Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm! - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!


Chương 28


Ngày hôm sau trời vừa sáng, Trần Y Y do bị nóng mà tỉnh dậy.

Theo mặt trời mọc nhiệt độ trêи núi dần dần tăng lên.

Trêи người nàng lúc này đang đắp chăn mỏng, trong ngực còn ôm một người, không nóng mới kỳ lạ.

Trần Y Y không thoải mái đẩy người trong ngực ra, Sở Trác liền thuận thế lăn sang một bên, sau đó dùng lực nhắm mắt lại.

Hắn cơ hồ là một đêm không ngủ, cũng hiểu được sâu sắc cái gì gọi là đau nhưng hạnh phúc.

Trần Y Y một bên ngồi dậy, một bên ngáp một cái.

Sau đó Trần Y Y liền phát hiện, trêи người mình rịn ra một thân mồ hôi mỏng.

Nàng một bên từ bên trong không gian lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, một bên theo thói quen sờ sờ cái trán của Sở Trác.

Sau đó Trần Y Y lập tức luống cuống, vội vàng bật dậy nói:” Làm sao ra nhiều mồ hôi như vậy? Có phải trêи người có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Trần Y Y nói xong liền tiến lên kéo y phục Sở Trác, Sở Trác lập tức vươn tay muốn đè tay Trần Y Y lại.

Nhưng mà khí lực của Trần Y Y so với hắn lớn hơn, lập tức vạt áo của hắn liền bị giật ra.

Sở Trác cam chịu số phận nhắm mắt lại, lòng tràn đầy sinh vô khả luyến.

*Sinh vô khả luyến: sống mà không có tình yêu hoặc không thể/không có khả năng yêu – không còn ý nghĩa gì để sống (đại loại vậy đó ^^) [Nguồn: Mập mới đẹp ]

Trần Y Y thấy Sở Trác một thân ra mồ hôi, liền cho rằng ngày hôm qua hắn có khả năng đã bị thương.

Bởi vì thân thể Sở Trác tương đối ốm yếu lại bị thiên hàn, vào mùa hạ tay chân hắn đều lạnh buốt.

Cho nên lúc Trần Y Y phát hiện cả người hắn đầy mồ hôi, mới có thể không cẩn thận mà suy nghĩ nhiều.

Trần Y Y đại khái kiểm tra một lần rồi, thấy trêи người Sở Trác cũng không có bị thương, thế này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm nói:” Không có việc gì? Làm sao đổ nhiều mồ hôi như vậy? Chẳng lẽ là nóng?”

Bởi vì đã có thói quen chăm sóc cho Sở Trác, Trần Y Y từ lâu đã quen với việc thay và mặc y phục cho Sở Trác.

Nàng chưa từng có một tia tạp niệm nào, đem Sở Trác xem như một đứa đại hài tử mà nuôi.

Lúc này nàng thấy trêи người Sở Trác trắng nõn, đột nhiên nổi lên nhiều điểm màu hồng nhạt, cũng không có suy nghĩ đến phương diện Sở Trác đang thẹn thùng.

Về sau Trần Y Y thu thập trêи xe ngựa rồi đi ra, mọi người cùng nhau đơn giản dùng điểm tâm, lại một lần nữa xuất phát tới trêи núi.

Dựa theo bản đồ của Sở Minh Yến, đi về phía trước một ngày lộ trình nữa, thì sẽ đến được Vô Hoa thôn kia.

Lúc giữa trưa mọi người ngừng lại nghỉ ngơi, Vân Bích phát hiện ở gần đó có một dòng suối nhỏ bị che khuất.

Bọn họ thời gian này một mực chạy trêи đường, mấy người trêи thân đều đầy bụi vô cùng bẩn.

Sở Minh Yến liền định mang theo hai nha hoàn, đi tới chỗ đầu dòng suối nhỏ ở bên trong mà tắm rửa một chút.

Không phải là các nàng đột nhiên lớn gan, mà là trêи thân mấy người bọn họ thật sự là quá thúi.

Tăng thêm nơi này là rừng sâu núi thẳm, căn bản là không có bất luận kẻ nào qua lại.

Mà đầu dòng suối nhỏ bên kia vị trí vô cùng vắng vẻ, các nàng thế này mới nhịn không được vụng trộm đi tắm rửa một chút.

Trần Y Y vốn là cũng muốn đi theo, nhưng Sở Minh Yến lại nói:”Nhị tẩu, đợi một lát nữa hãy đi tắm, thuận tiện giúp nhị ca tắm rửa một chút.”

Nói xong Sở Minh Yến mang theo người, cầm theo y phục rời đi.

Trần Y Y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Sở Trác một cái, vốn là chuyện tắm rửa cho Sở Trác giao cho Kỳ Sinh thì thích hợp hơn.

Nhưng Sở Trác không thích người khác chạm vào hắn, chuyện thân mật như vậy chỉ có thể giao cho Trần Y Y.

Thế nhưng thật sự là nàng tuyệt không muốn, làm cái nha hoàn chịu mệt nhọc.

Nhưng mà mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng vẫn phải tiếp nhận nhiệm vụ lần này.

Bản thân Trần Y Y có chút bệnh thích sạch sẽ, không có cách nào chịu đựng trêи người bẩn, cũng không có cách nào chịu đựng người bên gối bẩn.

Vừa nghĩ tới buổi sáng, nàng và Sở Trác hai người đều là một thân đầy mồ hôi, nàng liền khó chịu sắc mặt trắng bệch.

Lúc Trần Y Y chuẩn bị y phục để tắm rửa, Sở Trác nghĩ đến hai chữ tắm rửa nhịn không được lỗ tai đỏ lên.

Hắn giờ phút này cả đầu đều là chuyện tối hôm qua, mùi hương nữ nhi mê người kia, chính hắn nhìn cần cổ tuyết trắng như ngọc bên cạnh, cùng trước ngực Trần Y Y hở ra ….

Sở Trác vội vàng hạ tầm mắt xuống, lông mi dài lại vểnh lên không bị khống chế mà run nhẹ.

Sau đó hắn chậm rãi lùi về sau một bước, thấy không có người chú đến hắn lại lùi một bước nữa.

Thời điểm Trần Y Y chuẩn bị xong y phục, đã nhìn thấy Sở Trác thối lui xa đến một thân cây bên cạnh.

Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm cái cây trước mặt, vẻ mặt muốn đem cây nhìn chằm chằm cho đến khi nó thủng ra một lỗ.

Trần Y Y bất đắc dĩ nói:” Đồ ngốc, ngươi qua đây, giúp ta ôm những vật này.”

Sở Trác nghe thấy được nhưng lại cúi đầu không hề động.

Trần Y Y thấy thế, đành phải ôm y phục đi qua.

Trần Y Y:”Ôm, đừng làm rơi.”

Sở Trác bị bắt ôm lấy y phục vào trong lòng, rủ mắt xuống đã nhìn thấy trong y phục có một qυầи ɭót màu hồng,lỗ tai của hắn nhịn không được càng thêm đỏ.

Sau khi đem y phục giao cho Sở Trác, liền bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi tìm tiểu thịt viên.

Tiểu thịt viên mỗi lần nghe đến tắm rửa, đều bị doạ chạy tán loạn bốn phía.

Thân là một cái cẩu tử không thích tắm rửa, lại có một chủ nhân vô cùng thích sạch sẽ, là một chuyện vô cùng bi thảm lại thống khổ.

Trần Y Y xách phần gáy của tiểu thịt viên, thấy đám người Sở Minh Yến đã trở lại, liền hướng Sở Trác ở phía trước nói:” Nhanh lên, đi theo ta.”

Bọn họ phải thừa dịp ánh nắng mặt trời tốt vào buổi trưa, tranh thủ thời gian tắm một cách thoải mái.

Lúc đến chỗ Vân Bích nói kia, Trần Y Y liền phát hiện chỗ này thật đúng là rất bí mật.

Bởi vỉ chung quanh dòng suối nhỏ bị cỏ dại và những tảng đá lớn bao phủ, tựa như một cái viện tử làm bằng đá tự nhiên.

*Viện tử: sân, sân nhỏ.

Trần Y Y tiện tay ném tiểu thịt viên vào trong nước, tiểu thịt viên liền đạp tứ chi nhỏ nhắn muốn nhào lên.

Ngay từ đầu tiểu thịt viên đã biểu lộ là thống khổ, nhưng rất nhanh sau đó lực chú ý của nó đã bị con cá trong nước hấp dẫn.

Trần Y Y kéo lấy Sở Trác đang cứng nhắc, cẩn thận đi vào bên trong suối nước.

Lúc nàng một cước bước xuống nước nhịn không được run cả người, nghĩ không ra nước suối nơi này sao lại lạnh như vậy?

Trần Y Y cau mày liếc mắt nhìn Sở Trác một cái:”Bằng không ….. Ngươi vẫn là không cần tắm rửa đi?

Nước nơi này lạnh như vây, chờ ta tắm rửa sau sẽ lau người cho ngươi.”

Sở Trác lúc nghe Trần Y Y nói nửa câu đầu, nhịn không được trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng là chưa đợi hắn thả lỏng hoàn toàn, đã bị lời kế tiếp của Trần Y Y làm cho trong lòng nhảy dựng một cái.

Trần Y Y tìm một khối đá bên trong suối nước, vỗ vỗ tảng đá gọi Sở Trác ngồi lên.

Sau đó nàng lại tiếp tục đi về phía trước, đợi đến lúc thân ảnh của mình bị tảng đá che khuất, lúc này nàng mới dừng lại bắt đầu cởi y phục.

Trần Y Y cảm thấy vị trí tảng đá này rất tốt, vừa có thể tùy thời tùy chỗ coi chừng Sở Trác, vừa có thể dùng tảng đá che giấu thân thể mình.

Mặc dù nàng không phải cô nương sinh trưởng ở thời cổ đại, nhưng là cũng không quen để trần ở trước mặt người khác.

Dù là cái người khác này, là Sở Trác ngốc cái gì cũng không hiểu.

Nhưng Trần Y Y vẫn là cảm thấy nàng phải tôn trọng mình, đồng thời cũng phải tôn trọng Sở Trác.

Trêи mặt Sở Trác nguyên bản là đỏ ửng, ngồi trêи tảng đá bị ánh mặt trời chiếu xuống, đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.

Hắn nghe thanh âm tắm rửa của Trần Y Y cách đó không xa, nhịn không được một trận tâm hoảng ý loạn.

*Tâm hoảng ý loạn: lòng dạ rối bời.

Sở Trác đưa chân đá một phát mặt nước dưới chân, nước trong suối phá lệ sạch sẽ tinh khiết, ngay cả những con cá trong nước cũng có thể tận mắt nhìn thấy.

Ngay tại lúc hắn ngơ ngác nhìn dưới mặt nước đến ngẩn người, con ngươi trong suốt đột nhiên run lên bần bật, kia ….. Kia là rắn sao?

Sở Trác nhìn phương hướng mà con rắn nhanh chóng biến mất, lập tức nhấc chân lên nhảy xuống suối nước.

Suối nước này rất cạn, chỉ đến hông của Sở Trác.

Sau khi hắn nhảy xuống, dòng suối bị kϊƈɦ mà văng nước tung toé lên người hắn.

Trần Y Y nghe được động tĩnh ở bên kia, nhịn không được quay đầu lại nhìn tới chỗ Sở Trác.

Sau đó nàng nghiêng đầu qua, đã nhìn thấy Sở đang nhanh chóng chạy về phía nàng.

Theo động tác rất nhanh của Sở Trác, chung quanh kϊƈɦ thích một mảng bọt nước lớn.

Trần Y Y lập tức hoảng sợ, vội vàng cầm lấy y phục che người mình lại, sau đó hạ thấp thân mình vào bên trong nước.

Trần Y Y mắt thấy Sở Trác đi tới, vội nói:”Đồ ngốc, ngươi đi qua đây làm gì?”

Con ngươi sắc bén của Sở Trác đang tìm kiếm thứ gì, đột nhiên nghe được âm thanh chất vấn của Trần Y Y, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang.

Sau đó đã nhìn thấy một hình ảnh phá lệ hương diễm …..

Trần Y Y lúc này tóc ướt đẫm, có vài sợi tóc dính trêи má mềm, một đôi vai loã lồ ở trêи mặt nước.

Trêи da thịt uyển chuyển nõn nà của nàng, còn lấm tấm vài giọt nước.

Dưới ánh nắng ấm áp của mùa hạ, những bọt nước kia giống như phát ra ánh sáng.

Sở Trác lập tức thân mình cứng đờ, sau đó thật nhanh rũ mắt xuống.

Nhưng mà sau khi hắn cúi đầu xuống, hắn chỉ cảm thấy có gì đó ở trong đầu oanh một tiếng nổ tung.

Trần Y Y thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, lập tức mắt mũi tràn đầy tức giận nói:”Nhắm mắt lại!!”

Nàng làm sao lại quên? Nước suối ở nơi này phá lệ thanh tịnh trong suốt ….

Sở Trác đang khϊế͙p͙ sợ, lập tức lựa chọn giả ngây giả dại, hướng tới chỗ Trần Y Y nở một nụ cười ngốc nghếch.

Bởi vì động tác hắn nhảy nhảy xuống suối vừa rồi quá lớn, giờ phút này y phục trêи người hắn đều ướt đẫm, một nữa tóc xoã xuống cũng bị ướt nhẹp.

Nếu không phải nụ cười trêи mặt hắn quá ngốc, thật giống một loại cảm giác nhìn mỹ nam đi tắm.

Trần Y Y thấy hắn cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời vừa im lặng vừa nghẹn khuất.

Cho nên a, đối với một đồ ngốc, nàng bị chiếm tiện nghi thì có thể làm gì chứ?

Sau khi Trần Y Y mặc y phục tử tế, liền đứng ở bên bờ để cho Sở Trác tự mình tắm rửa.

Lúc này nàng cũng mặc kệ nước lạnh hay không lạnh, vẻ mặt hung ác nói với hắn:”Rửa mặt trước, nhìn mặt nhỏ của ngươi đi, bẩn chết được …. “

Nghe vậy Sở chậm rãi giơ lên một bụm nước, sau đó tạt lên trêи mặt mình.

Sau đó một cái chỉ thị của Trần Y Y, hắn lại liền làm một động tác.

Sở Trác cảm thấy vô cùng may mắn khi Trần Y Y không giúp hắn tắm rửa, bởi vì nếu Trần Y Y thân cận hắn nhất định sẽ phát hiện ra hắn bất thường.

Thời khắc này thân thể Sở Trác khẽ run, hắn khó chịu nhìn hạ thân dưới nước của mình, một cảm giác táo bạo kỳ quái làm cho tâm của hắn hoang mang rối loạn.

Hắn đột nhiên cúi thấp người chìm vào trong nước, ý đồ muốn dùng phương thức này để cho mình tỉnh táo một chút.

Trần Y Y thấy thế, nhịn không được lo lắng hô:” Người làm cái gì? Nhanh đi ra cho ta, Sở Trác? Đồ ngốc?”

Ngay tại lúc Trần Y Y muốn xuống nước đem người phía dưới vớt lên, Sở Trác cuối cùng từ dưới nước đứng lên.

Về sau hai người cùng một chỗ trở về,tâm tình Sở Trác một mực rơi ở chỗ hạ thân, thậm chí có chút mất hồn mất vía.

Trần Y Y tưởng rằng bởi vì mình quá dữ tợn, cho nên làm cho Sở Trác không vui trong lòng.

Bất quá nàng cũng không tính thoả hiệp như vậy, nàng cảm thấy Sở Trác mặc dù ngốc, nhưng cũng không phải là ngốc triệt để.

Hắn hiện tại như một trang giấy trắng, một đứa hài tử ngây thơ, cần nàng kiên nhẫn dẫn đường.

Nàng nhất định phải để cho hắn hiểu được, chuyện gì không nên làm, chuyện gì là sai.

Bằng không Sở Trác về sau có thể biến thành một cái hùng hài tử lớn xác.

*Hùng hài tử:ý nói đến những đứa đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.

Nhưng mà nàng không có lạnh nhạt Sở Trác được bao lâu, Sở Trác đột nhiên phát bệnh phong hàn nhẹ.

Trần Y Y nhìn người gối đầu trêи chân mình, khuôn mặt Sở Trác đỏ bừng, nhịn không được đưa tay chạm nhẹ lên mũi của hắn.

Nàng nói:” Lần này ngươi sinh bệnh rồi có thấy không, về sau không thể không nghe lời như vậy, biết chưa?”

Sở Trác nghe vậy, trong đôi con ngươi không có tinh thần gì hiện lên một tia ủy khuất.

Hắn giật giật môi mỏng có chút khô khốc, rất muốn nói bên trong suối nước có rắn.

Nhưng nhìn cặp mắt đen nhánh của Trần Y Y, hắn do dự một chút vẫn lựa chọn giả ngu.

Cô nương câm một bên nhìn bộ dạng này của nhị gia, nhịn không được trong lòng cảm thấy bất ổn.

Nàng luôn cảm thấy nhị gia hiện tại, cùng với nhị gia nàng nhìn thấy trong rừng cây trước đó không phải cùng một người.

Bằng không thì một người, làm sao có thể cực đoan như vậy, đồng thời có hai loại tính cách?

Cũng may bọn họ biết thân thể nhị gia không tốt, trêи đường đã sớm chuẩn bị tốt các loại dược liệu.

Lúc buổi tối Sở Trác uống thuốc, liền mê man ngủ thϊế͙p͙ đi.

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau bệnh phong hàn của hắn liền lui.

Về sau một đoàn người lại đi gần một ngày, thời điểm mặt trời lặn về phía tây, rốt cuộc cũng tới Vô Hoa thôn.

Vô Hoa thôn không coi là lớn cũng không tính là nhỏ, toàn bộ làng từ đầu đông đến đầu tây, rất xa nhìn sang đại khái là hơn ba mươi, bốn mươi hộ gia đình.

Bởi vì vị trí nơi này vô cùng vắng vẻ, có rất ít người ngoại lai đi ngang qua.

Cho nên người ở nơi này, hoặc nhiều hoặc ít có chút tính bài ngoại

*Bài ngoại:(loại bỏ, bài xích những gì ở bên ngoài)

Lúc xe ngựa của đám người Sở Minh Yến đi vào làng, thì có không ít người nhìn chằm chằm xe ngựa của bọn họ.

Trong ánh mắt của bọn họ, ngoại trừ hiếu kỳ, càng nhiều hơn chính là địch ý đối với người ngoại lai.

Quản sự biết Sở Minh Yến cùng nhị gia đã đến, lập tức mang chè trôi nước ra tiếp đón người.

Người trong thôn khi biết những người này là do quản sự mang tới, như thế mới thu liễm địch ý trong mắt

Quản sự đối với Vô Hoa thôn có chút ân tình, người thân của quản sự lại là đại phu duy nhất trong thôn. Cho nên toàn bộ người ở Vô Hoa thôn, đối với quản sự mười phần kính trọng.

Sở Minh Yến dọc theo con đường này tới đây, thập phần lo lắng cho thân thể của mẫu thân.

Nàng rất lo lắng mẫu thân chịu không được cái khổ này, không cẩn thận trêи đường xảy ra chuyện.

Sở Minh Yến không kịp cùng quản sự chào hỏi, liền dẫn đầu mang theo Sở Trác đi vấn an mẫu thân.

Làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, tinh huống thân thể mẫu thân rất không tệ, khí sắc thậm chí so với lúc ở Sở gia còn tốt hơn một chút.

Lúc Sở Minh Yến cùng lão phu nhân ôn chuyện, Trần Y Y liền đi theo quản sự đi gặp thôn trưởng Vô Hoa thôn.

Lúc trước quản sự tới nơi này, do thân thể lão phu nhân không tốt, liền lấy lý do muốn tìm một chỗ an tĩnh tu dưỡng.

Cho nên lúc đi đến nhà thôn trưởng, quản sự đem việc này nói qua với Trần Y Y một lần, tránh khi đến lúc đó nàng không cẩn thận nói sai.

Trần Y Y nghe vậy, lập tức hiểu được dụng ý của quản sự.

Nếu bọn họ đem ý đồ chân chính nói ra, nhất định sẽ bị người của Vô Hoa thôn đuổi đi.

Bởi vì không ai sẽ nguyện ý thu lưu người xa lạ có mối nguy hiểm.

Trần Y Y mang theo lễ vật trong tay, đi theo quản sự bái phỏng nhà trưởng thôn, thái độ có thể nói là hết sức khách khí hữu lễ.

Thôn trưởng Vô Hoa thôn là một cái lão nhân nhỏ con, tuổi tác thoạt nhìn có lẽ là năm mươi, sáu mươi tuổi.

Trần Y Y cùng quản sự ở nhà trưởng thôn hàn huyên vài câu, sau đó đem lễ vật mang tới để lại rồi rời đi.

Đợi cho bọn họ đi rồi, một cái nữ nhân hơn ba mươi tuổi ôm một đứa hài tử từ trong phòng đi ra.

Nàng ta một bên đảo mắt đến lễ vật của Trần Y Y, một bên không nhịn được nói:”Phụ thân, cái này đều là đồ tốt nha. “

Thôn trưởng nghe vậy cười cười, tiếp nhận tiểu tốn tử trong tay nữ nhân nói:”Đó là, bọn họ là từ thành trấn lớn đi tới, là người giàu sang. “

Nữ nhân kia nghe vậy nhíu mày:”Vậy bọn họ tại sao lại tới nơi này của chúng ta, đây không phải là đến chịu tội một cách vô ích sao.”

Vô Hoa thôn của bọn hắn làn nơi vắng vẻ như vậy, người trong thôn chỉ cần có một chút tích góp đều muốn đi khỏi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người từ bên ngoài tiến vào.

Thôn trưởng run râu ria lên:”Ai biết? Người nhà giàu sang có ý nghĩ thật kỳ quái.”

Trần Y Y đi theo quản sự một đường trở về, vừa đi vừa nhìn phong cảnh như vẽ chung quanh, đột nhiên cảm thấy cả đời trải qua như thế này cũng không tệ.

Trong lúc nàng đang cảm thấy nơi đây quả thật là thế ngoại đào nguyên, một cái tiểu hài tử gầy còm đột nhiên bị một người từ trong nhà ném ra.

*Thế ngoại đào nguyên: bồng lai tiên cảnh, thế giới thần tiên …..

Tiểu hài tử kia nặng nề mà ngã trêи mặt đất, ngay cả thốt một tiếng cũng không nói.

Cái nữ nhân quẳng đứa hài tử kia liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái, sau đó gương mặt lạnh lùng nói:” Mau mau cút, nhà chúng ta cũng ăn không có đủ no, không có dư thừa lương thực nuôi một cái tiểu tạp chủng như ngươi.”

Trần Y Y mặt không thay đổi quét mắt liếc nữ nhân kia một cái, sau đó lách qua người đứa hài tử đi lên phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN