Em Dám Quên Tôi
Chương 72
“Mấy cậu hãy theo dõi từ xa, xem cô ấy có về nhà bố mẹ hay không, không cần phải vào hẳn nhà…”
Dặn dò xong, Đồng Nhiên đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, đi ra khỏi khách sạn rồi lái xe quay về trụ sở chính của tập đoàn.
“Cạch” một tiếng, cửa lớn công ty bị dùng sức đẩy ra, các nhân viên còn đang làm việc bị dọa sợ hết hồn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đồng Nhiên mặt đầy sát khí bước nhanh tới.
Bọn họ chỉ dám im lặng ngồi chỗ của mình, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn Đồng Nhiên một cái.
Đại boss đột nhiên vọt tới trước bàn làm việc của Cảnh Giai Tuệ, hắn vừa đảo mắt liền nhìn thấy trên bàn có để một phong thư và một cái túi nylon nhỏ màu kem, trên thư viết “Gửi Đồng Nhiên”.
Đồng Nhiên cầm phong thư lên, dứt khoát xé toang miệng phong bì để lấy lá thư ra, nét chữ mềm mại của Cảnh Giai Tuệ liền hiện ra trước mắt.
“Đồng Nhiên
Lúc anh đọc được bức thư này thì em đã rời đi rồi.Xin anh đừng hao tổn tâm trí đi tìm em, em đã có ý định từ trước nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.Rời xa anh, không phải vì em hận anh, mà hoàn toàn ngược lại, là vì em phát hiện ra mình vẫn giống như trước đây, vẫn bị sự ghen tuông làm mất đi lý trí, cho nên em không biết chúng ta có thích hợp để ở bên nhau lâu dài nữa hay không.”
Xem xong mấy dòng triết lý ngắn ngủi này, hai mắt của Đồng Nhiên giống như đang sắp phun lửa! Quay người nhìn lại cái túi nylon kia, hắn liền vô cùng sững sờ, thứ đặt bên trong lại là que thử thai, hai vạch hiện ra thật bắt mắt, hắn lẳng lặng đứng đó, không hề nhúc nhích.
Từ từ, Đồng Nhiên lại cười ha ha, nước mắt cũng chảy ra…Lúc này rồi mà cô còn dám rời xa hắn, sống lang thang qua ngày? Không biết là phụ nữ có thai mấy tháng đầu rất nguy hiểm sao?
Cô gái này nhất định là đã tính toán sẵn, biết hắn mà lấy cha mẹ để uy hiếp cô, thì cô vẫn còn có một đứa nhóc nóng hổi trong bụng làm con tin kia kìa.
Cảnh Giai Tuệ! Em rất xứng đáng với hai chữ “gan dạ”!
Một tuần sau, ở học viện Trinity, Cambridge, Anh.
Thượng Thiết đã đứng ở cửa chính học viện được ba tiếng, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nhìn đồng hồ.
Hắn và Cảnh Giai Tuệ đã hẹn sẽ gặp nhau ở đây lúc mười giờ, nhưng đã qua nửa tiếng mà Cảnh Giai Tuệ vẫn chưa xuất hiện.Hắn lấy di động bấm một dãy số, không lâu sau có một giọng truyền tới “Bạn có một tin nhắn thoại”, nghe đoạn tin nhắn xong, hắn để di động xuống, im lặng đứng ở chỗ cũ.Hai tiếng nữa trôi qua, Thượng Thiết bật cười, đôi chân đã trở nên cứng ngắc, chậm rãi bước đi.
Hắn biết Cảnh Giai Tuệ sẽ không xuất hiện.
Cách chỗ Thượng Thiết 30 mét có một quán cà phê ngoài trời, một người đàn ông đặt tờ báo trong tay xuống, lấy di động ra gọi : “Đồng tổng, người cậu ta đợi không đến.”
Đầu bên kia không nói gì, nghe báo cáo xong hắn liền quẳng điện thoại xuống.Hai ngày nay, Đồng Nhiên không tài nào ngủ được, thủ hạ của hắn vẫn hành động không ngừng nghỉ, tất cả thẻ tín dụng và giấy tờ của Cảnh Giai Tuệ cũng đã được quản lý nghiêm ngặt.Mặc dù không quấy rầy đến ba mẹ cô, nhưng di động của tất cả mọi người trong nhà họ Cảnh đều bị nghe lén, thậm chí máy tính trong nhà cũng có người xâm nhập vào, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì của cô gái kia.
Mấy ngày nay, hắn không có nổi một giấc ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên rất nhiều hình ảnh ngoài ý muốn, cô có xách theo túi hành lý không? Lên xuống cầu thang sẽ nguy hiểm đến mức nào? Có phải chen chúc trên tàu không? Tàu hỏa ở Trung Quốc rất đáng sợ, lúc nào cũng phải chen lấn xô đẩy…
Trí tưởng tượng phong phú chồng chất đến phát nổ trong đầu, người đàn ông bị thiếu ngủ, mắt hằn lên tơ máu, hắn thậm chí còn mở máy tính ra, mù quáng tìm kiếm tin tức “Phụ nữ có thai gặp chuyện ngoài ý muốn…”
Chờ đến khi hắn nhận ra mình đang làm chuyện ngu ngốc gì, liền trực tiếp đạp một cú lên bàn, đứng dậy đi ra cửa.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một người – Triệu Nhất Lỵ!
Lúc cửa phòng Triệu Nhất Lỵ bị đập đến sắp bung ra, qua hồi lâu vẫn không có người ra mở cửa.
Lưu Khuê vừa mới bố trí xong mạng lưới theo dõi và giám sát, đang được nghỉ phép cũng bị Đồng đại ca gọi tới.Nhìn thấy không có người mở cửa, hắn liền giơ chân lên chuẩn bị đạp một cái!
Vừa đúng lúc này thì cửa mở ra.May là Triệu Nhất Lỵ đã sớm có chuẩn bị nên trốn rất nhanh, nếu không nhất định sẽ bị đạp bay mất!
“Làm cái gì vậy hả! Sức đá chân lớn thế sao không vào đội bóng đá đi! Một đạp này của anh, đừng nói là lao ra khỏi châu Á, có khi còn làm cho người ta bay lên mặt trăng đó!”
Triệu Nhất Lỵ đội mũ tắm, mũi dán miếng lột mụn đầu đen giễu cợt nói.
Cô và hai vị hung thần ác sát này đều đã quen biết từ lâu, nhất là Lưu Khuê, quả thực phải gọi là “Oan gia đối đầu”!
Lưu Khuê đã vài năm không gặp Triệu Nhất Lỵ, bây giờ lại nhìn thấy trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch kia, nhất thời có chút kinh sợ.
“Cô…Cô là Triệu Nhất Lỵ?”
Miếng dán mũi của Triệu Nhất Lỵ chưa khô nên khuôn mặt không được biểu cảm gì, chỉ có thể cứng đơ nói : “Mấy người muốn làm gì?”
Đồng Nhiên không trả lời cô mà sải bước đi vào trong phòng, tìm xem có bóng dáng của Cảnh Giai Tuệ hay không.
Ngược lại Lưu Khuê rất tức giận, nghiêm mặt trừng mắt hỏi cô : “Tuổi cô già rồi mà sao vẫn như trẻ con thế? Chưa hỏi xem ai mà đã ra mở cửa! Đầu óc của cô để đi đâu rồi hả?”
Triệu Nhất Lỵ chưa từng đấu võ mồm mà chịu thua : “Nhìn qua mắt mèo đã thấy khuôn mặt của tên đại ngốc nhà anh rồi! Không mở cửa, chẳng lẽ chờ anh đạp bay cửa nhà tôi ra chắc!”
Lưu Khuê trong lòng ngược lại thấy rất vui vẻ, đưa tay ra bóp mặt Triệu Nhất Lỵ : “Tốt lắm! Lâu như vậy mà vẫn còn nhớ mặt tôi!”
Triệu Nhất Lỵ tức giận đến nỗi miếng dán lột mũi cũng muốn bung ra : “Anh làm gì thế hả! Không khách khí chút nào!
Đồng Nhiên cắt đứt hai vị đang “ôn lại chuyện xưa” kia, lạnh mặt hỏi : “Cảnh Giai Tuệ đâu?”
Triệu Nhất Lỵ quay người ngồi lên sô pha : “Anh hỏi ai vậy? Không phải anh là vua của vũ trụ, khống chế hết thảy mọi thứ hay sao?”
Nếu đổi lại là người khác, hoặc là một lúc khác, thì nhất định Triệu Nhất Lỵ sẽ bị chết rất thảm.
Nhưng hiện tại Đồng Nhiên phải cố nén tức giận hỏi : “Cô ấy ở đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!