Em Đã Là Thiên Thần - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Em Đã Là Thiên Thần


Chương 17


Chuyền được một lúc, thuốc ngấm, mắt nó bắt đầu ríu lại, muốn mở cũng không mở nổi nữa. Thấy vậy Nhi khua tay trước mặt nó mà hỏi.
– Nè nè, ngủ hả.?
– Ừ, buồn ngủ.
– Ngủ thiệt haahả?
– Buồn ngủ lắm. Để em ngủ chị ơi. Nó vừa nhằm mắt vừa nói.
– Ngủ thì tui chơi với ai? – con này lạ, đến thăm người ốm lại còn đòi có người chơi.
– Mệt em quá, để anh ngủ cái đi
– haha, gọi em rùi hả, thôi, ngủ ngoan đi
Cái con này đúng là bị gì rồi, xem Nó như trẻ con không bằng.
Nó nằm ngủ, mặc kệ con bé ngồi đó muốn làm gì thì làm.


Cô nữ bác sỹ vào tháo kim tiêm làm Nó giật mình. Mắt nó mở thì bắt gặp 2 cặp mắt đang nhìn nó. Một cặp mắt đầy vui vẻ kèm theo mấy chiếc răng của cô bé Nhi, đối lập với đó là Ly, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt bình thản, nhẹ nhàng đầy nỗi buồn. 2 người hình như đang nói chuyện với nhau.
Đang ngẫm nghĩ về 2 con người đó thì con bé Nhi tới gần nó.
– Dậy rồi hả. Ngủ gì mà say tít à.
– Ờ ờ, mở mắt ra lại gặp cô. Không về ăn cơm hả.
– Giờ về, chờ ông tỉnh tui mới yên tâm về báo cáo.
– Ờ, thế đủ để báo cáo rồi đó, về đi thôi – Nó nói xong nhìn ra phía Ly, Ly không còn dáng vẻ lăng xăng như lần trước Nó nằm viện nữa, thay vào đó Ly cứ im lặng cất những dây sữa vừa mang tới, đôi mắt đầy vẻ u buồn.
– Ờ, muốn đuổi người ta hả?
– Ly ơi. Mua chi nhiều thế, T đã ăn được đâu – Nó lơ đi lời nói của Nhi, nói với Ly như một lời cảm ơn và xin lỗi.
Ly quay lại nhìn nó cười nhẹ nhưng vẫn im lặng. Cùng lúc đó con bé Nhi cũng quay lại nhìn Ly, sau quay lại nhìn nó.
– Thôi, tui về, ông nhanh khỏe về mà dắt xe cho tui.
– Ờ ờ, vâng, thưa chị.
– Đừng gọi chị nữa..tui về – Hình như thái độ của nó dành cho Ly làm cô bé bực tức. Cô bé tha cái mặt méo xẹo ra về.
Nhi vừa về, Ly mở hộp sữa mang lại cho nó.
– Uống sữa đi, sữa đậu nành tốt cho dạ dày.
– Đã được uống chưa?






– Rồi đó, Ly hỏi bác sỹ rồi.
– Ừ.. – Nó cầm hộp sữa uống. Nhìn Ly, đang định hỏi coi mấy hôm nay Ly sao lại như thế, nhưng..
– Đừng nhìn Ly như thế, đừng hỏi gì cả. Lỗi là của Ly hết.
– Lỗi gì cơ, T nghĩ là T mới đúng, vì T xuất hiện ở cái đất này để rồi…T để Ly gặp phải T.
– Thôi, đừng nói gì nữa. T nghỉ ngơi cho khỏe đã. Mà đi làm sao không nói với Ly một tiếng.
– Nói làm gì?
– ….ừ, mà cũng nói làm gì nhỉ.
Ly lại ngồi ở đuôi giường bệnh, Nó hút sột soạt hộp sữa khi đã cạn.
– Mà sao T quen Nhi thế?
– Nó ở quán T làm, mà Ly biết Nhi à?
– Ừ, cũng biết qua thôi.
– Ừ. – Nó cũng biết vậy thôi chứ cũng chẳng quan tâm nhiều.
– Mà sao hôm đó T dại thế, biết uống sẽ ảnh hưởng mà vẫn cứ..
– Ừ, dại thiệt.
– Từ nay, đừng uống nữa…được không.
– Ừ…..nhưng biết đâu được, đời mà.
– Hứa đi.
– Không hứa được, việc không chắc chắn làm được thì không hứa được.
– Sao không làm được chứ? Không uống nghĩa là không uống, có thế thôi.
– …ngấm vào máu rồi, chịu, cơ mà Ly yên tâm, thời gian tới không uống đâu, khỏe để còn đi lạy người ta nữa chứ.





– Đừng nói thế nữa, tại Ly cả…
– Đâu phải tại Ly, tại T cả đó chứ. Bỗng dưng đi thách thức người ta.
– …. – Ly trầm ngâm
– Mà thôi, bỏ qua đi, T ngu thì phải chịu thôi..
– …
– À, mà tối nay Ly về nghỉ, sáng mai đi học nha. Chiều mai lớp bắt đầu đá bóng đó.
– Không, mai cũng không.
– Hay nhỉ? định không đi học chắc.
– Đợi T khỏe rồi Ly học cũng không sao.
– Không giỡn đấy chứ, không được đâu.
– Thế sớm mai Ly về sớm..
– Không sao đâu mà, giờ khỏe rồi nè.
– Không..
– Lỳ quá…Giờ có định về không?
– ..Không..
– Thế Ly ở lại, T về.
– Ừ.
– Thôi, T thua, sợ rồi..
– Hì..- Lần đầu tiên trong ngày hôm nay thấy Ly cười vui thế. Chắc lần trước được ôm Nó ngủ nên giờ mới vui thế đó.
– Cười gì. Cho ngủ đất.
– Ờ, cũng được, hì…
Thế đó, lại một tối nữa 2 con người ấy nằm cạnh nhau. Một người nép vào một người để cảm nhận hơi ấm. Còn một người nằm yên với cái bụng chưa lành và con tim lạnh lẽo.
Sáng sớm, Ly lần này đã biết dậy sớm để về đi làm. Mở mắt thấy tay đang đặt ngang bụng nó, Ly ngước mắt nhìn nó đầy âu yếm.
– Chết, Ly có làm T đau không?
– ..Không..Ly chuẩn bị dậy về đi học đi nha – Nó mỉm cười nhìn Ly.
– Ừ, để về kẻo có người đuổi.
Ly nói xong lè lưỡi, tròn xoe đôi mắt nhìn nó, vẫn có đó chút thâm quầng trên đôi mắt, nhưng cũng đỡ đi phần nào rồi. Trước khi về Ly mở một hộp sữa đưa cho nó, có cần thiết không nhỉ? Nó giờ cũng có thể với lấy được rồi mà. Nhìn Ly đi khuất dần sau cánh cửa, nó mỉm cười. Bạn tôi đã trở về rồi.
Sáng đó chẳng có ai đến với nó cả, có lẽ cũng tại vì hôm nay ai cũng đi học, nó cũng nằm viện lần thứ 2 chứ đâu phải lần đầu nữa. Cả buổi sáng nó chỉ thỉnh thoảng trò chuyện cùng với những bệnh nhân, người nhà bệnh nhân cùng phòng nó. Đến gần trưa thì anh Bình với con bé Lan vào.
– ôi, em chào anh, phiền anh quá – thấy anh Bình bước vào nó nhẹ nhàng chào.
– chú cứ khách sáo làm gì. Nhanh khỏe còn về trông xe. Phía sau Lan đang đặt bịch hoa quả lên bàn.
– Dạ dạ, mai mốt em về liền.
– Đùa chú thôi, cứ nghỉ cho khỏe đi, anh tuyển người mới rồi..chú cứ yên tâm.
– Yên tâm sao được anh, thế là em mất chỗ kiếm cơm rồi.
– Haha, mất sao được, chị với anh thống nhất chuyển chú vào chân chạy bàn rồi đó.
– ôi, em cảm ơn anh chị, anh chị tốt với em quá.
– chú lại khách, mấy ngày nghỉ anh vẫn trừ lương đó, không tốt đâu,haha.
– Dạ dạ. Không làm đâu được hưởng anh.
– Nè, bác sĩ bảo bao giờ được về? – Lan chen vào câu chuyện.
– Cũng không rõ nữa, chắc mai mốt gì đó thôi à.
– Ờ, nhanh nhanh về bưng bê với tui.
– Lính mới có bị ma cũ bắt nạt không nhỉ?
– Dễ sợ, ai là ma hả hả hả?
– Hai đứa bây, về nhà rồi tính. Mà chú ăn cháo được chưa?
– Dạ, chắc rồi anh – Lan cầm tiền đây ra mua cháo cho nó, cũng trưa rồi.
– ấy, thôi anh, tí em nói bạn đi mua. – Lan đang đứng nhìn.
– Ơ, em đi đi chứ nhìn gì nữa. – anh bình nhìn sang lan nói.
– Hì.. – Lan cười rồi quay đi luôn. Đi được một lúc thì thằng Dương với Th vào, trên tay Th cầm cặp lồng cháo.
– Khỏe hơn chưa mày? – Thằng Dương hỏi.
– Đỡ hơn chưa T? Dậy ăn cháo.
– Ừ, cũng đỡ rồi, mà sao 2 người không nghỉ tí chiều vào. Mà Th cũng mua cháo à? Anh Bình ơi, gọi cho Lan bảo đừng mua nữa.
– Ừ, để anh gọi, mà chú mày vip quá, bao nhiêu người lo, đến anh muốn lo cho chú bữa cháo mà còn hụt.haha.
Anh Bình đang định gọi thì Lan vừa lên, tay cầm một bịch cháo. Cả mấy người nhìn Lan cười, Lan ngơ người không hiểu chuyện gì?
– Để mình ăn cháo Lan mua cho. May mình chưa ăn trưa.ha. – thằng Dương nói đùa. Lan cũng dần hiểu vấn đề khi thấy Th
đang mở cặp lồng cháo.
– Cháo anh em mình hụt mất rồi anh ơi – Lan quay sang anh Bình than thở đùa.
– haha, chứ còn gì nữa. – anh Bình nói
– Lan coi có ai ăn không mời họ đi, để không thế tiếc của lăm. – Nó nói lan sang các giường cạnh mời họ.
– À,ừ nhỉ.hì.
Lan sang giường cô người quảng nam cách nó 1 giường, cũng may cô ấy nhận tấm lòng của Lan. Nó cũng cầm cặp lồng cháo của Th ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người. Thằng Dương có vẻ thích Lan, thấy luôn muốn tìm cách chọc Lan.
Nhưng thấy Lan chỉ trả lời cho qua. Ăn được nửa thì..Ly vào, và tất nhiên trên tay Ly cũng là cặp lồng cháo. Mọi người ngoảnh lại nhìn Ly.
– Em chào mọi người – Ly chào mọi người nhưng vẫn chưa thấy nó đang ăn cháo. Ly bước tới bàn đặt cặp lồng xuống rồi
quay sang nhìn nó, Nó 1 tay cầm thìa, tay giữ cháo nhìn Ly.
– Ly..lại cháo à?
– Ơ, ăn đó rồi à? Sợ T đói nên..
– Ừ..ăn rồi..Th mang vô. Ly ăn cơm chưa? Chắc chưa?
– Ăn rồi, sáng lớp được nghỉ sớm nên về nấu cho T.hì.
– Ừ..nhưng…
Cả nhóm lại cười. Nó tồi tệ vậy mà cũng có lúc sướng thế này à.
– Để mình mang đi mời mọi người,hê hê. – Thằng Dương lại tinh nghịch cầm lấy cặp lồng cháo của Ly đi mời mọi người. Thằng này đẹp trai lắm.
– Mọi người chưa ăn thì cũng làm đi ăn đi kẻo đói.
– À ừ, để anh mời mấy đứa bữa nhỉ. Coi như mừng duyên gặp mặt.
– Hay đó anh.
– Rồi, ai chưa ăn thì ta đi nhỉ?
4 anh em họ đi, để Ly với nó ở lại. Ly chờ nó ăn xong rồi lấy cặp lồng rửa sạch sẽ, xong ngồi nói chuyện với nó. Kể về không khí lớp sáng nay, kế hoạch bóng đá của lớp buổi chiều. Mọi người ăn xong thì còn Th với Dương lên chơi với nó. Anh Bình với Lan nhờ nhắn là về quán luôn.
Nó ở viện thêm 1 ngày nữa thì được về, trong 1 ngày đó có người này,người kia qua chơi với nó nên cũng đỡ buồn, mỗi lần nằm viện là mỗi lần mấy đứa trong phòng được ăn hoa quả no nê. Riêng Ly đêm nào cũng ở cạnh nó. Nói gì cũng không chịu về.
Do là bệnh nhân nên sau khi ra viện nó đã được cho out ra khỏi cái ban tổ chức giải bóng đá nữ của khoa, thay cho nó là con bí thư, thế cũng tốt cho nó.
Những ngày sau đó, ngày nào lớp đá bóng là nó laị được Ly đến đón đi xem. Nó vốn dĩ là thằng thủ môn, nên suốt những trận đấu cứ chầu chực quanh cầu môn để chỉ cho đứa thủ môn. Sau lần này, Ly giám sát nó kỹ hơn, mọi lúc mọi nơi. Khổ thế đó.
Ngày chủ nhật, nó đi làm trở lại. Ngày chủ nhật trước mở mắt ra nó đã ở bệnh viện, chủ nhật này nó đã về lại quán.
Dừng xe ngay chỗ mà nó vẫn thường ngồi, thay vào vị trí nó là một người khác, cũng tầm tuổi nó.
– anh để em cất xe – cậu ta tưởng nó là khách, mà xe đạp cũng được dắt à. Nó nhìn cậu kia rồi cười mỉm.
– Thôi, để mình dắt vào. Giờ nó đã là thằng bưng bê mà.
Cất xe, Nó bước vào quán, mọi người quay lại nhìn nó.
– Chào mọi người, em chào anh Bình.
– Ơ, chú khỏe chưa mà đến đó rồi?
– Ngon rồi anh.
– Ờ ờ, chú mà xỉu nữa là chết với anh đó.
– Dạ dạ,ko có nữa đâu anh.
– Ừ,ko sao nữa đâu anh ạ, T có bao nhiêu người chăm thế mà – Lan xen vào chọc nó.
– em thì không sao rồi.haha. Thế giao T cho em đấy nhé. – Sao lại cho em?
– thì chỉ cho nó quen chứ còn gì nữa
– à, dạ, hì..
– Vậy có đồng phục chưa anh?
– Chưa.mấy hôm nữa.
Vậy là buổi làm mới với công việc mới của nó bắt đầu, một công việc khá nhẹ nhàng, có vẻ như dễ hơn việc dắt xe, ít nhất là cái khoản mưa,bụi.
Đang làm ngon lành thì Nhi tới, thấy nó Nhi hí hửng.
– Ui cha, anh chàng phục vụ mới à anh Bình?
Hỏi thì hỏi anh Bình mà lại nhìn nó. Anh Bình cười, Nó cũng cười. Nhi vừa bước vào khỏi cửa thì có đám bạn của Nhi cũng vào, trong số đó có anh chàng hôm uống rượu với nó, chắc Nhi cũng không nghĩ nó đã đi làm.
Nó thả khay xuống, bước tới trước mặt anh ta. Anh ta cũng chững người lại, đứng nhìn thẳng vào nó. Mọi người đổ sự chú ý vào nó và anh kia. Giữa sự ngơ ngác của mọi người, Nó từ từ quỳ xuống trước mặt anh ta, và 3 lạy được nó trả. Nhi chỉ kịp kêu lên
– Này … – rồi Nhi ngồi xuống kéo nó dậy, nhưng nó vẫn thực hiện đủ 3 lạy.
Xong việc nó đứng dậy ngay đó. Anh ta bước qua một bên để vào bàn.
– Hôm đó tiền rượu là bao nhiêu?
Anh ta im lặng bước đi. Nó thở dài đứng như trời trồng. Khi anh ta bước khuất sâu vào trong, anh Bình lại chỗ nó
– chú đâu cần làm thế?
Nó chỉ nhìn anh Bình rồi cười như bất cần bản thân
– Thôi vào làm việc tiếp đi. Nó tiếp công việc của nó mặc cho nhưng ánh mắt dò hỏi của những người chưa biết.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN