là tôi làm sai nhiều, nhưng mà cũng rất cố gắng mà…”
Kỷ Hạ đau đầu, cô biết mình nói hơi quá, nhưng mà chỉ còn hơn 20 ngày nữa là thi rồi, thời gian không có nhiều.
Cô bình tĩnh lại, giảng từ bài đầu tiên.
“Ôi, hóa ra là áp dụng công thức này hả, thế mà tôi không biết.” Bây giờ Phó Ninh Tất mới hiểu ra.
Kỷ Hạ tròn mắt nhìn cậu, “Công thức này cậu cũng không biết?”
“Không biết, tôi đi học có nghe giảng gì đâu.” Phó Ninh Tất vô tội nói.
Kỷ Hạ lườm cậu, thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cậu lập tức cúi đầu xuống.
“Tôi không cố ý mà…”
Kỷ Hạ không để ý cậu nữa, cô lấy một quyển vở ghi chú đưa cho Phó Ninh Tất, “Tôi ghi tất cả công thức toán học ra đây, còn có Vật Lý và Hóa, cậu phải học thuộc hết, ngày mai tôi kiểm tra.”
Kiến thức cơ bản còn không biết thì làm bài kiểu gì.
Phó Ninh Tất giở trang đầu tiên, chữ viết của cố rất đẹp lại sạch sẽ gọn gàng, vừa nhìn đã biết là phong cách của Kỷ Hạ, cậu cất quyển vở vào cặp, “Cảm ơn cậu, tôi sẽ học thuộc.”
Các dì bê đồ ăn lên chuẩn bị bán, Phó Ninh Tất thấy cô chăm chú sửa bài thi, cậu đứng dậy mua bữa sáng cho 2 người.
Kỷ Hạ không biết cậu rời đi, cô vẫn cầm bút đỏ ghi chú vào bài, đến lúc có đồ vật nóng chạm vào tay mới ngẩng đầu lên.
Trứng gà, bánh bao, cháo trắng cái gì cũng có, đồ ăn còn nóng hổi tỏa khói mờ mờ, hình như mới nấu xong.
“Cậu sửa xong chưa?” Phó Ninh Tất vươn vai xoay cổ nhìn cô.
“Mấy chỗ sai tôi đã đánh dấu lại bằng bút đỏ rồi, cũng ghi cách làm, cậu xem lại đi.” Kỷ Hạ đưa bài thi cho cậu, “Chỗ nào không hiểu thì đối chiếu với công thức trong vở tôi đưa.”
Phó Ninh Tất nhìn bài thi, các câu đều được chữa rất tỉ mỉ, “Được rồi, tôi làm bài, còn cậu cứ ăn sáng đi.”
Kỷ Hạ nhìn qua, hỏi: “Chỗ nào hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần đâu.” Phó Ninh Tất đưa một phần cho cô, cười tủm tỉm nói: “Tôi nên mời cậu mà, được học sinh đứng đầu khối kèm cho không phải ai muốn cũng được đâu.”
“Cảm ơn cậu.” Kỷ Hạ nhỏ giọng nói, “Cậu làm bài đầu tiên rồi ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
“Không sao đâu, tôi thích ăn đồ lạnh.” Phó Ninh Tất cầm bút, không ngẩng đầu mà nói.
Mấy ngày nay ngồi cùng với Phó Ninh Tất, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ nghiêm túc làm bài của cậu, không phải lúc trong giờ hay tan học. Kỷ Hạ mím môi, không nói chuyện nữa.
6 giờ 30 phút, từng tốp học sinh tới mua bữa sáng, bàn ăn xung quanh cũng dần đông người, nhà ăn cũng ồn nào hẳn lên.
Kỷ Hạ ăn xong bữa sáng thì Phó Ninh Tất mới bắt đầu ăn, cô cầm bài thi của cậu, ánh mắt khiếp sợ.
Phó Ninh Tất ăn bánh bao, thấy cô không nói câu nào, cậu còn tưởng mình làm sai, khẩn trương hỏi: “Tôi làm không đúng chỗ nào à?”
“Không có, mấy câu này đều làm đúng hết.” Kỷ Hạ trả lời.
Phó Ninh Tất thở phào, “Vậy là tốt rồi.” Nói xong cậu cúi đầu ăn tiếp.
Mấy câu này tuy không khó, nhưng Phó Ninh Tất không có kiến thức cơ bản nên sẽ không dễ dàng làm được.
Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất ăn bánh bao, cô nghĩ, có lẽ cậu không ngốc như mình tưởng.
***
Giờ truy bài, Phó Ninh Tất nhìn sách đến phát ngốc, cậu lẩm bẩm đọc bài nhưng không biết tâm trí đã bay đến chỗ nào.
Mấy hôm nay cậu còn có tinh thần hơn ngày trước, Kỷ Hạ giao nhiệm vụ cho cậu, khiến Phó Ninh Tất không có cơ hội đi chơi.
Lúc ra chơi, Phó Ninh Tất vươn vai, đang định nói chuyện với Kỷ Hạ thì Hồ Minh Thịnh đi đến.
“Tới căn – tin đi.” Hồ Minh Thịnh hồ hởi gọi.
Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, cậu cảm thấy cô sẽ không để cậu đi, còn định nói với cô thì Kỷ Hạ lặng lẽ đứng dậy nhường đường.
Phó Ninh Tất: “……”
“Đi nào đi nào, đứng đó thất thần gì đấy.” Hồ Minh Thịnh lại gọi.
Phó Ninh Tất bực bội đáp, “Tới ngay đây”
Hồ Minh Thịnh mua đồ ăn vặt xong, ánh mắt buôn chuyện hỏi: “Nghe mọi người bảo cậu với Kỷ Hạ ăn sáng với nhau ở căn tin hả?”
“Sao cậu biết?” Phó Ninh Tất ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Hồ Minh Thịnh vội vàng bảo: “Cậu không phủ nhận thì chính là sự thật rồi.”
“Ờ đúng mà.” Phó Ninh Tất thờ ơ trả lời, lại nói thêm, “Đấy là lúc cậu ấy dạy kèm cho tôi.”
“Dạy kèm ở nhà ăn á?” Hồ Minh Thịnh hắng giọng hỏi, trên mặt như viết 4 chữ to đùng ‘còn lâu mới tin’.
“Sắp tới ngày thi rồi, lần này tôi nghiêm túc học hành, buổi sáng có nhiều thời gian học. Cậu biết không? 5 rưỡi sáng tôi đã ngủ dậy rồi đấy.” Phó Ninh Tất thở dài nói.
Hồ Minh Thịnh cả kinh, cậu ta ăn một miếng bánh quy, “Thảm như thế hả?”
“Đâu chỉ có thế thôi đâu.” Nói đến đây, Phó Ninh Tất như ngậm trái đắng, giật lấy túi snack khoai tây từ tay Hồ Minh Thịnh, “Cậu ấy suốt ngày mắng tôi.”
“Mắng cái gì?” Hồ Minh Thịnh tò mò hỏi.
Phó Ninh Tất hậm hực ăn miếng snack khoai tây, “Sao cậu lại ngốc thế chứ, cậu hiểu bài này không? Cậu chắc chắn là cậu dùng não làm bài sao? Đấy tôi bị mắng như chó ấy.”
“Ôi, cậu thảm thật đấy.” Hồ Minh Thịnh thích thú nói.
“Quan trọng là cậu ấy nói não tôi chỉ toàn là cơ bắp.” Phó Ninh Tất cau mày, “Sao não lại toàn cơ bắp được nhỉ?”
“Ý của Kỷ Hạ là cậu ngu đó.” Hồ Minh Thịnh giải thích.
Phó Ninh Tất thở dài: “Tôi đoán được mấy ngày tới sẽ khổ thế nào rồi.”
“Ê, cậu ấy nói vậy sao cậu không phản bác?” Hồ Minh Thịnh khó hiểu.
Phó Ninh Tất trầm mặc, một lúc lâu sau mới trả lời, “Tôi không dám.”
Tuy Kỷ Hạ hơi hung dữ nhưng lúc giảng bài lại rất nghiêm túc, nếu cô mà không dạy nữa thì cậu biết đi đâu tìm người như thế đây.
“Ha ha…” Hồ Minh Thịnh bật cười, lát sau hơi áy náy, nói: “Không sao đâu, chỉ hơi buồn cười tí thôi, bao giờ thi xong thì cậu được tự do rồi.”
“Tôi cùng hy vọng nhanh nhanh đến ngày đó đây, cuộc sống của học bá không bình thường lắm.” Phó Ninh Tất vừa nói vừa đi về lớp.
***
Buổi chiều có tiết thể dục, vậy nên Phó Ninh Tất vui vẻ không thôi, tiết này là tiết duy nhất cậu được thoải mái.
“Chiều nay bọn mình đấu với lớp 10-3, đừng để thua đấy nhá.” Hồ Minh Thịnh nói.
Phó Ninh Tất khởi động tay chân, hưng phấn trả lời: “Thua là thua thế nào, nhất định sẽ thắng áp đảo cho xem.”
Kỷ Hạ vẫn luôn im lặng, cô nói: “Cậu muốn chơi bóng rổ à?”
“Ừ, tiết thể dục đương nhiên là muốn chơi bóng rổ rồi.” Phó Ninh Tất thản nhiên nói.
Kỷ Hạ cau mày, thấp giọng nói: “Không được chơi.”
Phó Ninh Tất không muốn, “Chơi một tiết thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu.”
“Được, vậy cậu tự đi mà học đi.” Kỷ Hạ nói xong thì lại làm bài.
Phó Ninh Tất nghẹn giọng, nếu không có Kỷ Hạ chắc chắn học không vào, mà không chơi bóng cũng chẳng xong.
Cậu nhìn sườn mặt Kỷ Hạ, đang định thuyết phục cô nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, “Không đi không đi nữa, tôi phải chăm chỉ học hành.”
“Phó Ninh Tất, cậu……” Hồ Minh Thịnh chỉ tay vào người cậu, mấy hôm trước là ai tuyên thệ tuyệt đối không bỏ chơi bóng rổ, vậy mà bây giờ…—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—
“Bóng rổ không quan trọng, học tập quan trọng nhất.” Phó Ninh Tất liếc mắt bảo Hồ Minh Thịnh mau biến đi, còn nhẹ nhàng nói với Kỷ Hạ.
Mắt Hồ Minh Thịnh trợn tròn, bĩu môi khinh thường cậu rồi rời đi. Hôm nay cậu ta đã có cái nhìn khác về Phó Ninh Tất, con người này quả thực không biết xấu hổ.
Giờ thể dục, Kỷ Hạ đưa đề mình đã soạn cho Phó Ninh Tất, “Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu làm mấy câu này đi, hai mươi phút sau tôi sẽ kiểm tra.”
Phó Ninh Tất ai oán nhìn Kỷ Hạ rồi tập trung làm bài.
Trong lớp không có ai, cả lớp đều đi ra sân thể dục, ngoài tiếng nói ở lớp bên cạnh thì chỉ có âm thanh viết chữ sàn sạt của Phó Ninh Tất.
Đúng 20 phút sau, Kỷ Hạ nói: “Hết giờ rồi.”
“Tôi còn chưa làm xong.” Phó Ninh Tất che tờ đề lại, vội vàng nói.
Kỷ Hạ không để ý cậu, cô cầm mép tờ giấy, kiên định nói: “Hết 20 phút rồi, chưa làm xong cũng không được viết nữa.”
Phó Ninh Tất lưu luyến đành buông tay, lẩm bẩm: “Đúng là không có tình người mà.”
“Cậu nói gì tôi nghe thấy hết đấy.” Kỷ Hạ đột nhiên nói.
Phó Ninh Tất mím môi, lập tức im miệng.
Không ngoài dự đoán, Phó Ninh Tất lại bị mắng.
“Bốn câu thì sai 2 câu, cậu nhắm mắt làm bài đấy à?” Kỷ Hạ cau mày hỏi.
Phó Ninh Tất nhỏ giọng trả lời: “Tốt xấu gì cũng đúng 2 câu……”
Kỷ Hạ chỉ tay vào bài sai, “Hai câu này tôi vừa giảng xong.”
“Thật không đó?” Phó Ninh Tất ngẩn người, “Thảo nào tôi thấy quen quen.”
Kỷ Hạ tức giận, cô hít sâu một hơi, không ngừng trấn an bản thân, tự nhủ chỉ cần nhịn 20 ngày nữa là được.
“Làm lại đi.” Kỷ Hạ đưa tờ đề cho cậu.
Phó Ninh Tất biết cô đang tức, cậu không dám nói “Không”, vội vàng cầm tờ đề, may mà lần thứ 2 làm đúng nên không bị mắng nữa.
***
Sau tiết tự học buổi tối, cả lớp về thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, chỉ có Kỷ Hạ và Phó Ninh Tất ngồi im không nhúc nhích.
Dương Đồng Đồng đi tới hỏi vài câu rồi về ký túc xá. Hà Huệ Đình thấy thế chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt ghen tức nhìn Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ không để ý cô ta, cô đưa đề cho Phó Ninh Tất, “Làm đi, vướng mắc chỗ nào thì hỏi tôi.”
Cả tầng chỉ có lớp cô còn sáng đèn, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng có gió thổi qua, lớp học yên tĩnh lại càng thêm phần rùng rợn sợ hãi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Phó Ninh Tất cũng yên lặng làm bài, cậu làm xong mới vui vẻ nói: “Tôi làm xong rồi này.”
Kỷ Hạ bỏ bút xuống, cô xem kĩ bài làm của cậu, gần như đúng hết làm cô thấy vui mừng hơn hẳn.
“Câu này từ bước này cậu làm sai rồi.” Kỷ Hạ chỉ ra chỗ sai, Phó Ninh Tất nghiêm túc lắng nghe.
Gió tháng 4 vẫn còn se lạnh, Kỷ Hạ tuy mặc nhiều quần áo nhưng vẫn thấy hơi lạnh.
Phó Ninh Tất thấy động tác nhỏ của cô, cậu đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Cô ngây ngốc nhìn cậu, ánh mắt còn có chút dao động.
“Không phải bị tôi mê hoặc rồi đó chứ?” Phó Ninh Tất cong môi cười.
Kỷ Hạ không nhìn cậu nữa, cô thu dọn sách vở, “Hôm nay đến đây thôi.”
“Ôi, là tôi sai rồi được chưa?” Phó Ninh Tất thấy Kỷ Hạ chuẩn bị về, “Tôi thề mai sau sẽ không nói mấy câu như thế nữa.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!