Em Dám Quên Tôi
Chương 66
Đóng cửa phòng thay đồ lại, Cảnh Giai Tuệ nhìn mình trong gương, gương mặt cô trở nên trắng bệch, cùng với bộ váy cưới màu trắng cầm trên tay trông càng thêm bắt mắt, cô chậm rãi cởi quần áo, đem lễ phục mặc vào, lúc này nhân viên phục vụ tiến vào giúp cô kéo khóa, sửa sang lại đuôi váy, bồng bềnh giống như một đám mây trắng khiến cho cô thoạt nhìn vô cùng mảnh mai và hấp dẫn.
Ít nhất ở trong mắt Đồng Nhiên, Tuệ Tuệ của hắn còn tươi mới thoát tục hơn cả tiên nữ giáng trần, nghĩ đến không bao lâu nữa, hắn sẽ được cầm bàn tay bé nhỏ của cô bước đi trên thảm đỏ lễ đường, khuôn mặt lạnh lùng của hắn không kìm nén nổi mà nở một nụ cười.
Từ tiệm áo cưới đi ra, Đồng Nhiên không vội vã lên xe mà kéo Cảnh Giai Tuệ đi dọc con đường Champ Élysées, đến nhà số 30, Cảnh Giai Tuệ chợt dừng lại, nơi này là dinh thự của bá tước Monte Cristo trong tiểu thuyết của Dumas, ở đây, hắn đã tỉ mỉ bày ra một loạt kế hoạch báo thù, bao gồm với những kẻ thù có lỗi với hắn, và cả người phụ nữ mà hắn đã từng vô cùng yêu thương…Cô còn nhớ khi lần đầu tiên đọc cuốn tiểu thuyết này, cô còn cảm thấy rất luyến tiếc cho tình yêu của thủy thủ Edmond và thanh mai trúc mã của mình là Mercédès, thậm chí cô còn nghĩ, có lẽ khi người đàn ông này báo thù, hắn cũng đã coi nó như một lối thoát hợp lý cho tình yêu của mình.
Phần cuối câu chuyện tựa hồ càng thêm phù hợp với quan điểm của thế tục, hắn giành được trái tim của công chúa trẻ tuổi Hy Lạp, cùng nhau dắt tay hưởng thụ cuộc sống giàu sang tốt đẹp.
Mà Mercédès thì sống nốt phần đời còn lại trong sự tiếc thương vô hạn về mối tình đã qua của mình.
Cảnh Giai Tuệ vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác như nuốt phải ruồi bọ của mình sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết, Mercédès có tội gì chứ? Lúc trước sau khi vị hôn phu phải vào tù, nàng đã rất đau khổ chờ đợi, nhưng là vì nàng đã không kiên trì mà đợi đến cùng ư? Hay là sau khi nghe tin người yêu chết trong tù, nàng cũng không tự tử vì tình mà chết theo?
Bây giờ đột nhiên lại giật mình nhận ra rằng, cô cũng giống như Mercédès không có kiên trì đợi đến khi người yêu ra tù.
Lưng mang tội “Phản bội”…Trong quan niệm đạo đức của Đồng Nhiên, đó là người không xứng đáng có được hạnh phúc.
Thay vì ôn lại tình cảm với người đã từng phản bội mình, chi bằng đi tìm kiếm một tình yêu mới.
Gia thế hiển hách, xinh đẹp tài giỏi, không phải là đối tượng có thể dễ dàng gặp được.
Tình cảnh bây giờ là thế nào đây? Cảnh Giai Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mình không đủ can đảm để phá hỏng nhân duyên tốt đẹp của người khác.
Hiện tại nhìn lại, căn nhà số 30 trong truyền thuyết, nay đã trở thành một cửa hàng bán đồ xa xỉ nổi tiếng, những người phụ nữ ra ra vào vào đều mang theo một nụ cười, không một ai cảm nhận được nỗi buồn trong cuốn tiểu thuyết kia.
Thế nhưng Đồng Nhiên lại hiểu lầm ý của Cảnh Giai Tuệ, thấy cô ngây người đứng trước cửa hàng, hắn liền dắt tay cô vào, mua một đống lớn đồ trang sức ví da số lượng có hạn, thắng lợi trở về.
Lúc đến khách sạn, Đồng Nhiên vào phòng tắm rửa.Di động của hắn đặt trên bàn bất ngờ rung lên.
Cảnh Giai Tuệ không cầm lên, chỉ nghiêng mặt nhìn vào màn hình.Điện thoại thông minh tiện lợi ở chỗ, khiến cho người lười lại càng thêm lười, chỉ cần chỉ ngón tay vào một cái là có thể nhìn thấy được dòng chữ trên màn hình.
Hẹn gặp người đẹp ở Mắt London! Sau khi dòng chữ nhấp nhô được vài cái, liền thu lại thành một phong thư nhỏ.
Cảnh Giai Tuệ xoay người ngồi trước bàn trang điểm, sau khi tắm xong liền bôi kem dưỡng da lên mặt.
Xuyên qua gương, cô thấy Đồng Nhiên đi ra cầm điện thoại lên, sau khi gẩy tay đọc mẩu tin nhắn thì lại để điện thoại xuống : “Địa điểm hôn lễ của chúng ta được định tại một tòa pháo đài cổ kính gần Cambridge ở Anh, chủ nhân của tòa pháo đài này muốn bán, anh nhìn thuận mắt nên đã mua, về sau chúng ta tới Anh nghỉ phép cũng không cần phải ở trong khách sạn nữa, bất quá đại bộ phận phòng khách bên trong pháo đài đều khá cũ, anh đã gọi thư ký an bài thợ đến sửa sang lại, trang viên bên trong cũng phải bố trí thêm.Anh thấy hôm nay em đã hơi mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút đi, có chuyện gì thì gọi Thôi trợ lý ở phòng bên cạnh.Anh đến xem trước một chút, chiều nay sẽ trở lại.”
Cảnh Giai Tuệ cầm lược chải lên mái tóc đen, không quan tâm “Ừ” một tiếng.
Đồng Nhiên thay quần áo xong, hôn lên mặt cô một cái rồi đi ra ngoài.
Đợi khi hắn ra cửa, Cảnh Giai Tuệ rút một cái khăn giấy trên bàn ra, mạnh bạo lau lên nơi người đàn ông kia vừa hôn lên, đôi mắt cô đã ngân ngấn nước…
Hít một hơi thật sâu, bình ổn lại hô hấp, cô suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Thượng Thiết : “Thượng Thiết, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Giọng nói truyền đến trong ống nghe lộ ra sự vui vẻ : “Có việc gì em cứ nói đi!”
Cảnh Giai Tuệ nắm chặt điện thoại, cô biết, trong giây phút Đồng Nhiên bước ra khỏi đây, thì tất cả cũng đã kết thúc rồi – lúc này, không thể, cũng không cần phải cho đôi bên thêm bất kỳ sự tiếc nuối nào nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!