Em Cười Gió Khẽ Thổi - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Em Cười Gió Khẽ Thổi


Chương 22


Phó Ninh Tất có nói chuyện hay không Kỷ Hạ cũng không quan tâm, cô nhớ lại việc hôm qua, Phó Ninh Tất đồng ý đổi chỗ, cái này rất khả nghi.

Cô híp mắt tìm sơ hở trên mặt Phó Ninh Tất, “Chuyện tôi với cậu ngồi cùng nhau, có phải cậu biết trước rồi đúng không?”

Phó Ninh Tất mím môi, lôi tập giấy note từ balo ra, viết: Tôi không biết.

Kỷ Hạ nhìn tờ giấy note lại nhìn Phó Ninh Tất, nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu ta không định nói chuyện thật à?

Cô còn định hỏi tiếp thì Hà Du Du vỗ vào vai cô, “Kỷ Hạ, bây giờ bọn mình là bạn bàn trên bàn dưới, cũng không xa nhau lắm, đi WC nhớ gọi tớ nhé.”

Hồ Minh Thịnh khẽ nói, “Con gái đúng là phiền phức, đi vệ sinh cũng phải rủ nhau.”

Hạ Du Du không thích Hồ Minh Thịnh, cô nàng lườm cậu ta, “Liên quan gì đến cậu.”

Hồ Minh Thịnh sợ hãi không dám cãi lại.

Hôm nay bầu ban cán sự lớp, Kỷ Hạ làm lớp phó học tập môn toán, vị trí này không ai thích hợp hơn cô.

Kỷ Hạ theo thầy đi tới văn phòng, thầy giáo đưa một tập đề cho cô làm, còn bảo chỗ nào không hiểu thì hỏi thầy, rồi lại nói: “Có phải em không hiểu vì sao thầy lại để em với Phó Ninh Tất ngồi cùng nhau đúng không?”

“Vâng.” Kỷ Hạ gật đầu.

“Lúc trước thành tích của Phó Ninh Tất rất kém, ngồi với em lại tiến bộ hơn hẳn. Thầy nghĩ là do em kích thích em ấy học tập.” Thầy giáo nói.

“Em ư?” Kỷ Hạ khó hiểu.

Thầy giải thích: “Em học rất giỏi, nhiều người muốn vượt qua, thầy đoán Phó Ninh Tất cũng muốn thế.”

Phó Ninh Tất tự luyến đến mức độ thượng thừa, lấy thực lực ra để nói chuyện mới liều mạng học hành như thế.

Kỷ Hạ bừng tỉnh, “Thầy muốn bọn em làm đối thủ của nhau ạ?”

Thầy chủ nhiệm gật đầu, “Hơn nữa Phó Ninh Tất sẽ không làm ảnh hưởng tới em đâu, thầy sợ em ấy ngồi cùng bạn khác thì sẽ gây ra chuyện lớn đấy. Coi như là em giúp thầy đi.”

Còn một nguyên nhân mà ông chưa nói, đó là mẹ của Phó Ninh Tất nhờ ông để hai người ngồi với nhau.

Khóe môi cô giật giật, bây giờ Phó Ninh Tất trở thành tai họa bị người ta ghét bỏ, mà cô lại là người tiêu diệt mầm mống tai họa này.

“Nếu Phó Ninh Tất quấy rầy em thì em cứ nói với thầy, thầy sẽ răn đe em ấy một trận. Nếu Phó Ninh Tất hỏi bài thì em cứ giúp là được.” Thầy giáo dặn dò.

Thầy đã nói như thế cô cũng không còn cách nào khác, đành phải nhận lời, “Vâng ạ.”

“Em học tập thế nào cũng đừng học quá sức mình.” Thầy biết tính Kỷ Hạ, ngày nào cô cũng chỉ biết học, không tốt cho sức khỏe.

Kỷ Hạ ôm chồng đề thi, cảm động nói: “Vâng. Thầy ơi, em về lớp đây ạ.”

Cô vừa đi thì thầy giáo bên cạnh cười: “Ông lo lắng lắm hả?”

Đây là giáo viên chủ nhiệm của lớp khác trong ban tự nhiên, là đối thủ với lớp cô, thành tích cũng rất tốt.

“Hừ, đừng tưởng tôi không biết, ông mong ngóng học sinh của mình được hạng 1 lắm chứ gì..” 

Thầy giáo kia mỉm cười, “Kỷ Hạ là nhân tài đấy, nếu chuyển đến lớp tôi thì tốt.”

“Mơ đi.”

***

Phó Ninh Tất quyết tâm không nói chuyện làm Kỷ Hạ hết sức kinh ngạc, buổi sáng cậu không nói câu nào, muốn ‘nói’ gì thì đều ghi ra giấy note.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô, Phó Ninh Tất đắc ý, im lặng nốt buổi chiều là được.

Buổi chiều có tiết Tiếng Anh, thầy giáo hay gọi học sinh đứng lên đọc bài, thường Phó Ninh Tất đảm nhiệm việc này, nhưng hôm nay cậu lại mong thầy không gọi mình.

Trời xanh không chiều lòng người, thầy giáo gọi tên cậu.

Phó Ninh Tất buồn bực đứng dậy, Kỷ Hạ cố nhịn cười. Cô sợ người khác nhìn thấy mình khác lạ nên cúi đầu không để ai thấy.

Phó Ninh Tất đấu tranh nội tâm, cậu phải chọn giữa việc đọc bài hay không, nếu đọc thì cậu thua, còn nếu không đọc thì sẽ bị thầy mắng.

Thấy Phó Ninh Tất không nói câu nào, thầy giáo bước xuống chỗ ngồi của cậu, “Phó Ninh Tất, sao em không đọc bài?”

Đầu Phó Ninh Tất nảy số, cậu chỉ vào họng mình rồi xua tay loạn xạ.

“Thầy ơi, hôm nay cậu ấy chưa nói câu nào, chắc là bị đau họng ạ.” Hồ Minh Thịnh giải vây.

Thầy giáo khẽ cười, “Ôi thầy còn tưởng em bị làm sao, ngồi xuống đi, thầy gọi bạn khác là được.” Thầy giáo nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Kỷ Hạ, “Nếu Phó Ninh Tất đau họng không đọc bài được thì bạn cùng bàn đọc đi.”

Phó Ninh Tất cực kì vui vẻ.

Kỷ Hạ kiềm chế không muốn mắng cậu, đứng dậy đọc đoạn văn bằng tiếng Anh. Cô đọc xong thì ngồi xuống, lườm Phó Ninh Tất: đều là chuyện tốt của cậu đấy.

Một ngày dài qua đi, Phó Ninh Tất không nói câu nào, bình thường hay nghe thấy giọng cậu lải nhải bên tai, dần dần cũng quen.

Nhưng hôm nay cô thấy hơi khác lạ.

Hôm sau, Phó Ninh Tất đắc ý cười, “Cậu xem đi, một câu tôi cũng không nói.”

“Cậu định giả bệnh hả?” Kỷ Hạ nhìn cậu.

Vẻ mặt Phó Ninh Tất cứng lại, giải thích, “Tôi cũng không còn cách nào mà.” Cậu nghĩ gì đó, nói tiếp: “Cậu có ghét tôi ngồi cạnh cậu không?”

Kỷ Hạ nghĩ thầm, ghét cũng không làm gì được.

“Cứ ngồi với nhau đi.” Dù sao cô cũng không muốn làm quá mọi chuyện lên.

Phó Ninh Tất sung sướng, “Cậu chống mắt mà xem, kì thi tháng tới tôi nhất định sẽ thi thật tốt.”

“Muốn đạt hạng 50 toàn khối à?” Kỷ Hạ hỏi.

Cả người Phó Ninh Tất cứng đờ, lắp bắp nói: “Đừng khắt khe như thế.” Bây giờ cậu còn không lọt nổi top 100 của khối.

Kỷ Hạ ồ một tiếng, “Tôi còn tưởng rất dễ cơ.”

Phó Ninh Tất bĩu môi, lẩm bẩm: “Chỉ dễ với cậu thôi.”

“Vậy thì tới cuối kì, nhất định tôi sẽ làm được.” Cậu nói chắc nịch.

Kỷ Hạ gật đầu: “Được.”

Phó Ninh Tất không nói nữa, lập tức lao đầu vào làm bài tập.

***

Phó Ninh Tất khôi phục lại dáng vẻ như những ngày đầu tiên ngồi cùng bàn với Kỷ Hạ, cậu muốn dùng thành thích chứng minh cho cô thấy: cậu không hề ngốc mà còn rất đẹp trai.

Hồ Minh Thịnh lại cảm thấy Phó Ninh Tất như bị tẩu hỏa nhập ma, không nói chuyện, không chơi bóng rổ, một lòng làm bạn với sách vở.

Có lúc cậu ta hơi chán, lại nhìn hai người ngồi trước, thấy rất thần kì.

“Du Du, cậu có thấy hai người bọn họ rất lạ không?” Mấy ngày nay Hồ Minh Thịnh và Hạ Du Du cũng thân nhau hơn.

Hạ Du Du đang làm bài tập, cô nàng ngẩng đầu nhìn rồi lại học tiếp, “Có gì lạ đâu, bài thầy giáo giao cậu đã làm xong chưa? Bài thi lần trước còn mang ra để lót chỗ ngồi, cái đồ không biết xấu hổ.”

Gương mặt Hồ Minh Thịnh đỏ bừng, cậu ta không ngờ bây giờ mình lại biến thành Phó Ninh Tất của trước kia.

Cậu ta không nghĩ linh tinh nữa, vội vàng lấy sách ra làm, buổi chiều thầy sẽ kiểm tra, nếu không làm được chắc bị thầy mắng một trận mất.

Hết tiết Hóa học là đến tiết thể dục, Hồ Minh Thịnh kéo Phó Ninh Tất ra sân.

“Lâu lắm rồi cậu không động vào bóng rổ, hay bọn mình chơi một lát nhá?” Hồ Minh Thịnh cười hỏi.

Phó Ninh Tất nhìn sân thể dục như đang tìm kiếm cái gì, cậu thờ ơ nói: “Không chơi.”

“Sao cậu lại biến thành thế này chứ, từ hồi chăm học cũng thay đổi luôn, bọn Dương Vũ lớp 11-6 còn bảo cậu là rùa đen sợ rụt cổ đấy.” Hồ Minh Thịnh lườm cậu.

Phó Ninh Tất tức giận nói, “Cậu ta mới là con rùa rụt cổ.”

Không thắng người ta mà còn nói xấu sau lưng, không có tí bản lĩnh nào hết.

“Hay bây giờ bọn mình đấu một trận nhé?” Hồ Minh Thịnh đề nghị.

Phó Ninh Tất quay đầu, nói: “Không.”

“Sao lại không chơi, trước đây cậu thích tiết thể dục nhất mà, bây giờ lại cứ ngồi lì trong lớp làm bài, cậu không thấy chán à?” Hồ Minh Thịnh không thể hiểu nổi.

Phó Ninh Tất cúi đầu, “Tôi không có kiến thức cơ bản, phải rèn luyện học tập thật nhiều, tôi hứa với Kỷ Hạ, cuối kỳ thi được hạng 50 toàn khối rồi.”

“Hạng 50 á?” Hồ Minh Thịnh hắng giọng, ngây ngốc nhìn Phó Ninh Tất.

Top 50 có nghĩa là đủ sức thi vào một trường đại học tốt, cậu ta không tin Phó Ninh Tất sẽ làm được.

Phó Ninh Tất thản nhiên gật đầu, “Có gì đáng ngạc nhiên à?”

Cậu cảm thấy Hồ Minh Thịnh quá ồn ào, như ong bay qua bay lại vù vù bên tai, vẫn là Kỷ Hạ yên tĩnh hơn.

“Đầu óc cậu có phải bị hỏng rồi không?” Hồ Minh Thịnh sờ trán Phó Ninh Tất, xác định cậu không bị sốt.

“Top 50 không phải là mục tiêu cuối cùng, tôi muốn vào top 20, thậm chí là top 10.” Phó Ninh Tất nói.

Hồ Minh Thịnh thở dài: “Quả nhiên não cậu chập mạch rồi.”

“Não cậu mới chập mạch ý.” Phó Ninh Tất lườm cậu ta, “Tôi phải theo đuổi Kỷ Hạ.”

“Theo đuổi gì cơ?” Hồ Minh Thịnh khó hiểu hỏi.

Phó Ninh Tất nghiêng đầu, cậu nhìn một bóng người nhỏ nhắn đứng phía xa, cong môi nói, “Tôi phải theo đuổi bước chân của cậu ấy, kéo ngắn khoảng cách giữa 2 bọn tôi.”

Hồ Minh Thịnh chưa từng thấy vẻ mặt này của cậu bao giờ, cậu ta khiếp sợ đứng chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, do dự bảo: “Không phải cậu…”

“Không phải cái gì?” Phó Ninh Tất quay đầu hỏi.

“Sao cậu lại muốn thu hẹp khoảng cách với Kỷ Hạ?” Hồ Minh Thịnh cảm thấy mình sắp tìm ra chân tướng.

Ngay cả bản thân Phó Ninh Tất cũng không hiểu vì sao, chỉ là cậu không muốn Kỷ Hạ tránh xa mình, muốn nói chuyện với cô, hy vọng cô nhìn cậu nhiều hơn.

“Cái theo đuổi của cậu có phải là theo đuổi kiểu kia không?” Hồ Minh Thịnh hỏi.—Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN—

Phó Ninh Tất còn định phản bác, nhưng hình ảnh Kỷ Hạ lại hiện lên trong đầu, cậu khẽ cười.

Hình khuôn mặt mơ màng của cậu, Hồ Minh Thịnh hiểu ra, “Phó Ninh Tất, cậu xong đời rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN