Em Cười Gió Khẽ Thổi
Chương 33
Kỷ Hạ thấy thế, cô cảm thấy mình nên giải thích cho hai cô bạn hiểu, “Cậu ấy không phải là bạn trai của tớ, hai bọn tớ chỉ là bạn bè thôi.”
Hứa Tinh Nguyệt và Lưu Khả không tin, nhìn cô và Phó Ninh Tất thân thiết như vậy không giống bạn bè bình thường chút nào.
“Sao có thể chứ.”
Kỷ Hạ cảm thán, cô giải thích lần nữa, “Thật đấy, hồi cấp 3 chúng tớ là bạn cùng bàn.”
Hứa Tinh Nguyệt thuận miệng hỏi: “Các cậu đang chơi trò tình thú đấy à?” Cô nàng biết trò này, giống như mình với bạn trai vậy.
“Bọn tớ biết tỏng rồi nha.” Lưu Khả cười xấu xa nhìn Kỷ Hạ.
Khóe môi cô giật giật, gương mặt xen lẫn chút bất đắc dĩ, cô giải thích rồi mà bọn họ không tin, thôi mặc kệ vậy.
“Còn có một bạn nữa chưa tới đúng không?” Kỷ Hạ thay đổi đề tài.
Lưu Khả đáp, “Hết rồi.”
Kỷ Hạ khó hiểu nhìn cô nàng, “Nhưng có 4 cái giường mà?”
“Trường chia phòng ký túc xá theo lớp, phòng mình là phòng cuối, chỉ có 3 người thôi, cho nên thừa một cái giường.” Hứa Tinh Nguyệt nói.
Bấy giờ Kỷ Hạ mới hiểu, “Phòng này có 3 người ở thì sẽ rất rộng rãi đó.”
“Cho nên bọn mình may mắn thật.” Lưu Khả ngồi xuống, nói tiếp, “Mai sau có đồ gì lỉnh kỉnh cũng có chỗ để, đặc biệt là vali.”
“Đúng rồi đó, à, chiều nay bọn mình phải đi gặp cố vấn học tập đấy, cậu có biết không?” Hứa Tinh Nguyệt hỏi Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ mở điện thoại, thấy tin nhắn thông báo, “Ừ, còn lâu mới phải đi, tớ thu dọn đồ tiếp đây.”
“Cậu cứ làm đi, bọn tớ chờ được mà.”
***
Thay đổi môi trường sống cần có thời gian để làm quen, được gặp bạn mới cô cũng hơi lo lắng, khoa quản lý tài chính có số lượng nam nữ gần tương đương nhau. Cố vấn học tập còn chưa đến nhưng các bạn trong lớp đã làm quen rồi.
Cố vấn học tập là cô giáo trẻ hơn 22 tuổi, make up tinh tế, đi đôi giày cao gót.
“Tôi họ Giang, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt các bạn, nếu các bạn đã đỗ vào ngành này âu cũng là duyên phận, hy vọng 4 năm tới mọi người sẽ chung sống và học tập với nhau thật hòa thuận.” Cô giáo cười nói.
Sau đó thì đến lượt tân sinh viên lên giới thiệu về bản thân, lúc trước hồi còn học cấp 3, Kỷ Hạ cũng đã từng đứng trên bục phát biểu, vậy nên cô không căng thẳng lắm, nói xong thì về chỗ ngồi.
Kỷ Hạ vừa ngồi xuống thì có bạn nam vỗ vai cô, “Cậu là người thành phố Đồng đúng không? Bọn mình là đồng hương đó.”
Cô quay đầu lại, mỉm cười: “Trùng hợp quá.”
“Tôi học trường ở Bát Trung, cậu học trường nào, tôi thấy tên cậu quen lắm.” Bạn nam kia nghĩ ngợi một lúc.
Đến lượt Hứa Tinh Nguyệt giới thiệu bản thân, Kỷ Hạ nhìn bạn nam, “Nhất Trung.” Nói rồi cô xoay người nhìn lên bục giảng.
Bạn nam kia nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cũng nhớ ra, kích động nói: “Cậu là người đứng hạng 1 toàn trường đúng không?”
Bạn nam khác ngồi cạnh ngăn cậu ta lại: “Cậu kích động gì thế?”
“Cậu không biết đâu, bạn nữ ngồi phía trước xếp hạng 1 của Nhất Trung chỗ tôi đó, sao cậu ấy lại học ở đây nhỉ?” Cậu ta hạ giọng nói: “Học lực của cậu ấy có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại đấy.”
“Chắc là học tài thi phận, điểm thấp.”
“Không đâu, tôi xem điểm của cậu ấy rồi, rất cao.”
“Trường mình cũng đâu kém cạnh gì, có thể cậu ấy thích học ở đây thì sao.”
Cậu ta ngẫm lại rồi gật đầu, “Chắc thế.” Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy còn có lý do khác.
Tiết mục tự giới thiệu bản thân kết thúc, sau đó chọn phòng trưởng, Kỷ Hạ và Lưu Khả đều vote cho Hứa Tinh Nguyệt, đa số thắng thiểu số, Hứa Tinh Nguyệt nhậm chức.
Cô giáo còn nói tới một vài vấn đề khác trong học tập, nhắc đến chuyện sắp tới có đợt huấn luyện quân sự rồi mới tan họp.
Ba cô nàng đi ra khỏi phòng học thì trời cũng nhá nhem tối.
Hứa Tinh Nguyệt đề nghị, “Tí nữa bọn mình đi ăn đi?”
Cô nàng mới nói xong thì Lưu Khả cười, bảo: “Cậu quên rồi à, Kỷ Hạ với bạn nam lúc sáng hẹn nhau cùng ăn tối rồi, bọn mình cũng đừng đi theo, tớ không muốn trở thành cái bóng đèn công suất lớn đâu.”
Hứa Tinh Nguyệt mới nhớ ra chuyện này, cô nàng áy náy nói: “Xin lỗi cậu nhé, hôm khác bọn mình ăn với nhau cũng được.”
Kỷ Hạ lắc đầu, “Không sao, để tối nay đi, tớ nói với cậu ấy là được rồi.” Cô lấy điện thoại ra, định gọi cho Phó Ninh Tất.
Ai ngờ Phó Ninh Tất đúng lúc gọi tới, Kỷ Hạ chỉ vào điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe máy.
“Cậu đang ở đâu thế? Tôi vừa kết thúc buổi họp khoa xong, lát nữa bọn mình đi ăn nhé.” Phó Ninh Tất nhẹ nhàng hỏi.
Kỷ Hạ nhìn Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt, trả lời: “Hôm nay tôi với bạn cùng phòng ăn cùng nhau rồi, không đi ăn với cậu được.”
“Giữa trưa bọn mình đã hẹn trước rồi mà.” Phó Ninh Tất bất mãn nói.
“Xin lỗi cậu, dù sao hôm nay bọn tôi cũng là lần đầu gặp nhau, ngày mai rảnh thì bọn mình đi ăn nhé.”
Phó Ninh Tất chỉ đành thỏa hiệp, “Được rồi, cậu nhớ kĩ đấy nhé, đừng hẹn người khác nữa.”
“Vừa mới nhập học đã quen nhiều bạn đâu, cậu yên tâm đi.” Kỷ Hạ cười với cậu.
Cúp điện thoại, cô đi tới chỗ Lưu Khả và Hứa Tinh Nguyệt, “Nói xong rồi, bọn mình đi thôi.”
“Bạn trai cậu nói nhiều quá.” Hứa Tinh Nguyệt cười tủm tỉm, “Nếu là tớ thì tớ đã đổi người yêu rồi.”
Kỷ Hạ bất lực giải thích lại lần nữa, “Cậu ấy không phải là bạn trai của tớ đâu.”
Hứa Tinh Nguyệt đáp, “Rồi rồi, cậu nói gì thì là thế đó.”
***
Kỷ Hạ không muốn cuộc sống đại học trải qua trong cô đơn, cô thấy tính cách của Hứa Tinh Nguyệt và Lưu Khả khá tốt, cùng ăn cơm sẽ hiểu nhau hơn, dù sao 3 người cũng ở cùng nhau suốt 4 năm tới.
Kỷ Hạ đã hứa ngày mai sẽ ăn cơm dùng Phó Ninh Tất, cậu còn vui vẻ trả tiền bữa cơm này.
Qua hai ngày ăn chơi thoải mái thì đến chuỗi ngày học quân sự.
Thời tiết năm nay khắc nghiệt, dự báo thời tiết nói mấy ngày tới nhiệt độ sẽ rất cao, trời nắng chói chang, không khí ngột ngạt khó chịu.
Mọi người nói số phận tân sinh viên năm nay khá đen, trời không thương đất không tha, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Nữ sinh phải dùng kem chống nắng bôi khắp người, có người còn mang theo bên mình lúc đi huấn luyện quân sự, lúc nào được nghỉ ngơi thì lôi ra bôi.
Kỷ Hạ chưa dùng kem chống nắng bao giờ, cô cũng không định dùng, da cô không dễ bắt nắng, cho dù có đen đi cô vẫn thấy không sao cả.
Hứa Tinh Nguyệt và Lưu Khả mang theo kem chống nắng, nhân lúc huấn luyện viên cho nghỉ thì dùng, bôi thêm một lớp kem nữa.
“Kỷ Hạ, cậu không dùng thật hả?” Hứa Tinh Nguyệt mới bôi xong, cô nàng đưa tuýp kem chống nắng cho cô, “Mới học quân sự được 3 ngày mà da tớ đã đen đi rồi này.”
Kỷ Hạ lắc đầu, “Không cần đâu.” Cô nhìn Hứa Tinh Nguyệt, nói: “Cậu không đen mà, chẳng qua là do ảo giác thôi.”
Lưu Khả uống một ngụm nước, ai oán bảo: “Trời nắng quá, đàn anh đàn chị khóa trên bảo khóa bọn mình xui xẻo, trời không những không mưa mà còn ngày càng nóng thêm.”
Kỷ Hạ an ủi cô nàng, “Bọn mình đều được tập luyện dưới bóng cây mà, huấn luyện viên tốt bụng thật đó.”
“Được học ở chỗ mát nhưng mà lúc nào cũng cảm thấy có luồng nhiệt nóng từ dưới đất truyền lên.” Lưu Khả cầm mũ phe phẩy cho mát.
“Còn 10 ngày nữa thôi, cố gắng lên.” Kỷ Hạ vỗ vai cô nàng.
Cô vừa nói xong thì huấn luyện viên thổi còi tập hợp, ai ai cũng than thở kêu ca.
“Lề mề thế, nhanh lên cho tôi.”
Huấn luyện viên ra lệnh, tốc độ tập hợp của mọi người cũng nhanh hơn.
Trong khoảng thời gian này, Phó Ninh Tất và Kỷ Hạ không gặp nhau, hai người tập luyện khác chỗ, mà hết một ngày mệt mỏi gần chết, Kỷ Hạ không muốn đi lại nhiều, vậy nên hai người chỉ nói chuyện qua điện thoại.
Nửa tháng huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, sinh viên đều vui sướng đến nỗi ném mũ lên không trung.
Kỷ Hạ cũng làm thế, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, mồ hôi đổ đầy người cực kì khó chịu, có thể đong đầy một cái bồn tắm, hết ngày hôm nay là được giải thoát rồi.
Cô về phòng tắm giặt, Hứa Tinh Nguyệt có hẹn với người yêu, Lưu Khả cũng ra ngoài ăn cơm với bạn thân.
Đột nhiên cô nhận được tin nhắn đi lấy sách, hai cô bạn cùng phòng đều ở ngoài, vì thế một mình Kỷ Hạ đi lấy. Cô còn nghĩ mình phải đi 2 lần, may mà có người tới giúp.
Chu Thụy Hào là bạn nam đồng hương lần trước nói chuyện với cô, trong thời gian huấn luyện quân sự hai người cũng thân nhau hơn.
“Không sao đâu, mọi người đều là bạn bè mà, phải giúp đỡ nhau chứ.” Chu Thụy Hào bê một chồng sách, dường như cậu ta còn không thấy nặng, vừa đi vừa cười nói chuyện với cô.
“Bạn cùng phòng của tôi đều không có ở đây, cũng may mà có cậu.” Kỷ Hạ cười.
“Bạn của tôi cũng đi đâu hết rồi, mà tôi còn là trưởng phòng nữa, mấy việc này đều giao cho tôi, hai chúng ta đồng cảnh ngộ rồi.” Chu Thụy Hảo cười ha hả.
Hai người nói chuyện được mấy câu thì đi tới tòa ký túc xá nữ.
Kỷ Hạ sững sờ vì cô thấy một bóng người quen thuộc.
Thấy cô không nói gì, Chu Thụy Hải hỏi: “Sao thế?”
Kỷ Hạ mím môi cười, “Hôm nay cảm ơn cậu nhiều, cậu cứ đặt sách xuống đi, tự tôi bê về được.”
Chu Thụy Hào thấy cách ký túc xá của cô không mấy bước chân, vội vàng nói, “Để tôi mang về tận cửa cho cậu.”
“Không cần đâu, tự tôi làm cũng được.” Kỷ Hạ xua tay từ chối.
“Cứ để tôi.” Chu Thụy Hào cố chấp nói.
Phó Ninh Tất đi đến ôm đống sách trong tay Chu Thụy Hòa, lạnh lùng, “Có tôi là được rồi.”
Kỷ Hạ và Chu Thụy Hào đều sửng sốt, Kỷ Hạ vội vàng bảo: “Chu Thụy Hào, hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu về trước đi.”
Chu Thụy Hào và Phó Ninh Tất đấu mắt hồi lâu, cậu ta gật đầu, “Được, tôi về đây.”
Thấy cậu ta đi rồi, Kỷ Hạ cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Phó Ninh Tất đứng cạnh đột nhiên nói: “Người ta đi xa lắc xa lơ rồi, có gì đẹp đâu mà nhìn chứ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!