Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó? - Chương 24: Anh có thể vì em mà ghen như vậy, em rất vui
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?


Chương 24: Anh có thể vì em mà ghen như vậy, em rất vui


Hôm nay khi vừa mới bước ra khỏi nhà hàng, bụng tôi vẫn còn nâng nâng bỗng nhìn thấy mấy cặp đôi đang cùng chạy xe xích lô đi qua, tôi nổi hứng, rủ Y Thần đi cùng, hắn nhăn mày nhưng cũng không từ chối. Tôi hiểu tại sao hắn nhăn mày, bởi hắn không biết đạp xích lô, mà để tôi đèo thì không được hay lắm. Tôi thì không sao, cũng chẳng để tâm mấy tới hình thức trai hay gái đèo. Chỉ là hứng thú đã nổi thì khó mà dập tắt được, liền kéo tay Y Thần đi thuê xe để đi dạo.

Một tuần nay ngày nào cũng bị mấy cô nhân viên xinh tươi trong công ty cho vào phòng thí nghiệm ‘quan sát’, chuyện của tôi với Y Thần ai ai cũng biết, thậm chí còn được đưa nên báo nhưng Y Thần đã nhanh chóng ngăn chặn lại. Ánh mắt ghen tị có, khinh bỉ có mà ngưỡng mộ cũng có. Tôi đến đau đầu.

Chúng tôi thuê một chiếc xe, tôi hối Y Thần nhanh lên ngồi, hắn đứng tần ngần một lúc, thấy tôi giục nhiều quá nên cũng đành bước nên.

Phía trước có một con đường mới được phép lưu thông, nhưng lại không có mấy ai quan tâm đến, thế nên đường rất vắng vẻ, chỉ thi thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua. Hai bên đường sáng trưng ánh điện, buổi tối gió lồng lộng mát rượi, rất thích hợp cho việc đi dạo tản bộ. Dần dà trở thành chỗ để chạy xích lô với xe đạp đôi, hầu như toàn là những cô cậu bé học cấp hai với những cặp đôi đang yêu nhau cùng thuê xe để chạy, vừa chạy xe vừa trò chuyện tâm sự.

Tôi đạp xe chầm chậm, gió khẽ thổi tung mái tóc.Tôi hít thật sâu để khí tràn ngập phế quản, rồi nhẹ nhàng thở ra. Cảm giác mới lạ lại thích thú vô cùng.

Ngược lại hẳn với phong thái dễ chịu cảm giác hưng phấn của tôi, Y Thần chốc chốc lại quay ngang quay dọc, quay lại nhìn tôi, mày không khỏi chau lại.Mấy cô gái bên đường bị hắn thu hút, cứ nhìn chằm chằm vào xe của chúng tôi, rồi lại ghé tai nhau thầm thì gì đó, tôi thì nghĩ họ đang thán phục vẻ đẹp trai của Y Thần hoặc ghen tị với tôi. Còn Y Thần, chắc hắn đang nghĩ để tôi chạy xe chở hắn thì thật kì quặc.

– Anh ngồi im đi, xe bị lật bây giờ- tôi lên tiếng nhắc, xe xích lô chạy rất ức chế, lái cũng rất khó khăn, không cẩn thận là đâm như chơi. Y Thần dáng người cao lớn, bây giờ tôi mà đứng dậy phát đảm bảo xe bốc đầu, hắn cầm đầu xuống đất luôn.

– Anh có làm gì đâu, em lái cho cẩn thận vào.- Y Thần liếc tôi một cái.

Tôi còn định cãi tiếp, thì bỗng dưng có một chiếc xe khác chạy lên song song với xe chúng tôi.

– Ô ai đây, Tiểu Phong, lâu rồi không gặp.

Tôi liếc mắt nhìn sang, thật bất ngờ, quá bất ngờ. Người đang đi song song với xe tôi chính là Tĩnh Tường, có phải đã có lần tôi nói với các bạn, trong khoảng thời gian một năm cuối của đại học, tôi có làm quen với ba anh chàng mà Tịch Vân giới thiệu cho không, anh chàng trước mặt tôi đây chính là một trong ba gã đấy. Tôi thầm than trời xanh không có mắt, tại sao lại để tôi gặp phải hắn vào lúc này.

Tĩnh Tường là anh chàng thứ hai, ngoại hình quá cỡ, gặp vấn đề về vệ sinh cá nhân. Thật ra chúng tôi cũng mới chỉ dừng lại ở việc nói chuyện làm quen, hôm đó bỗng dưng tên này nhảy bổ tới nắm tay tôi, tôi vì quá giật mình liền vung tay tát cho hắn một phát, từ đó về sau đường ai lấy đi. Hờ hờ.

Y Thần liếc nhìn hắn một cái rồi sang nhìn tôi như muốn hỏi ai đấy. Tôi cười khan ba tiếng rồi nhìn sang Tĩnh tường xem xem hắn muốn dở trò gì. Trước xe hắn có trở theo một cô gái, trông vô cùng mập mạp, cô bạn này cứ nhìn Y Thần suốt, mắt long lanh sáng ngời.

– Hi hi, thật trùng hợp.- tôi nhướn mày đáp.

– Tiểu Phong, người yêu em à. Hai người thật đẹp đôi- hắn cố tình kéo dài giọng nói, nghe mới châm trọc làm sao, tôi đảo mắt. Ý gì đây, muốn gây sự đấm nhau à.

– Hai người cũng đẹp đôi không kém đâu nhỉ?- Y Thần lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tên kia, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, điệu bộ chán ghét. Tôi nhếch môi cười, quả thật Tĩnh Tường và cô bạn kia rất đẹp đôi, ngoại hình rất xứng đôi.

Tôi biết Tĩnh Tường nói vậy là có ý gì, chắc hắn vẫn còn cay cú vụ tôi tát hắn, bây giờ thấy tôi có người yêu mới, mà còn đẹp trai hơn hắn gấp bội phần, hận càng thêm hận, không ăn được chắc muốn đạp đổ đây.

– Ha…ha , hai người đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện vui vẻ thôi mà.

– Vâng. Mà chị ấy là người yêu mới của anh ạ.- tôi vừa nói vừa cố gắng chạy xe nhanh hơn, nhưng tên này cũng chẳng phải hạng vừa, ra sức đạp kịp xe tôi.

– Ừ, em.- hắn híp mắt cười.

– Chị ấy tên là gì?- tôi hỏi.

– Nại Nại. Mà sao em không để người yêu đèo, là đàn ông con trai ai lại để phụ nữ lai bao giờ.- hắn cao giọng nói, Y Thần mới đầu cũng chẳng thèm để ý đến hắn ta cho lắm, lúc này nghe thấy vậy, liền quay lại, cười khểnh một cái.

– Anh đang ghen tị vì không được người yêu đèo như tôi à, thử bảo cô người yêu của anh lên đèo xem nào.- Y Thần nhếch môi châm chọc, nhìn điệu bộ của hắn cũng thừa biết hắn không hề ưa tên Tĩnh Tường này chút nào dù là lần đầu tiên gặp mặt.

Tĩnh Tường mới đầu cũng có ý châm chọc Y Thần, thấy Y Thần nói vậy, hắn tức giận nhưng cũng chẳng nói được gì, lại nhìn cô bạn gái ngồi phía trước cứ chăm chăm ngắm Y Thần, cục tức này nhất thời nuốt không trôi. Hắn định mở miệng ra nói cái gì đó, tôi cũng đang rất hứng khởi, đi xích lô nhiều thế này không cũng chán, xem hai tên này đấu võ mồm với nhau cũng không phải ý tồi.

– Tiểu Phong về thôi- Y Thần nói, tôi ‘hả’ một câu, mặt đang hớn hở tưởng bở bỗng chốc biến thành một tảng đá đông lạnh đập một cái nát bươm, cái cảm giác hứng thú bị dập tắt giữa chừng đáng ghét là đây.

Chỉ tại tên khốn Tĩnh Tường, bà đây còn muốn đi tiếp mà.

Tôi từ biệt tên Tĩnh Tường, nói gì thì nói tôi cũng là một cô gái dễ thương biết điều.

Chúng tôi ra trả xe rồi đi bộ ra chỗ để xe để đi về, cả quãng đường Y Thần chẳng nói gì, tôi nhìn hắn nghi hoặc, tự nhiên sao lại biểu hiện lạ vậy.

– Nè, anh sao vậy?

– Thằng cha vừa rồi là ai vậy?

– À thì…

– Em không cần nói anh cũng biết, giỏi lắm.

Y Thần, hắn dám điều tra tôi sao? Suốt mấy năm qua? Đây có được gọi là quan tâm không nhỉ?

Tôi bất giác đứng sững lại, bị Y Thần bỏ lại phía sau, hắn cứ đi về phía trước, không thèm đợi tôi, cũng không thèm quay đầu lại. Cuối cùng vẫn là tôi phải dảo bước chạy theo, tôi níu lấy tay hắn, nhìn vào mắt hắn nói.

– Anh ghen à?- tôi cười thầm trong bụng.

– Hừ.- hắn hừ lạnh, vẫn không thèm nói gì, hắn đôi lúc cũng thật trẻ con.

– Anh có thể vì em mà ghen như vậy, em rất vui.- Tôi cười cười, quan sát kĩ thần sắc của Y Thần, hắn liếc tôi một cái rồi không nói gì nữa.- Thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả, nếu anh đã biết chuyện như vậy thì cũng biết tại sao em với hắn kết thúc rồi đúng không?

– Em chẳng dịu dàng chút nào cả- Y Thần bị tôi chọc cho cười, sau đó lại nhanh chóng lấy lại dáng vẻ như cũ, làm bộ làm tịch để tôi dỗ dành.- Anh nhớ là chẳng phải riêng gì tên đó đâu nhỉ?

– Ha Ha.

– Trong lúc anh không có mặt, em thật không biết điều chút nào.

– Anh cũng vậy còn gì, ở bên đó có ai ai mà biết được- tôi kéo dài giọng, Y lấy tay gõ gõ vào trán tôi.

– Em thì biết cái gì, anh giữ mình như ngọc ấy. Đến nỗi họ còn…

– Còn gì?- tôi chớp chớp mắt hỏi.

– Còn tưởng anh là gay.

Tôi phì cười, nhìn Y Thần từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm nói.

– Không chừng lại là thật ấy chứ.

– Em nói cái gì, muốn thử không?

– Không thèm, xí.

Tôi đột nhiên nhớ ra một điều, liền đưa tay vào túi xách, lôi ra một thứ.

– Cho anh xem thứ này.-Tôi nắm nó trong lòng bàn tay, dơ ngang nên trước mặt mình, rồi thà hờ nắm đấm, từ trong bàn tay rơi ra một sợi dây chuyền ánh bạc, có một vậy tròn tròn xuyên qua sợi giây, dưới ánh đèn đường phản chiếu những ánh sáng bạc nhức mắt. Chiếc nhẫn đung đưa qua lại, lấp lánh như một vì sao nhỏ. Ánh mắt tôi sáng rực nhìn nó, rồi nhìn Y Thần, hắn đứng sững ra đó nhìn, đôi mắt gợn sóng, tôi không rõ hiện tại hắn đang nghĩ gì, đoán cũng chẳng ra. Đôi môi bạc thần đẹp đẽ của hắn khẽ mở ra, nhưng rồi cũng chẳng nói gì.

Tôi cười cười, tháo chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây, nắm lấy tay Y Thần rồi đặt nó vào đó. Đáng ra định đưa cho hắn muộn một chút, nhưng thấy hôm nay khung cảnh lãng mạng như vậy…

– Đeo cho em đi.

Y Thần nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, rồi nhận lấy chiếc nhẫn, từ từ đeo nó vào ngón áp út tay tôi. Chiếc nhẫn này là do hắn tặng cho tôi, vẫn là nên để hắn đeo thì hơn.

Chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón tay tôi, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thử đeo nó cả, không ngờ lại vừa khít tới vậy. Tôi thích thú nhìn ngón tay mình, ánh mắt Y Thần từ từ ánh lên nét cười, hắn thuận thế ôm lấy tôi vào lòng, vòng tay hắn lúc nào cũng ấm áp như thế. Bên tai vang lên tiếng nói rất khẽ ‘không ngờ em vẫn còn giữ nó’.

Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy, giữa đường phố đông đúc người qua lại. Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy rất vui, rất ấm áp, rất hạnh phúc, môi bất giác không kìm được cong lên khẽ cười.

Không biết bao lâu sau đó, tôi khẽ cựa mình trong vòng tay Y Thần.

-Buông em ra đi, mọi người đang nhìn kìa.

– Không phải tại anh, tại chiếc nhẫn giữ em lại với anh mà.- hắn lại càng xiết chặt tôi hơn. Tôi phì cười, lí do ‘thật chính đáng’.

– Anh đúng là lưu manh.

Tại chiếc nhẫn giữ em lại với anh mà…

* * *

Hôm nay Lam Thiên sẽ về nước, ngay từ sang sớm Y Thần đã đến chở tôi đi đón Lam Thiên. Tôi vừa gáp ngủ vừa bước vào trong xe, Y Thần giúp tôi cài dây an toàn, rồi phóng xe đi.

Cả quãng đường đi tôi ngủ gục bên ghế, lúc đến sân bay Y Thần mới khẽ lay tôi dậy.

Tôi dụi dụi mắt rồi bước xuống xe, vừa xuống xe đã nhìn thấy bộ mặt tươi cười hớn hở của Đổng Dĩnh, có phần hơi ngạc nhiên. A, đúng rồi, chẳng phải Lam Thiên với Đổng Dĩnh là một cặp hay sao, Đổng Dĩnh đến đón người yêu của mình cũng là một điều dễ hiểu.

Nhớ lại vụ hôm trước hắn chuốc say tôi là lại làm tôi thấy nóng gáy, à không, cũng không hoàn toàn là lỗi tại hắn. Nhưng mà nếu hắn nói trước với tôi thứ tôi sẽ uống vào bụng là rượu thì … tôi sẽ chẳng có đủ can đảm để tỏ tình với Y Thần, mọi chuyện bây giờ sẽ chẳng như thế này.

Xét cho cùng thì, việc Đổng Dĩnh làm đối với tôi là tốt hay xấu đây.

Chúng tôi đứng đợi khoảng tầm mười năm phút thì chuông điện thoại của Đổng Dĩnh bỗng đổ chuông, hắn đưa lên tai nghe, sau đó mặt mày hớn hở vui tươi nhìn về một hướng, vẫy vẫy tay về phía đó. Tôi cũng hướng ánh mắt về đó nhìn, từ xa đã thấy một cô gái trẻ, tay xách vani, mặc một chiếc váy ren màu trắng thanh thoát, mái tóc dài gợn sóng bồng bềnh, trên mặt đeo một chiếc kính râm màu đen.

Người đó vẫy vẫy tay về hướng chúng tôi, đó là Lam Thiên. Cô ấy chạy về hướng này, Đổng Dĩnh rất vui, tôi cũng vậy, Y Thần vẫn giữ nguyên biểu cảm cũ. Lam Thiên chạy nhanh đến ôm lấy tôi, mặc dù Đổng Dĩnh có dang tay ra để đón cô ấy.

– Tiểu Phong, Tiểu Phong, lâu quá không gặp, tớ nhớ cậu chết đi được á. Dạo này thế nào rồi, có khỏe không, Ngọc Huệ với Bích Như thế nào, Ngọc Huệ có cháu rồi phải không, oa, tớ muốn nhìn thấy thằng bé quá…- cô ấy rối rít nói một tràng dài, Đổng Dĩnh đứng phía sau mặt mày méo sẹo nhìn hai chúng tôi.

Ba năm đâu phải ngắn, quả thật tôi cũng nhớ Lam Thiên gần chết, nhắn tin với nói chuyện mà chẳng thể gặp mặt cũng có vài phần bất tiện.

Lam Thiên vẫn thế, vẫn xinh đẹp, dịu hiền, rất biết cách quan tâm tới người khác. Cô ấy hỏi tôi rất nhiều việc, tôi từ từ trả lời hết những câu hỏi cho Lam Thiên nghe. Đổng Dĩnh mặt mày bí xị đi đằng sau cùng với Y Thần.

Y Thần cũng mới về nước không lâu, tôi nghĩ có lẽ trước đó họ cũng đã gặp nhau vài lần nên cũng chẳng mặn mà gì việc chào hỏi rào đón nhau khi gặp lại. Đổng Dĩnh chắc cũng thế. Mà tôi thì khác hẳn bọn họ, tôi với Lam Thiên đúng ba năm không gặp, thế nên cả hai tỏ ra vồn vã cũng là điều dễ hiểu.

Lam Thiên về rồi, nhất định phải rủ Ngọc Huệ và Bích Như đi ăn chơi một bữa xả láng mới được.

– Thôi, em đói rồi, chúng ta đi ăn đi.- Lam Thiên chu môi nói, Y Thầnxoa đầu cô ấy, khẽ cười rồi gật đầu. Lúc này Lam Thiên mới để ý đến Đổng Dĩnh, liền quay lại khoác tay Đổng Dĩnh kéo đi. Đổng Dĩnh lườm yêu Lam Thiên, cái mặt nhăn nhăn nhó nhó lại khiến tôi không khỏi bật cười. Y Thần kéo cái mũ liền áo đằng sau trùm lên đầu tôi, rồi kéo tay tôi đi theo bọn họ.

Hai chúng tôi đi một xe riêng, còn hai bạn trẻ còn lại đi cùng một xe. Y Thần lái xe, còn tôi ngồi bên cạnh lẩm nhẩm giai điệu của một bài hát. Đột nhiên chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi tiện tay lấy nó từ trong túi xách ra rồi áp nên tai nghe:

– A lô, ai vậy?- tôi thản nhiên nói, cũng không buồn xem xem người gọi đến là ai.

– Tớ, Hạo Thiên đây- giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi có hơi bất ngờ, buột miệng thốt lên.

– Hạo Thiên á?

Một bàn tay giật lấy điện thoại của tôi nhanh như cắt. Tôi há hốc mồn ra nhìn Y Thần nghe điện thoại của mình, không biết Hạo Thiên nói cái gì, mà mặt hắn hằm hằm không vui.

Hắn chẳng nói chẳng rằng gì, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại cầm điện thoại của tôi. Tôi chau mày, băn khoăn không biết có nên giật lại cái điện thoại đó không.

Đột nhiên, Y Thần nói.

– Từ lần sau đừng có gọi đến số này nữa, không thì đừng trách, hừ.- xong sau đó quẳng cái điện thoại lại cho tôi.

– Cậu ấy nói gì vậy?

Y Thần trầm mặc một hồi, sau đó thấp giọng đáp.

– Thứ bảy tuần tới tập đoàn Trịnh Vũ có tổ chức một bữa tiệc dành cho người thừa kế mới là Hạo Thiên, cậu ta hỏi em có muốn đi không?

Tôi còn tưởng Y Thần sẽ giận mình, khi thấy bản thân tôi vẫn còn liên lạc với Hạo Thiên, nhưng có lẽ không phải vậy.

– Chuyện đó…- nên từ chối hay đồng ý đây. Dù gì Hạo Thiên cũng là bạn học của tôi, là người mà tôi từng cực kì thích, đã có thời gian làm người yêu của nhau nữa. Cậu ấy lại đối xử với tôi rất tốt, nhưng nếu nói là muốn đi, tôi sợ Y Thần sẽ không vui.

Tôi còn chưa kịp quyết định, Y Thần đã trả lời thay.

– Đi đi, Lạc Vương cũng là khách mời, chúng ta cùng đi.

– Như vậy cũng được sao- tôi hỏi ngu.

– Ừ.

Tôi bỗng ngộ ra một điều, ồ cũng phải, Lạc Vương là một tập đoàn lớn như vậy, kiểu gì chẳng có mối quan hệ rộng rãi với các tập đoàn lớn khác. Nói không chừng trong bữa tiệc đó còn là vị khách mời quan trọng nhất nữa.

Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác Y Thần làm vậy hoàn toàn là có chủ ý khác, thay vì cãi nhau này nọ về vấn đề tôi vẫn còn liên lạc với Hạo Thiên, hắn lại muốn cả hai chúng tôi cùng đi, chẳng khác nào muốn chứng tỏ với Hạo Thiên rằng, Tiểu Phong bây giờ là của tôi, là của tôi.

Ha ha, tôi nghĩ nhảm rồi.

* * *


Tiểu Phong: Dạo này tại sao anh ít onl như vậy?

Huyền Vũ: Tại gần đây công việc nhiều quá ấy mà.Tiểu Phong: Vâng, à đúng rồi, cảm ơn anh về bí kíp hôm trước anh đã truyền lại, em làm theo đúng như những gì anh nói, quả thật rất hiệu quả.

Huyền Vũ: Không có gì.

Tiểu Phong: Đúng rồi, khi nào anh về nước, nhất định em sẽ khao anh một chầu để cảm ơn.

Huyền Vũ: Thật à? Quân tử nhất ngôn

Tiểu Phong: Không thành vấn đề

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN