Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó? - Chương 27: Kết thúc thật rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Em Đã Vui Chưa, Anh Gục Ngã Rồi Đó?


Chương 27: Kết thúc thật rồi


Điều đầu tiên sau khi mở mắt tôi nhìn thấy là cái trần nhà trắng xoá, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn sống. Định co chân lên như thói quen rồi ngồi dậy, không ngờ vừa nhấc lên đã cảm nhận được cơn nhói buốt như bị cái gì đập mạnh vào chân, tôi nhấc đầu lên nhìn, thấy cái chân mình đã được bó bột, trên người cũng có vài chỗ bị băng trắng xoá.

– Tỉnh rồi à?- một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, khi nãy tôi không để ý, hoá ra ở đây vẫn còn có người khác ngoài tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Hạo Thiên đang ngồi ngay bên cạnh tôi, tóc hơi rối, hình như vừa mới ngủ dậy.

Tôi bất tỉnh được bao lâu rồi, chẳng lẽ Hạo Thiên đã ở bên cạnh tôi suốt khoảng thời gian đó sao?

Mới đầu tôi còn thấy cảm động nhưng không hiểu sao sau đó trái tim lại trùng xuống.

– Thất vọng lắm sao? Khi người đến đây lại là tớ?- Hạo Thiên cười buồn, tôi thoáng cảm nhận được sự chế nhạo trong câu nói đó, không biết là đang nhạo báng tôi, hay là đang nhạo báng chính bản thân cậu ấy.

Cậu ấy nói đúng, tôi hơi thất vọng, ngay cả khi tôi bị tai nạn nằm viện, người đó cũng chẳng thèm đến thăm.

– Cậu có đói không, muốn ăn gì không ?- Hạo Thiên vồn vã hỏi, tôi thấy sống mũi mình cay cay, còn cỏ họng nghèn nghẹn không nói lên lời, nước mắt trực trào ra, cố gắng lắm mới ép trở lại được tuyến lệ. Sự quan tâm lo lắng của Hạo Thiên dành cho tôi, lại khiến tôi không khỏi tủi thân muốn khóc.

Tôi không trả lời, liếc mắt nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn có một mấy giỏ hoa quả với cả mấy bó hoa, trong lòng không khỏi thắc mắc xem xem ai đã tới đây.

– Cái này từ đâu ra vậy?- tôi chỉ tay vào đống đồ trên bàn, ngước mắt lên hỏi Hạo Thiên.

– Vừa rồi mấy cô bạn của cậu có đến thăm- ý cậu ấy nói là Lam Thiên, Ngọc Huệ, Bích Như? Hạo Thiên không hề quen biết ai trong số họ- tớ bảo họ về hết rồi.

– Vậy còn…

– À, còn một người nữa, là con trai, tên là Tấn Thành thì phải- dừng lại một lúc, cậu ấy bổ sung thêm- ngoài ra không còn ai cả.

Hạo Thiên hiểu lầm, cậu ấy tưởng tôi hỏi xem Y Thần có đến thăm mình không, thật ra cậu ấy không cần nói, tôi cũng biết, nếu như Y Thần có đến đây thật, thì người đầu tiên tôi nhìn thấy phải là hắn mới phải. Ý nghĩ ấy vô cùng nực cười, chuyện hắn đến hay không, còn quan tâm đến tôi hay đã hết, tôi sẽ không thèm để tâm đến đâu. Suy nghĩ ít bớt đau buồn.

Tôi cười cười nhìn Hạo Thiên, chính cậu ấy cũng biết mà tránh cái chủ đề đấy đi cho tôi, thật cảm kích.

– Tớ muốn hỏi cái tên tông xe vào tớ đâu rồi? Đừng có nói với tớ là người đó bỏ trốn rồi nhé, nhất định phải bắt người đó đền tiền mới được.

– Người đó nói là cậu không chú ý nhìn đường chứ có phải là họ muốn vậy đâu. Lỗi là tại cậu cơ mà, bị như vậy dáng mà chịu- Hạo Thiên thản nhiên nói, tiện tay rót cho tôi cốc nước đặt vào tay tôi.

– Cái…- Nói cũng đúng, là tôi không chú ý nhìn đường chứ không hoàn toàn là nỗi của kẻ đâm vào tôi. – Nhưng ít ra cũng phải chia đôi số tiền nằm viện của tớ ra chứ, thật là cái đồ khôngbiết điều, đồ nhỏ mọn,vô đạo đức, hừ- tôi hậm hực nói, phen này thì lỗ to rồi, tiền mất tật mang, ack ack.

Hạo Thiên phì cười, nói với tôi.

– Người đâm phải cậu là người vô cùng tử tế, đã trả hết tiền viện cho cậu rồi, không biết ai mới là người nhỏ mọn đâu.

Tôi chun mũi khi bị Hạo Thiên cho là nhỏ mọn, sau đó cười ha hả nói.

– Nếu vậy thì tốt. Mà, chân tớ bị làm sao vậy, gãy à? Bao giờ mới được tháo ra?

Hạo Thiên lắc đầu nói.

– Chân cậu bị xe đè vào, chỉ bị trấn thương một chút, tầm một hai tuần là có thể đi lại được.

– Vậy thì tốt quá. Mà bao giờ tớ mới được ra viện?

– Ngày mai hoặc ngày kia.

– Ừm…- hết chuyện để hỏi, tôi im lặng tựa vào đầu giường, tầm hai ba ngày nữa mới được ra ngoài, và một hai tuần nữa mới đi lại được. Khoảng thời gian sau đó, cứ phải ở trong bệnh viện suốt, thật là chán chết thôi. Ngay bây giờ cũng vậy, tôi cảm thấy người cứ bồn chồn sao sao ấy.

– Bọn họ cũng thật là, không chịu ở lại chơi với mình một lúc- tôi lẩm nhẩm trong miệng, không ngờ Hạo Thiên lại nghe thấy.

– Họ có việc bận nên mới về, cậu tưởng ai cũng rảnh rỗi được như cậu sao- Hạo Thiên nhướn mày châm ngọc tôi, tôi gật gù, nói cũng phải, xong chợt nhớ ra một điều gì đó, tôi hỏi Hạo Thiên.

– Vậy còn cậu thì sao, không có việc gì làm à mà vào đây buôn chuyện với tớ- tôi nói ra câu này vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có ý định gì khác, không hiểu tại sao Hạo Thiên bỗng dưng khựng lại, không nói được câu gì. Sau đó nét mặt cậu ấy bỗng dịu đi.

– Cậu cũng thừa hiểu mà- Hạo Thiên cười nhạt- sau này đừng để bản thân mình bị thương như vậy…

– Ơ ừ- mỗi lần Hạo Thiên tỏ ra quan tâm, dịu dàng trách mắng tôi, tôi đều cảm thấy vô cùng cảm động và có lỗi, lần này cũng không ngoại lệ. Hạo Thiên định nói thêm gì đó, nhưng tôi vội vã gắt lời – Thôi, tớ thấy đói quá, cậu ra ngoài mua cho tớ cái gì đó ăn được không, nhanh lên nhé, tớ đói gần chết rồi đây này…- tôi ôm bụng, nhăn nhăn mặt lại, Hạo Thiên nhìn tôi bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đứng dậy ra ngoài. Cảm giác có chuyện đang định nói mà bị ngăn lại cũng giống như cảm giác miếng ngon đã vào gần đến miệng rồi mà lại bị kẻ khác cướp mất, cũng tệ như nhau. Tôi cười hì hì với Hạo Thiên, sau đó thẫn thờ nhìn bóng dáng cao gầy ấy khuất lấp sau cánh cửa rời đi mất.

Tôi hành động như vậy chẳng khác nào trốn tránh, mà trốn tránh cái gì mới được cơ chứ, Hạo Thiên định nói cái gì tôi còn không biết, thế mà đã kiếm lấy một cái cớ để ngăn lại, mặc dù chưa biết chắc điều chuẩn bị diễn ra có phải là điều mà mình e ngại hay không. Tôi càng ngày càng trở nên vô dụng.

Đợi được một lúc, tôi bỗng cảm thấy buồn ngủ, thế là chưa kịp đợi Hạo Thiên trở về, tôi đã lăn quay ra ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy bát cháo còn nghi ngút khói trên bàn, còn Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh giường tôi nghịch điện thoại giết thời gian. Cậu ấy mới thừa kế tập đoàn chưa được bao lâu, đứng đầu một tập đoàn, công việc đâu có ít, thế mà cậu ấy vẫn dành thời gian để ở lại với tôi. Còn ai đó dù đến thăm thôi cũng chẳng thấy mặt.

Mấy ngày nay của tôi trôi qua rấtnhàm chán. Hạo Thiên không thể mãi ở đây với tôi được, thi thoảng cậu ấy vẫn phải ra ngoài làm chút chyuện. Ngọc Huệ dạo này cũng rảnh rỗi, ngày vô chơi với tôi, còn mang theo cả Tiểu Đường- con của cô ấy đến, sau đó tối lại về. Chân tôi không phải bị gãy, nhưng cũng không thể đi lại như bình thường được, chân chạm xuống đất đứng còn không nổi nói gì đến bước đi. Thế là ngày ngày ngoài việc tiếp khách tới chơi. Tôi toàn nằm ỳ trên giường ngồi lấy điện thoại lên mạng đọc truyện. Hôm đó đọc truyện nhiều quá nên mỏi mắt, tôi mới vào face dạo chơi, vô tình nhìn thấy ảnh của một cô gái, mặc dù trong ảnh không hoàn toàn giống với ngoài đời thực nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, là cô gái hôm đó đi cùng với Y Thần.

Sợi tơ tò mò giăng mắc trong đầu tôi, tôi liền thử nhấp tên của cô gái đó lên google để tra thử xem xem đó là ai. Trên fecebook lượt like nhiều như vậy, lượt comment nhiều cũng chẳng kém, hẳn cũng khá nổi tiếng.

Cô ấy tên là Viên Giai Di, là con gái duy nhất của đoàn tập Viên Ân, tập đoàn lớn nhất Châu Á, gia thế giàu có, xinh đẹp tài năng, năm nay mới 18 tuổi. Tôi chỉ có thể tóm tắt được có từng đấy những thông tin về cô ấy trong số nhiều bài báo bài viết ca ngợi về tài năng và sắc đẹp của Giai Di .

Đọc xong, tôi lại thở dài, đúng là rất xứng đôi vừa lứa. Không ngờ tình định của tôi lại là một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc 

-Nắng ba năm tôi không bỏ bạn, mưa một ngày sao bạn lại bỏ tôi là cái gì?- Hạo Thiên nói song câu đố, liền nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tính tôi vốn háo thắng, bị người khác nhìn với ánh mắt như vậy trong lòng thấy bồn chồn tức giận không yên. Tôi nhăn trán suy nghĩ câu trả lời, đắn đo hồi lâu liền nói:

– Là cái xe-tôi phịa đại ra một đáp án, trúng thì trúng không trúng cũng chẳng sao.

– Sai rồi.

– Cái ô.

– Sai nốt.

– Cái..

…. Một loạt câu trả lời phía sau đề sai, Hạo Thiên ngửa mặt lên trời cười vang, tôi nhuốt nước bọt nhìn cốc nước đầy trên bàn mà trực muốn nôn.

– Thôi được rồi, tớ chịu thua- cuối cùng tôi cũng nhận mình thua cuộc. Thật thấy thất vọng về bản thân lắm thay. Rõ ràng người rủ chơi đố mẹo là tôi, cứ tưởng Hạo Thiên sẽ không tường mấy cái trò chơi vớ vẩn này, ai dè đâu đố mười câu thì cậu ấy trả lời được chín câu. Còn tôi tới một câu nghĩ nát óc cũng không đúng.

Tôi hào phóng cầm lấy cốc nước trên bàn tu ừng ực, cốc nước thứ mười rồi, uống vào mà trực nôn ra. Quân tử nhất ngôn, đã thua thì phải uống nước phạt, chúng tôi rảnh rỗi tới nỗi ngồi chơi đố mẹo ai thua thì phải uống nước lọc chịu phạt, đúng là quá ấu trĩ, già đầu rồi mà còn bày đặt chơi mấy trò chơi trẻ con này.

Uống xong tôi đặt cạch cốc nước xuống bàn, chùi mép nhìn Hạo Thiên không khoan nhượng, cậu ấy cười cười nhìn tôi, cũng không thèm so đo.

– Rốt cuộc là cái gì vậy?

– Là cái bóng.

Cái bóng? A, đúng thật. câu trả lời dễ như vậy mà cũng không nghĩ ra?

– Thôi không chơi nữa. Cậu đố toàn mấy câu dễ òm, chẳng khác nào đang xỉ nhục trí thông minh của tớ.- tôi xua tay, ngồi trở lại giường, nằm xuống đắp chăn ngang mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt với mái tóc loà xoà rối tung, vì không phải đi đâu cũng chẳng phải gặp ai, tôi chẳng buồn chải lại. Kì lạ là khi để Hạo Thiên thấy bộ dạng như vậy của mình tôi lại không hề thấy ngại.

Hạo Thiên gật gật đầu, đứng lên định ra ngoài, tôi đột ngột vùng dậy, nắm lấy vạt áo của cậu ấy lôi lại. Hạo Thiên nhìn tôi khóhiểu.

– Bao giờ tớ mới được ra viện vậy, ở trong này chán muốn chết- tôi nhăn nhó mặt mày.

– Có tớ ở đây mà cậu còn thấy chán à?- Hạo Thiên trầm giọng nói. Tôi vội lắc đầu phân bua.

– Không, không phải vậy, chỉ là…

– Tớ đùa thôi, ngày mai là được ra viện rồi.

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ấy, khẽ gật, phải đợi tới tận ngày mai mới được sao, tôi không thể chịu đựng được mùi thuốc sát trùng với sự tẻ nhạt buồn chán ở trong cái bệnh viện này thêm một giây phút nào nữa. Nói gì tới ngày mai.

Nói như vậy thì thật có lỗi với Hạo Thiên, xét cho cùng nếu không có cậu ấy ở đây bên cạnh thì tôi sẽ còn thở than đến chừng nào. Cậu ấy ở lại đây với tôi, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi. Khiến tôi vô cùng cảm kích. Nhưng ở mãi một chỗ thì chán vô cùng, tôi bắt đầu nhớ nhà mình rồi, muốn được đi làm, điều quan trọng bây giờ là, dạo này Huyền Vũ không hay online, thế nên cũng chẳng có ai mà tám chuyện.

– Hạo Thiên, hay là cho tớ xuất viện luôn đi. Nhanh chậm một ngày cũng đâu có sao.- tôi nói giọng nài nỉ, mắt long lanh nhìn Hạo Thiên, liếc thấy bây giờ cũng chỉ mới có hơn tám giờ tối chư mấy. Ở lại một đêm hay về cũng không thành vấn đề.

– Không được.

– Tại sao chứ?- tôi nói như mếu. Nhưng cậu ấy vẫn cương quyết lắc đầu- tớ biết là cậu lo cho tớ, nhưng mà, ở trong này thêm nữa chắc tớ chết luôn quá.

Sau một hồi nửa nài nỉ nửa bức ép, cuối cùng Hạo Thiên cũng đồng ý để tôi xuất viện

Hạo Thiên đưa tôi đi làm thủ tục xuất viện, tôi vì bị trấn thương ở chân, thế nên hiện tại chỉ có thể nhảy lò cò hoặc có người đỡ giúp mới có thể di chuyện được. Cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt đó, phù.

Cậu ấy đưa tôi về khu nhà của mình, còn đưa lên tận cửa. Xong đó dặn dò tôi vài câu, tôi cũng không để tâm lắm, gật gật đầu vài cái cho có, xong sau đó cười toe, Hạo Thiên im lặng nhìn tôi một lúc, trong mắt ánh lên một tia sáng khó hiểu, khẽ thở dài rồi quay gót bước đi. Tôi cũng không thể kiềm lòng mà thở dài một hơi, thấy bóng cậu ấy đi rồi trong lòng không khỏi trống rỗng.

Ở một mình quả thật là rất cô đơn và buồn, căn phòng chỉ mới hai ba ngày không ở thôi mà lại có cảm giác vô cùng trống trải và xa lạ. Tôi khó nhọc nhấc từng bước chân vào bên trong, đèn bật sáng trưng nhưng lại cứ cảm thấy u ám sao sao đó.

Tôi bật một bài hát thật nhẹ nhàng cho đỡ buồn chán rồi vào trong phòng mình lấy quần áo đi tắm, quá trình vô cùng cực nhọc, đi lại đã khó khăn thì chớ, lúc tắm lại phải trách nước để đỡ dây vào cái chân.

Trong lòng vừa bức bối vừa buồn bực, tôi tắm qua loa, mắt trân trân nhìn đống bọt trắng xoá, đầu óc trống rỗng ngẩn ngơ. Bản nhạc không lời văng vẳng vang tới lại càng làm tâm trạng tôi trở nên buồn bã. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Y Thần với cô gái tên Gia Viên khoác tay nhau bước ra khỏi nhà hàng nọ. 

Thật ra mấy ngày qua ở trong bệnh viện không có việc gì làm, tôi cứ hơi lơ đãng một cái là hình ảnh đó lại hiện về nhói buốt tim. Tôi cố gắng không nghĩ tới, bày ra đủ trò để làm hòng muốn gạt những suy nghĩ đó sang một bên. Tôi giả bộ cười thật tươi, giả bộ mình vẫn ổn mà cười cười nói nói. Thật ra tôi không hề biết che giấu cảm xúc tí nào, tôi biết Hạo Thiên cũng có thể nhìn ra điều đó, nhưng cậu ấy lại làm như không hay.

Nghĩ đến Y Thần, tôi lại không kiềm được lòng mà muốn khóc. Hắn đúng là cái tên tệ hại nhất từ trước tới giờ mà tôi từng biết, rõ ràng hắn nói thích tôi lắm mà, thế mà lại không chịu tin tôi, âm thầm có người khác, đã vậy còn không có dũng khí mà nói với tôi một từ chia tay cho xong khỏi nặng nợ.

Tôi thấy mắt mình cay cay, rồi nước mắt lại trào ra, tôi tiện tay gạt ngang qua mắt, không biết rằng trên tay mình dính đầy bọt, thế là mắt lại càng thêm cay. Tôi vội vã đứng dậy tìm cái khăn để lau mắt, không chú ý mà dẫm cái chân đang bị băng bó xuống, trọng lượng cả cơ thể dồn hết cả lên, chân nhói đau buốt óc, tôi mất thăng bằng mà ngã xuống. 

Thiết nghĩ ở đây cũng đâu còn ai, việc gì phải cố gắng kìm nén, thế là tôi ngồi bệt xuống nền đá hoa cương lạnh buốt trong phòng tắm, ôm mặt khóc nức nở.

Chẳng biết bao lâu sau đó, nước mắt trào ra trôi hết cả bọt xà phòng, cái chân cũng đỡ đâu tôi mới đứng dậy tráng lại người rồi về phòng đi ngủ.

Nhưng nhắm mắt mãi mà cơn buồn ngủ không đến, tôi liền mở mắt thao láo ra nhìn màn đêm. Cuối cùng quyết định ra ban công ngồi hóng gió. Tôi ngồi trên lan can, một chân vắt lên thành, một chân khua theo nhịp trong không trung. Đầu tựa vào bức tường ở phía sau, ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao.

Cứ nghĩ rằng không ngủ được ra đây hóng gió hiu hiu cơn buồn ngủ sẽ mau chóng đến, ai ngờ ra ngoài này rồi, tôi lại càng cảm thấy tỉnh táo hơn.

Hôm nay trời không có sao, trăng cũng không có, trên trời thăm thẳm một màu đen. Tôi thẫn thờ ngắm nhìn, rồi như lại thấy bầu trời sao trên biển năm đó, hắn cõng tôi trên lưng, tôi khe khẽ ngân vang bài hát nọ. Sóng biển vỗ từng đợt. Trên cao ngân hà lưu chuyển, sao sáng đầy trời, lấp lánh như những viên trân châu được dải nên chiếc thảm đen thăm thẳm. 

Những kí ức tươi đẹp đó như những chiếc kim bé nhỏ đâm vào trái tim tôi. Tôi không phải là một cô nàng mạnh mẽ, rõ ràng hắn đã làm tôi vô cùng tổn thương.

Hắn không đến tìm tôi, vậy thì tôi đến tìm hắn cũng được chứ sao. Dù gì bây giờ cũng tầm chín mười giờ gì đó, giờ này chắc hắn đã về nhà. Tôi cứ đắn đo mãi, nên đi hay là không nên đây.

Lúc định thần lại, tôi đã thấy mình đứng trước cửa nhà hắn rồi, đắn đo một lúc, tôi quyết định đưa tay lên bấm chuông cửa. Thật ra tôi có biết mật khẩu căn hộ của Y Thần, hắn không thích sống trong ngôi biệt thự to lớn đồ sộ của bố mẹ mà lúc nào cũng thuê một căn nhà riên để ở, căn nhà không quá rộng, cũng không quá phô trương, chỉ đầy đủ tiện nghi và sạch sẽ là được ngay.

Tôi bấm hồi chuông thứ nhất, từ trong nhà vọng ra tiếng chuông cửa, nhưng tuyệt nhiên không có ai ra mở, tôi cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì chứng tỏ rằng có người đang ở trong nhà cả.

Tôi bỗng thấy thật may mắn, hắn không có trong nhà thành ra lại tốt, ngộ nhỡ có cô gái nào đó ở trong đó thì sao, tôi cũng không biết khi nhìn thấy hắn rồi liệu còn nói nổi câu gì không, có nghĩ ra được chuyện gì để mà nói hay không.

Tôi cười nhạt một tiếng, nhưng rồi cũng không về nhà ngay mà đứng dựa tường để đợi. Trong lòng có một sự thôi thúc vô cùng lớn, tôi muốn gặp hắn, nói rõ trắng đen, kết thúc một cách dứt khoát.

Tôi hết ngồi lại đứng, hết đứng lại dựa tường, hết ngắm ngón tay lại đến ngắm ngón chân, rồi lại ngước mắt lên nhìn bầu trời, ánh trăng dịu dàng lúc khuất lúc tỏ. Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân đạp xuống nền. Tôi lúc này đang tựa tường, đầu cúi gằm xuống ngắm cái chân bị thương vội vã ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt mừng rỡ giống như một đứa trẻ ngóng mẹ đi chợ về mua cho mình quà ngon bánh ngọt gì. Nhưng vừa nhìn thấy bóng người trước mắt, miệng tôi đã tê cứng lại, lời định nói liền ghẹn ứ trong họng không sao thốt lên được.

Trước mắt tôi không phải một mà là hai người. Một người con trai đang khoác vai người con gái bên cạnh, cô gái bên cạnh một tay nắm lấy tay người con trai đang quàng qua vai mình, một tay ôm eo người đó, dường như đang dìu nhau, lại giống như đang ôm lấy nhau cùng sánh bước.

Tôi đứng trơ mắt ếch ra nhìn, ngoài ra không còn biết làm gì thêm. Tôi cảm nhận được bên trong mình có cái gì đó đang đổ vỡ, mi mắt run run nửa muốn nhắm lại coi như chưa thấy gì, nửa muốn mở ra nhìn thật kĩ xem có phải rằng mình đang nhìn nhầm hay không?

Y Thần lúc này cũng nhận ra rằng có người đã đến, ánh mắt hắn lướt ngang qua người tôi. Chỉ đơn giản là nhìn, tôi hoàn toàn không hiểu được rõ thần sắc trong đôi mắt ấy. Nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng, trong ánh mắt đó hoàn toàn không có sự áy náy hay chột dạ nào cả.

Họ từ từ lướt ngang qua người tôi, tôi không thể bước tiếp, cũng không thể ngoảnh lại nhìn, mọi hành động bây giờ bỗng trở nên thừa thãi. Đầu óc tôi trống rỗng, tay run run lạnh toát nắm chặt thành quyền.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nói vang lên bên tai. 

– Anh mở cửa đi- giọng nói cô gái ấy nhẹ nhàng, trong như ngọc, thanh như sương. Sau đó tôi nghe có tiếng mở cửa rồi đóng cửa. Họ đã vào bên trong, chỉ có mình tôi đứng thất thần ngoài này. 


– Mật khẩu nhà anh là Thần Phong.

– Oa, như vậy không phải là tên hai đứa mình sao?

– Ừ.

– Anh cho em biết mật khẩu như vậy, bộ không sợ em lẻn vào trộm hay sao?

– Nếu em thích thì dọn đồ đến đây ở luôn cũng được, khỏi mất công khiêng đồ đi dọn đồ lại. Chúng mình ở chung, sau này em sẽ nấu cơm cho em ăn mỗi ngày.

Bên tai tôi vang lên tiếng nói ngày nào. Nước mắt trào ra chiếm cứ lấy vùng má. 

Hết thật rồi, quả thật đã hết rồi.

Tôi lặng lẽ bước từng bước chân ra khỏi khu nhà đó, chậm dãi dời đi, trời đã đổ cơn mưa, tôi đứng dưới mái hiên lặng yên đứng nhìn trời, sau đó cất bước tiến vào màn mưa. 

Tôi đội mưa mà đi, nước mưa nhanh chóng thấm ướt tóc ướt áo. Mưa lạnh toát, trái tim tôi cũng lạnh giá tái tê. 

Con đường phía trước vắng bóng người, mờ mịt trong màn mưa, ánh đèn đường vàng vọt cô đơn đứng bên đường, trong đầu tôi trống rỗng không biết nên đi đâu về đầu, chỉ biết thẫn thờ bước từng bước về phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN